Chương 7: Thiên kim hào môn, đừng hắc hóa (5)

Mà lúc này Nhiễm Bạch đâu?

Trong văn phòng không có một ai.

"Ha ha, làm một món lớn, Lăng Vũ bị tổn thất nặng nề, nhất định phải ăn mừng mới được."

"Đại ca đúng là thông minh tuyệt đỉnh."

"Lần này Ôn gia cho rất tiền nhiều, đem cho anh em đi giải toả đi."

"Ha ha ha, chúc mừng đại ca."

Một chỗ trong phòng, những giọng nói vui sướиɠ liên tiếp vang lên.

"Rầm, rầm, rầm, " tiếng đập cửa quỷ dị vang vọng trong phòng.

"Bọn mày. . . Có nghe thấy tiếng gì không." Người đàn ông đang dơ tay lấy bình rượu dừng tay một chút.

"Tiếng đập cửa. . ."

"Phi, xúi quẩy, khuya khoắt đứa nào không ngủ được lại tới tìm chúng ta." Lão đại nói.

"Lão đại, bây giờ không phải là ban ngày sao?"

Một người cho hắn nhìn đồng hồ đeo tay của mình, là ban ngày không sai.

Sắc mặt của mọi người đều có chút cổ quái, "Chắc là đồng hồ sai. Bầu trời bên ngoài rõ ràng là ban đêm."

"Thế nhưng dựa theo thời gian kế hoạch của chúng ta, chính là ban ngày mà." Lại một người chần chờ nói.

Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ quỷ nháo?

Nhưng mà, tiếng đập cửa vẫn vang "Rầm, rầm, rầm" vô cùng có tiết tấu.



"Tôi đi mở cửa."

Người đàn ông mở cửa, bên ngoài không có một ai, một trận gió đêm thổi qua, lộ ra phá lệ âm lãnh.

Lúc này, những người còn lại run rẩy chỉ vào thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Mặc một thân váy trắng, tóc dài tới eo, trong ngực ôm một con búp bê, cúi đầu khiến người khác không rõ tướng mạo.

Cô, làm thế nào lại xuất hiện?

"Lão tam. . . Mày, phía sau mày."

Tên gọi lão tam đột nhiên cảm thấy phía sau lạnh lẽo, giống như là một con rắn độc đang nhìn chằm chằm hắn.

Hắn cứng đờ xoay người lại, đối mặt với một đôi huyết đồng: "A!" Kêu thảm một tiếng, ngất đi.

Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một vòng quỷ dị, bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi huyết đồng lãnh huyết yêu dị, giọng nói trẻ con non nớt vang lên, "Chú à, chúng ta cùng chơi đùa đi."

Đám người hít sâu một hơi, cô... là người hay quỷ?

"Cô… cô… cô là ai?" Người đàn ông run lẩy bẩy, hoảng sợ nói.

Nhưng mà, Nhiễm Bạch cũng không để ý tới, vẫn thản nhiên nói:

"Chú à, chúng ta cùng chơi đùa đi."

"Chú à, chúng ta cùng chơi đùa đi."

Có một tên lớn gan hơn, tay chỉ vào Nhiễm Bạch, "Đừng… đừng có ở đó giả thần giả quỷ."

Nhiễm Bạch đưa đôi huyết đồng nhìn hắn.

Một giây sau, người kia máu tươi phun ra ba thước!

"Chú à, không ngoan nha." Nhiễm Bạch câu lên một vòng ngây thơ cười, phối hợp với khuôn mặt nhỏ tinh xảo, giống như một tiểu thiên sứ.



"Cô muốn làm gì?" Một người khác chân mềm nhũn, ngồi sập xuống đất.

"Chú à, ta muốn chơi trò chơi." Nhiễm Bạch sắc mặt mang theo lên án, ủy khuất nói. Giống như là một bé con không rành thế sự.

Nhưng mà, đám người cũng không có thời gian thưởng thức, đối với bọn hắn mà nói, Nhiễm Bạch chính là ác ma!

"Cô… muốn chơi cái gì?"

"Chú ngoan, để ta nói quy tắc trò chơi nhé." con mắt Nhiễm Bạch lóe sáng, giống như là đạt được bánh kẹo.

"Các người có tất cả tám người, ở trong đó, có hai người là sát thủ, một người là bác sĩ, một người là nhà tiên tri, còn lại là người bình thường

Mỗi khi trời tối, hai sát thủ có thể cùng thảo luận gϊếŧ một người.

Mà bác sĩ có một bình thuốc độc và một bình thuốc giải, hắn có thể lựa chọn cứu người bị sát thủ gϊếŧ, cũng có thể hạ độc gϊếŧ chết một người, đương nhiên là kể cả chính mình.

Mà nhà tiên tri mỗi đêm có thể kiểm tra một người xem là người tốt hay người xấu.

Rạng sáng, mọi người có thể cùng một chỗ thảo luận. Bỏ phiếu đem một người xử quyết.

Sát thủ chết rồi, những người khác sẽ thắng, và ngược lại.

Ở đây, chết người là chết thật nha."

Sắc mặt mọi người trắng bệch, đây chẳng phải là muốn bọn hắn tự gϊếŧ lẫn nhau sao?

Khóe miệng Nhiễm Bạch cong lên một vòng giống như cười mà không phải cười, a, khảo nghiệm nhân tính này, các người sẽ lựa chọn thế nào đây.

Nhiễm Bạch thần sắc bất định nhìn bọn họ, cuối cùng nhếch miệng hung ác đe doạ.

"Chú à, đừng có vọng tưởng tới chuyện chạy trốn, hậu quả các người đảm đương không nổi đâu. Để ta làm mẫu cho các người xem." Nhiễm Bạch nở nụ cười ngọt ngào, sau đó trực tiếp dùng máu cuốn lấy người đàn ông đang hôn mê lên trên một phiến đá phẳng.

Đám người giật mình nhìn nhìn cô, yêu quái!