"Cốc, cốc , cốc. "
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhiễm Bạch mở cửa ra, đập vào mắt chính là một thiếu niên với bộ dạng chật vật.
Tiêu Lâm bị ánh mắt của Nhiễm Bạch nhìn đến có chút không được tự nhiên, bên tai đỏ ửng.
"Nhìn gì thế?"
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, không e dè nói,
"Nhìn cậu đấy."
Tiêu Lâm nghe vậy, lỗ tai càng đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu.
"Tớ có gì đẹp đâu mà nhìn."
Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng của cậu vẫn không nhịn được mà hơi cong lên, u ám trong lòng phảng phất cũng tiêu tán theo.
"Vào đi, nhưng chỗ này của tớ không có quần áo, tạm thời cậu mặc quần áo của anh trai tớ nhé. Cứ để như vậy dễ bị cảm mạo."
Tiêu Lâm nghe xong, trong lòng loạn thành một đống, tắm rửa ở đây luôn sao? Thật là xấu hổ quá.
Lúc Tiêu Lâm mặc quần áo của Lăng Vũ đi tới, giống như là trẻ con mặc trộm quần áo người lớn vậy.
Nhiễm Bạch nhìn thấy bật cười một tiếng:
"Tiêu Lâm, cậu thật đáng yêu."
Tiêu Lâm thì mười phần buồn rầu, lúc đầu nghĩ sẽ phô bày một chút dáng người trước mặt người mình thích, vậy mà hiện tại lại bị nói là đáng yêu.
Nhưng vẫn là Nhiễm Bạch khen mình, cho nên từ nay về sau có phải là cậu nên đáng yêu một chút, như vậy Nhiễm Bạch mới có thể thích cậu không.
Tiêu Lâm nghĩ như vậy, trong lòng thập phần xoắn xuýt.
Nhiễm Bạch nhìn bánh gato mà Tiêu Lâm để lên bàn, cười nhẹ nhàng mà hỏi:
"Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Lâm sao?"
"Ừm? Đúng." Tiêu Lâm còn đắm chìm trong tâm tư xoắn xuýt, nghe thấy giọng nói của Nhiễm Bạch liền lên tiếng theo phản ứng. Hậu tri hậu giác mới biết là Nhiễm Bạch vừa hỏi mình cái gì.
Lúc đầu cảm thấy ngày sinh nhật này sẽ là một ngày đau khổ nhất, nhưng bây giờ lại nghĩ tới về sau có thể cùng Nhiễm Bạch đón sinh nhật, Tiêu Lâm trong lòng liền vô cùng kích động. Có vẻ như cái sinh nhật khiến người ta chán ghét này vẫn còn có chút tác dụng.
"Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của tớ."
Nhiễm Bạch nghe thấy câu trả lời trong dự liệu, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu, thật là một cậu bé đáng yêu.
"Vậy tớ sẽ cùng Lâm Lâm ăn sinh nhật nhé."
"Được." Bên trong giọng nói của Tiêu Lâm mang theo kích động. Oa, được ăn sinh nhật cùng một chỗ với người trong lòng, thật là hưng phấn.
Nhiễm Bạch mở hộp bánh kem ra, lộ ra chiếc bánh kem Hắc Sâm Lâm bên trong, còn cắm rất nhiều nến.
Nhiễm Bạch đốt sáng ngọn nến, nhếch miệng lên một vòng nụ cười xán lạn:"A, lâm Lâm, ước nguyện đi. Nghe nói cầu nguyện lúc sinh nhật sẽ rất linh đấy."
Tiêu Lâm chăm chú nhìn Nhiễm Bạch, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt của cô càng khiến cho cô giống hệt như thiên sứ, một cặp mắt đào hoa xán lạn như phồn tinh, mang theo lực hút vô hình. Tiêu Lâm sững sờ nghĩ, cô ấy nhất định là một tiểu thiên sứ mà trời cao phái tới cứu vớt cậu.
Phong Lạc: ". . ." Ai tới cứu vị thiếu niên trung nhị nhà ngươi?
Ha ha có quỷ, ký chủ nhà nó mà là Thiên Sứ, vậy trên thế giới liền không có ác ma.
Tiêu Lâm thành kính nhắm mắt lại, cầu nguyện một nguyện vọng mà cậu mong muốn nhất.
Cầu cho Tiêu Lâm và Nhiễm Bạch có thể mãi mãi ở bên nhau.
Nhiễm Bạch nhìn thần sắc mong đợi của Tiêu Lâm, trong mắt lóe lên một tia ám mang, trái tim thật tinh khiết.
Tiêu Lâm mở mắt ra, nhìn thấy Nhiễm Bạch đang chăm chú nhìn mình, có chút ngượng ngùng nghiêng đầu.
"A, ăn bánh kem đi."
Nhiễm Bạch nhìn bánh kem ngon miệng trước mắt, liếʍ liếʍ khóe miệng, nhất định ăn rất ngon, rốt cục cũng có thể ăn bánh kem.
Phong Lạc khó mà tin nổi hỏi:
"Ký chủ, cô nói những lời kia chính là vì có thể ăn bánh kem?"
Nhiễm Bạch cắm một khối bánh kem đặt ở trong miệng, trong mắt lóe lên ý cười hài lòng: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Phong Lạc trầm mặc, nó còn cho nguyên nhân là ký chủ quan tâm Tiêu Lâm, là bởi vì đối với Tiêu Lâm có một chút thiện cảm, xem ra chẳng qua là nhìn thấy một linh hồn ngây thơ nên cảm thấy có thú vị thôi.
Phong Lạc đồng tình nhìn Tiêu Lâm một chút, aizzz, thiếu niên đáng thương, vì cậu mặc niệm một giây đồng hồ, tất nhiên về phần thời gian còn lại, đương nhiên là ―― xem kịch!
Phong Lạc không cách nào tưởng tượng, nếu như mất đi Nhiễm Bạch thì bộ dáng của Tiêu Lâm sẽ như thế nào, hẳn là, thôi bỏ qua đi. Dù sao, nó chứng kiến qua nhiều tình cảm oanh oanh liệt liệt như vậy, kết quả bởi vì thời gian trôi qua, đều không còn tồn tại.