Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 46: Thiên kim hào môn đừng hắc hóa (44)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau tiệc rượu, Lăng Vân dường như biến mất triệt để trong giới thượng lưu, tất cả mọi người tưởng rằng Lăng Vũ thủ đoạn, thật tình không biết Lăng Vũ lần này là bị oan.

Lăng gia

Lăng mẹ hốt hoảng chạy đến cạnh Lăng Vũ, chất vấn:

"Lăng Vũ! Lăng Vân bị con đưa đi đâu rồi?"

Lăng Vũ bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân thon dài, khớp xương khuỷu tay rõ ràng nâng lên một chén cà phê, chén cà phê nhỏ gọn có đường vân in màu lam nhạt, phối hợp với ngon tay thon dài có lực, nhìn thật là cảnh đẹp ý vui, Lăng Vũ cũng không để ý tới lăng mẹ, nhấp một ngụm cà phê.

Lăng mẫu thấy Lăng Vũ không để ý tới mình, trong một thoáng hết sức khó xử, đứa con trai này, từ nhỏ đã không thân thiết với bà, chính xác mà nói thì không thân thiết với bất kì ai cả, về sau bà mang thai Lăng Vân, Lăng Vân là một cô con gái nũng nịu biết làm cho bà vui vẻ cho nên bà cũng liền đem hết tâm tư đặt lên trên người Lăng Vân, cho tới bây giờ quan hệ mẹ con của bọn họ thập phần lạnh nhạt.

Lăng mẹ tận lực dùng giọng điệu ôn hòa nói:

"Tiểu Vũ, Lăng Vân là em gái ruột của con, chúng ta hẳn phải biết, con bé không phải là người như vậy, nhất định là cái đứa con gái riêng kia hãm hại Vân Vân, con cho người thả con bé ra đi, được không?"

Trong lòng Lăng mẹ có chút uất ức, có người mẹ nào muốn dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với con của mình bao giờ.

Lăng Vũ nhìn thoáng qua Lăng mẹ, đặt ly cà phê xuống, chậm rãi mở miệng:



"Thứ nhất, con và Lăng Vân không thân thiết, càng sẽ không biết nó là người như thế nào. Thứ hai, hiện tại tình huống đã có chứng cớ đầy đủ, cố ý hãm hại người khác, đây chính là điều mà mẹ dạy dỗ? Thứ ba, con cũng muốn động thủ với Lăng Vân, nhưng có người đã nhanh chân đến trước, cho nên, mẫu thân đại nhân, mẹ tìm nhầm người rồi."

"Con, con —— "

Lăng mẹ trừng mắt nhìn Lăng Vũ, tức giận đến nói không ra lời, đây chính là đứa con mà bà mang thai mười tháng sinh ra sao! Đại nghịch bất đạo! Quả thực là lật trời, vậy mà lại đi giúp một người ngoài.

"Nếu như mẫu thân đại nhân không có chuyện gì nữa thì có thể ra ngoài, tâm tình không tốt cần phát tiết, con có thể hiểu, nhưng mà mẫu thân đại nhân vẫn là đừng đem sự tức giận bày ra trong cái nhà này, người có thể ra ngoài giải sầu."

Lăng Vũ không thèm để ý thái độ của Lăng mẹ chút nào, có điều chuyện này hoàn toàn chính xác không phải hắn làm, hắn sao phải thừa nhận.

Lăng mẹ tức hổn hển nói:

"Được lắm, đây chính là con trai ngoan của ta, rất tốt! Rất tốt!"

Vì một người ngoài, lại còn là một đứa con gái riêng, giam nhốt Lăng Vân lại không nói, còn cùng bà mạnh miệng. Hiện tại đã như thế này, vậy sau này có phải là muốn đem bà cho đứa con gái riêng kia để lấy vui vẻ hay không?

"Mẫu thân đại nhân, người có thể đi, tức giận sẽ ảnh hưởng tới dung nhan."

Lăng Vũ phi thường khí định thần nhàn nói.

"Hừ, được!" Lăng mẹ trực tiếp cầm lấy túi xách, đi ra khỏi cửa.



Nhưng lúc đi tới cửa bà cố ý dừng lại một chút, những tưởng Lăng Vũ sẽ mềm lòng mà kêu bà lại, thế nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy gì khiến bà tức giận đến hộc máu.

"Mẫu thân đại nhân, tại sao còn chưa đi? Người có biết người đứng chặn ở trước cửa như vậy sẽ ảnh hưởng tâm tình của con không."

Đối với Lăng Vũ mà nói, chịu thua? Không tồn tại, huống chi còn dính đến Bạch Bạch nhà hắn, vừa nghĩ tới Nhiễm Bạch, Lăng Vũ nhếch miệng lên một vòng ý cười, không biết bây giờ Bạch Bạch trôi qua tại trường học như thế nào, có bị bắt nạt không.

Lăng mẹ cảm thấy mình giống như một cái kẻ ngu, bị Lăng Vũ đùa bỡn, bà cảm giác trong lòng Lăng Vũ nhất định đang chế giễu bà, liền trực tiếp nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa.

Lăng Vũ hài lòng gật đầu, đi là tốt, nhà cửa thanh tĩnh.

Lăng cha đi vào nhà lướt qua vợ mình, hơi liếc mắt, chậc chậc chậc, đứa con trai này của ông chọc cho bà ta giận rồi à.

Lăng mẹ nhìn thấy một người tới hai người đều không để ý đến mình, trong lòng tức điên, hừ lạnh một tiếng, các người không để ý tới tôi, tôi mới còn không thèm để ý tới các người đâu.

Lăng cha đi vài nhà ngồi trên ghế sa lon, chậm rãi nói:

"Lăng Vân trong tay con?"

Ông sao lại hiểu, khiến cho Lăng mẹ trở thành cái bộ dạng kia cũng chỉ có liên quan tới Lăng Vân.
« Chương TrướcChương Tiếp »