Chương 46: Cấp trên là đàn anh

Thường Ninh vội vàng đẩy hai rương hành lý khác theo sau.Thường Ninh càng thêm khâm phục Thương Diễn, sức lớn, eo cũng rắn chắc, vậy mà không đau eo.

Sau khi lên xe, xe chạy được nửa đường, Thường Ninh mới phát hiện Thương Diễn không trở về phòng thuê, mà trở về nhà của anh.

Thương Diễn giải thích: “Mẹ cháu biết chú dì lên đây, nói hôm nay phải mời hai người ăn bữa cơm.”

Thường Ninh biết tính cách hiếu khách của mẹ Thương, lại thấy thái độ kiên quyết của Thương Diễn nên không từ chối.

Xe chạy đến cửa biệt thự, mẹ Thương đang đứng ở cửa, khoác bộ áo choàng lông dê mà Thường Ninh mua cho bà, mỉm cười bước lên: “Tiểu Ninh, lại đây.”

“Còn đang chuẩn bị đồ ăn, mọi người đi vào ngồi trước đi.”

Sau khi vào nhà, Thường Ninh bị nhiệt độ ấm áp trong nhà phả vào mặt, nóng đến mức phải cởϊ áσ khoác, chỉ mặc chiếc áo len cổ chữ V.

Cậu ngồi một lúc, không chống đỡ được sự dò hỏi của vài vị phụ huynh, lấy cớ hỗ trợ nấu ăn trốn vào trong bếp.

Đầu bếp nữ A Lệ đưa tạp dề cho cậu.

“Cảm ơn.” Thường Ninh nói cảm ơn, cầm dao phay thái rau giúp cô.

Thường Ninh dựng tai nghe ngóng cuộc trò chuyện trong phòng khách.

Thương Diễn đang bị mấy vị phụ huynh giữ chặt, nói đến chuyện hôn nhân đại sự của anh.

Mẹ Thương đang than thở: “Giới thiệu cho nó vài cuộc xem mắt, nó đều không muốn đi, con của Tiểu Ninh sắp sinh ra, vợ của Thương Diễn con chưa biết ở nơi nào.”

“Không phải chứ, Thương Diễn vừa cao vừa đẹp trai, tính cách tốt, định xây dựng sự nghiệp ổn định trước hay đã có người trong lòng?” Mẹ Thường kinh ngạc nói.

May mắn chính mình có Lâm Yến Yến làm tấm chắn, Thường Ninh nghiêng đầu, vui vẻ vì không bị giục hôn.

Chờ qua hôm nay, ngày Lâm Yến Yến sinh con sắp đến gần.

Một lúc sau.

“Tiểu Ninh, sao cậu không cứu giúp tôi?” Đột nhiên Thường Ninh bị người ôm lấy eo từ sau lưng, Thương Diễn chạy thoát móng vuốt của các phụ huynh, dựa vào vai cậu từ phía sau, hô hấp nóng rực phả vào cổ Thường Ninh, giọng điệu dịu dàng.

“Tiểu Ninh… Eo cậu nhỏ thật đấy.” Thương Diễn bó chặt cánh tay, đột nhiên nhỏ giọng nói, hơi thở gấp gáp.

Thường Ninh thấp hơn anh một chút, Thương Diễn cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cậu, những sợi tóc đen nâu mềm mại vểnh lên, trông thật mềm mượt, khiến người ta không kìm được muốn sờ một cái.

Hai người là bạn bè, tiếp xúc cơ thể như vậy nằm trong phạm vi bình thường, chỉ không biết có phải là ảo giác của Thường Ninh không, cậu luôn cảm thấy kỳ lạ.

Một lúc sau, Thường Ninh mới nhận ra có chỗ nào đó không ổn.

Trong cốt truyện gốc từng miêu tả một cảnh như vậy, người chồng xui xẻo đang nấu cơm xào rau trong bếp thì Thương Diễn độc ác xâm phạm nữ chính ở phòng khách, nữ chính cũng nửa đẩy nửa đón.

Thường Ninh nhìn con dao trong tay, nghĩ đến đám người lớn tuổi đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài, sao mình lại giống như "nữ chính" bị trêu chọc.

"Anh không nấu cơm thì ra khỏi bếp." Thường Ninh quở trách một tiếng, chỉ quấy rối ở đây, may mà hôm nay nữ chính không có đây, chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường.

Thương Diễn thản nhiên dang rộng hai tay, khẽ nhướng mày, như thể không có chuyện gì xảy ra. Anh thản nhiên dựa vào vai Thường Ninh, nói về chủ đề vừa rồi.

"Mẹ tôi gặp bác gái, cuối cùng cũng tìm được người tâm đầu ý hợp, bác gái khá quan tâm đến chuyện hôn nhân của tôi." Khóe miệng Thương Diễn nở nụ cười, mấy người lớn thay nhau oanh tạc, khiến anh choáng váng.

Bị thúc giục kết hôn đúng là xui xẻo, đặc biệt một trong những người thúc giục lại là mẹ của mình, Thường Ninh chột dạ cúi đầu, ngại ngùng ho một tiếng, tăng tốc độ thái rau trong tay.

"Phải làm sao đây Tiểu Ninh, tôi đi đâu để tìm vợ đây?" Thương Diễn giả vờ thở dài buồn bã, đầu ngón tay như chạm như không vào mặt bàn.

Anh kết hôn với ai cũng không sao, nhưng đừng kết hôn với vợ tôi! Thường Ninh nghĩ thầm trong lòng.

Hai người trò chuyện trong bếp, mẹ Thương ở ngoài mỉm cười đứng dậy.

"Tôi vào bếp xem canh đã sôi chưa, tiện thể xem Thương Diễn có giúp được gì không." Bà che miệng cười nhẹ, động tác nhẹ nhàng hiểu biết.

Thương phu nhân chỉnh lại khăn choàng trên người, đi tới cửa bếp, vừa lúc nghe thấy tiếng than dài của con trai mình, khi lời vừa dứt, bà nhìn thấy Thương Diễn cao lớn dựa thân mật vào Thường Ninh.