Nhiễm Bạch nhìn trái tim mà cô vừa móc ra, máu thuận theo kẽ tay chảy xuống, trong mắt lóe lên một vòng ánh sáng không rõ ý vị.
Cô chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía bọn người lão đại, nhếch miệng cười lên một tràng quỷ dị lại điên cuồng.
Bọn người lão đại bị Nhiễm Bạch làm cho kinh hồn táng đảm. Kẻ biếи ŧɦái này muốn làm gì, chẳng lẽ cô còn chưa gϊếŧ đủ, muốn gϊếŧ hết cả đám hay sao?! Nghĩ đến đây, đám người mặt xám như tro.
"Chú à, các người sợ cái gì vậy." Giọng nói ngọt ngào của Nhiễm Bạch vang lên, một đôi huyết đồng không chứa bất kỳ tâm tình gì nhìn đám người. Bọn hắn phảng phất thấy được cảnh máu chảy thành sông từ trong huyết đồng của Nhiễm Bạch, chiến trường đất đầy thi thể.
"Không, không có." Người nói chuyện run rẩy, sợ Nhiễm Bạch không vui một cái liền gϊếŧ hắn.
"Ăn quả tim này, các người có thể tăng thêm một cái mạng." Nhiễm Bạch thản nhiên nói, phảng phất như đang nói một việc rất đương nhiên vậy.
Đám người mở to hai mắt nhìn, tựa hồ nghe thấy một việc khó tin cực điểm. Ăn? Làm sao có thể!
"Cho các người tự lựa chọn, chỉ có mười phút thôi đấy." Nhiễm Bạch khóe miệng cong lên một vòng như cười mà như không cười, trong mắt lóe lên một tia thú vị ác ý.
Theo thời gian trôi qua, bọn hắn càng ngày càng bồn chồn, ăn? Không ăn? Buồn nôn như vậy, hơn nữa còn là anh em của bọn hắn. Nhưng mà, nhiều hơn một cái mạng, tỉ lệ sống sót liền lớn hơn rất nhiều.
Nhiễm Bạch nhìn bọn hắn do dự, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào xán lạn.
A, đây chính là nhân tính, vĩnh viễn, cũng không thể nào tin nổi vào nhân tính.
"Còn hai phút cuối cùng, qua hai phút này, các người sẽ không có thêm cái mạng này nữa."
"Tôi ăn!" Đột nhiên một thanh âm vang lên.
Sau đó, liên tiếp thanh âm vang lên.
Nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch nụ càng ngày càng sâu, con người ấy, vì được sống có gì không thể làm đâu?
"Ăn đi." Nhiễm Bạch nói với người hô đầu tiên
Mà những người khác trên mặt đều là hối hận, có thể nhiều thêm một mạng, tại sao bọn hắn không nói sớm một chút chứ.
Nhìn xem tên kia vô cùng buồn nôn làm xong hết thảy.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên hưng phấn: "Hi, những người tham gia, trò chơi chính thức bắt đầu!"
Thanh âm ngọt ngào mang theo âm lãnh, vang vọng trong căn phòng.
Đám người thân thể chấn động, sợ hãi dần dần lan tràn.
Lúc này, Phong Lạc đột nhiên muốn biết hiện giờ kí chủ nhà mình đang làm gì, thế là tràn đầy phấn khởi xuất hiện trong phòng.
"Meoooo! !"
Ông trời ơi, nhanh tiễn ta về đi! Cái này, đang xảy ra chuyện gì! Người trên phiến đá là ai, trái tim của hắn đâu!
Meoooo, kí chủ nhà nó nhà muốn làm cái gì.
Không được, trở về, nhất định phải trở về!
Nhiễm Bạch nhìn Phong Lạc đột nhiên xuất hiện, nhíu mày, tay níu lại cái đuôi của Phong Lạc.
"Muốn đi? Ở đây xem kịch đi."
"Meooo, meoooo." Choáng choáng choáng, ký chủ, cô đừng lắc tôi như thế.
Cuối cùng, Phong Lạc khóc không ra nước mắt ngồi dưới đất "xem kịch"
Huhuhu- nếu để nó lựa chọn lại một lần nữa, nó tuyệt đối sẽ không đi ngang qua thế giới kia.
Oa oa oa, cuộc sống thật gian nan.