Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 9: Cấp trên là đàn anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thương Diễn yên lặng nhìn Thường Ninh hai mắt sáng lên mà nói tới bé con, khóe miệng khẽ nhếch.

Sau bữa cơm, hắn lái xe đưa Thường Ninh về nhà.

Thương Diễn dừng xe bên ngoài tiểu khu, chậm rãi phanh lại, xuống xe mở cốp sau ra.

Thường Ninh kéo xe đẩy xuống trước, thuận tiện chất đồ lên xe luôn, một xe đầy đồ, nếu chỉ mình cậu thì không thể bê hết lên được.

Thương Diễn đi tới bên cạnh, khom lưng chuẩn bị hỗ trợ.

Thường Ninh không muốn làm phiền Thương Diễn, cậu còn không quên trong cốt truyện, hai người này vừa mới gặp mặt, đã nháy mắt cảm thấy thiên lôi câu động địa hỏa.

Nếu bây giờ đã để cho nam nữ chính gặp mặt, còn không bằng đợi đến ngày Lâm Yến Yến sinh sản.

Ít nhất thì dựa theo cốt truyện còn tranh thủ được chút thời gian, cậu có thể chậm rãi tìm biện pháp ứng.

Thường Ninh hiểu rõ tính cách của Thương Diễn, bất luận từ góc độ nào, hắn cũng sẽ không buông tay đứng nhìn cậu vất vả đi lên đi xuống xách đồ.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên tầng sáu, không có bật đèn.

Hiện tại còn sớm, giờ này Lâm Yến Yến sẽ không đi ngủ, vậy nên khả năng cô ta chưa về nhà là rất lớn.

Nhưng Thường Ninh vẫn không dám đánh cuộc.

“Giám đốc, không cần đâu, để tôi cầm đi.”

“Ở tầng mấy?” Thương Diễn trước một bước trở tay bao bọc lấy bàn tay trắng nõn của Thường Ninh.

Ngón tay hắn hơi dùng sức, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay, làm Thường Ninh muốn kéo ra cũng không được.

Thường Ninh cảm thấy kỳ quái, đang muốn mở miệng thì đã nghe thấy Thương Diễn nói: “Được rồi,mau xách đồ lên thôi, còn ngây người ở đây, nói không chừng người trong lòng của cậu cũng đã về kịp.”

Thường Ninh nghe vậy, nhìn lên tầng sáu chìm trong bóng tối, bất đắc dĩ mà nói: “Nhờ anh vậy.”

Cầu trời khấn phật phù hộ cho con, đừng để cho giám đốc và nữ chính gặp nhau.

Thường Ninh kéo theo xe đẩy, Thương Diễn xách theo hai túi rau dưa củ quả, một trước một sau dẫm lên đường sỏi.

Thường Ninh ngượng ngùng giải thích: “Nơi này nguyên bản là muốn sửa đường, cho nên liền rải đá trước.”

Nhưng sau đó chính phủ lại đột nhiên sửa đổi chính sách, con đường này vẫn luôn bị bỏ ngỏ.

Thời điểm Thương Diễn lái xe đến đây, Thường Ninh còn lo lắng đá sẽ làm hỏng sàn xe của hắn.

Thương Diễn khẽ gật đầu.

Phòng thuê ở khu chung cư cũ, không có thang máy, hai người bận rộn cầm đồ vật, đèn cảm ứng ở tầng sáu không nhạy, bắt buộc phải vừa đi vừa dậm chân mới chịu sáng lên.

Đúng lúc hàng xóm bên cạnh ra cửa vứt rác, ba người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chạm mặt.

Bạn của Thường Ninh tới chơi sao? Hàng xóm tò mò mà nhìn xung quanh.

Nữ hàng xóm nhìn người đàn ông biểu tình lạnh băng đứng bên cạnh Thường Ninh, đối phương cảm giác đến tầm mắt của bà, khẽ mỉm cười gật đầu.

“Thường tiên sinh, buổi tối tốt lành, vị này là……” Nữ hàng xóm lấy lại tinh thần, chào hỏi Thường Ninh.

Thường Ninh trả lời: “Đây là bằng hữu trong công ty của cháu, hôm nay tiện đường ghé qua đây.”

“Thì ra là thế.” Nữ hàng xóm gật gật đầu, nề hà Thương Diễn quá mức lãnh đạm, cũng ngượng ngùng hỏi nhiều, vội vàng cáo từ.

