Tần Từ một tay nắm eo Nhiễm Bạch, kéo Nhiễm Bạch hướng trong ngực của mình.
Cánh môi màu hồng nhạt hơi lạnh chậm rãi tại mơn trớn lên môi Nhiễm Bạch, dần dần cạy mở hàm răng cô.
Kỹ thuật hôn có vẻ hơi không lưu loát, chẳng qua so với lúc đầu thì dần dần càng thuần thục.
Răng môi chạm nhau.
Nhiễm Bạch không cam lòng yếu thế hôn trở về.
Hai người giống như đang công lược thành trì của đối phương, không nhượng bộ chút nào.
Tần Từ có thể thấy rõ ràng dung nhan của Nhiễm Bạch.
Thiếu niên tinh xảo, giống như mỹ ngọc thiên thành, tinh điêu tế trác. Lông mi rung động nhè nhẹ, da thịt tinh tế như sứ, mềm mại trắng nõn.
Quanh thân Nhiễm Bạch đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tần Từ.
Cũng không nồng đậm mà chỉ rất thanh đạm.
Tần Từ siết chặt Nhiễm Bạch vào trong ngực, thân thể hoàn mỹ của hai người hợp lại cùng nhau.
Một hôn hoàn tất.
Nhiễm Bạch mở to mắt, đôi mắt thủy mặc liễm diễm, hòa hợp nhàn nhạt hơi nước, nhiều hơn mấy phần xinh đẹp.
Hai gò má đỏ bừng, môi anh đào trở nên có mấy phần ửng đỏ, diễm lệ trơn bóng.
Tần Từ mắt sắc sâu sâu, giọng nói có mấy phần khàn khàn, đề đầu của Nhiễm Bạch tại trong ngực của hắn:
"Đừng nhìn anh."
Hắn sợ hắn nhịn không được, đè ép thiếu niên ở trên vách tường, để vòng eo tuyết nộn hiện ra đường cong mềm mại, để cặp mắt như thủy mặc tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
Nhiễm Bạch chống đỡ tại l*иg ngực hắn, trong giữa tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh thân Tần Từ.
Nhiễm Bạch: "!!!"
Mẹ, đến cùng ai là công?
Nhiễm Bạch cũng không get được ý nghĩ trong lòng Tần Từ, ngước mắt, đưa tay, áp đảo Tần Từ ở trên ghế sa lon.
Tần Từ tay mắt lanh lẹ nắm cả vòng eo Nhiễm Bạch.
Hai người cùng đổ ở trên ghế sa lon.
Không khí chung quanh tựa hồ cũng lên cao, lộ ra mấy phần mập mờ kiều diễm.
Nhiễm Bạch chớp chớp con ngươi oánh nhuận, mang theo vài phần vũ mị.
"Tôi muốn nhìn anh."
Tần Từ nhìn dung nhan tinh xảo của thiếu niên, môi mỏng câu lên một đọ cong cưng chiều, dung túng hết thảy:
"Được, cho em nhìn đủ."
Nhiễm Bạch dạng chân trên người Tần Từ, đôi tay mềm mại như không xương chạy khắp l*иg ngực hắn.
Tần Từ mắt sắc sâu sâu, giống như là đang đè nén cái gì, duỗi tay nắm lấy tay Nhiễm Bạch đang làm loạn, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, lộ ra phá lệ chọc người:
"Em đang làm gì?"
Nhiễm Bạch vô tội trừng mắt nhìn, cực kỳ thành thật nói:
"Trên người anh nóng quá.”
Sờ tới sờ lui, ở đâu cũng thật nóng.
Tần Từ: "..."
Tần Từ hít sâu một hơi:
"Em còn tiếp tục sờ thì anh sẽ càng nóng."
Hắn sợ, hắn đến cuối cùng m sẽ nhịn không được.
Nếu như không phải đây là phòng nghỉ, nhiều tai mắt…
Tần Từ cũng không xác định mình có thể hay không trực tiếp đặt Nhiễm Bạch ở dưới thân.
"Tôi đến tìm Tần Từ." Cẩn Cảnh nhìn thấy Lạc Ning ở bên ngoài phòng nghỉ thì nói.
Lạc Ninh nhíu nhíu mày lại: “Bọn họ đang nói chuyện ở bên trong."
Cẩn Cảnh cảnh giác nhìn Lạc Ninh, nhíu mày, bỗng nhiên tỉnh ngộ:
"A, cô lại muốn gạt tôi có đúng không?"
Lạc Ninh cười lạnh một tiếng: “Muốn đi vào thì tôi liền để anh đi vào."
Lạc Ninh trực tiếp đẩy cửa ra, đưa tay đẩy Cẩn Cảnh vào bên trong.
Cẩn Cảnh: "..."
Cmn!
Lạc Ninh cô nha! Bản thiếu gia không đội trời chung với cô!
Cẩn Cảnh nhìn bóng dáng hai người trên ghế sa lon, giật giật miệng, cười khan:
"Hai người tiếp tục, hai người tiếp tục..."
Lúc này không đi thì còn chờ đến khi nào?
Nhiễm Bạch nhìn thấy Cẩn Cảnh chạy trối chết, cười nhẹ:
"Tần Ảnh Đế, hình như hắn hiểu lầm cái gì thì phải."
Tần Từ xoay người đặt Nhiễm Bạch ở dưới người, hôn một cái lên môi Nhiễm Bạch, phun ra thanh âm khàn khàn gợi cảm:
"Không cần để ý đến hắn."
Đối với tác phong làm việc không đáng tin cậy của Cẩn Cảnh, Tần Từ biểu thị đã thành thói quen.
Nhiễm Bạch đưa tay chọc chọc l*иg ngực của Tần Từ l*иg ngực:
"Tần Ảnh Đế, anh nói tôi nên xưng hô với anh như thế nào đây?"
Nếu tiếp tục gọi là Tần Ảnh Đế thì cảm giác có chút lạnh nhạt nhỉ.
Tần Từ? Tần Tần? Từ Từ? Tiểu Từ? A từ?