Thường Ninh lấy chìa khóa mở cửa ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Mệt mỏi quá.”

Thương Diễn an tĩnh mà đứng im tại chỗ, nhìn về số nhà ghi trên cửa 601.

Tầng sáu - 601.

Không gian trong phòng rất nhỏ, quần áo để trên sô pha ở phòng khách, nồi niêu sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng bếp được quét tước không nhiễm một hạt bụi, trên tường treo một cái tạp dề màu xanh.

Ngày thường đều là Thường Ninh dọn dẹp, rốt cuộc Lâm Yến Yến là tiểu công chúa ở nhà mười ngón tay không nước, tự cho là mình thanh cao, không muốn làm mẹ hiền vợ đảm phụ giúp Thường Ninh.

Hắn không có vào cửa: “Tiểu Ninh, tôi để đồ vật ở đây, không quấy rầy cậu nữa, mau nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Thường Ninh xoa xoa mũi: “Vốn dĩ muốn mời anh uống ly trà, nhưng là trong nhà chật chội, sợ anh không quen ngồi.”

“Vậy cậu……” Thương Diễn không để bụng các loại nghi thức xã giao, câu môi ngậm cười, “......Vậy ngày mai tới công ty pha giúp tôi một ly cà phê đi.”

“Tôi tiễn anh……” Thường Ninh gật đầu.

“Tuân mệnh.” Thương Diễn không cự tuyệt.

Hàng hiên tối đen, Thường Ninh đeo kính lên, hai người vừa đi vừa giao lưu.

“Tiểu Ninh, nếu tôi đã sắp là cha nuôi của đứa nhỏ, vậy ít nhiều cũng muốn đi theo cậu học tập cách chăm sóc trẻ em.” Thương Diễn cười hỏi.

Thường Ninh có chút kinh ngạc mà ngô một tiếng, không nghĩ tới vị thiên chi kiêu tử là Thương Diễn lại có suy nghĩ bình dân như vậy.

Nhìn bộ dáng của Thương Diễn, Thường Ninh thật sự không có biện pháp nào liên hệ đến hình ảnh hắn dỗ dành bé con.

Nguyên văn cốt truyện, sau khi Thương Diễn gặp mặt Lâm Yến Yến, đã nhanh chóng đánh mất lễ nghi đạo đức, một lòng câu dẫn vợ của bạn tốt.

Không nghĩ tới Thương Diễn hiện tại có thể suy nghĩ đứng đắn như vậy.

Thường Ninh nắm chặt tay mà thề, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, chia rẽ nữ chính và nam chính!

“Cậu muốn tôi hỗ trợ sao, không thành vấn đề, tôi có thể nhẹ nhàng một chút……” Thương Diễn ngữ khí ôn nhu kiên quyết, hắn kiên trì, Thường Ninh cũng không thể cự tuyệt, mỉm cười đồng ý.

Vừa lúc buổi tối phải tập lái xe, có thể nhân tiện trao đổi với Thương Diễn về cách chăm sóc bảo bảo.

Đợi Thương Diễn lên xe, cậu xoay người về nhà.

……

Lâm Yến Yến cùng người đàn ông trẻ tuổi không tình nguyện mà đi về nhà, cô ta dậm chân dùng dằng, một chút đều không muốn nhìn thấy Thường Ninh, không muốn cấp một ánh mắt dư thừa cho cậu.

“Cô sống ở cái bãi rác này sao? Thảm đến vậy à? Mặt đường cũng chưa trải nhựa!" Người đàn ông trẻ tuổi oán giận.

Vì đưa Lâm Yến Yến về nhà, sàn xe thể thao của hắn đều bị mài hỏng!

Hắn lẩm nhẩm phun tào: “Thật đúng là bãi rác a……”

Lâm Yến Yến nhìn bộ dạng oán giận của hắn, nhíu nhíu mày, nội tâm thập phần vô ngữ, xe thể thao của anh còn chưa tiến vào trong hẳn đâu, có gì mà oán giận.

Lâm Yến Yến lại nhớ đến người đàn ông hoàn mỹ bắt gặp ở nhà hàng Trung Quốc.

Trong đầu tự động hiện lên thân hình đối phương, bộ dáng, còn có khí chất trên người hắn, so với Thường Ninh hoàn toàn đối lập, quả thực là đom đóm so với ánh trăng.
« Chương TrướcChương Tiếp »