Chương 376: Tác hợp Long Ngạo Thiên ôn nhu

Ngày đại hôn, Thường Ninh uống một chén rượu độc.

Cái chết của Thường Ninh khiến cho Khương Mục ở thư viện Tộc Hải nảy sinh hoài nghi, dù sao Thường Ninh cũng có một chút liên hệ không quá nhiều với tông môn như vậy.

Khi nam chính Khương Mục theo lệ điều tra chân tướng đã dây dưa với một boss lớn đối địch tông môn.

Thường Ninh không nhịn được oán thầm.

Từ đầu đến cuối, Thường Ninh chết chỉ là để cho cái tình tiết “nam chính phát hiện boss lớn phía sau màn” này có vẻ càng thêm hợp lý mà thôi.

Mới đầu khi Thường Ninh nhìn thấy cái này, suýt chút nữa không thở nổi.

Thường Ninh đứng tại chỗ suy tư, có thành viên gia tộc khác đang khinh bỉ nhìn mình.

Đám người này có chút không nhìn quen tác phong của Thường Ninh, quả thật là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, Khương đại sư huynh tính cách ổn trọng, lại là hiệp lí thư viện, hắn rất có uy vọng trong thế hệ trẻ tuổi, mà danh tiếng của Thường gia cũng không tốt lắm...

Thường Ninh cũng không biết xấu hổ mỗi ngày đi tìm hắn.

Nhưng bọn họ có tức giận, cũng không dám phát tác trước mặt, Thường Ninh vẫn có thực lực, bọn họ không đánh thắng được.

Mọi người yên lặng kỳ lạ chốc lát sau đó đợi người bên trong đi ra truyền lệnh, mọi người mới cùng nhau đi qua cổng tròn vào đại sảnh.

Một người bạn đứng bên cạnh Thường Ninh, đối phương tốt bụng nhắc nhở một chút: “Ngươi đi về phía trước một chút, nói không chừng viện trưởng Khương nhìn mặt ngươi sẽ nhớ tới chuyện hôn ước rồi thực hiện chuyện này.”

Thường Ninh thầm nghĩ ta cũng phải chen vào mới được.

Cuối cùng Thường Ninh tìm một góc dừng chân.

“Chúc chư vị mạnh khỏe.” Giọng nam trẻ tuổi quen thuộc, hơi trầm, có chút khàn khàn, ngữ điệu nhu hòa nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có hơi... lạnh lùng.

Thường Ninh nghe thấy tiếng nâng mắt, không nhịn được ngước mắt, tầm mắt lướt qua tầng tầng đầu vai, nhìn thấy nam nhân đứng bên cạnh viện trưởng Khương.

Cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt, lần này Thường Ninh vẫn bị nam chính làm cho chấn động, trên người đối phương có một luồng khí thế khiến người ta sợ hãi, luôn biểu lộ trong lúc lơ đãng.

Có lẽ đây chính là “uy áp” trong truyền thuyết.

Dù sao khi Thường Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Khương Mục trong trường hợp chính thức, lúc nâng bước qua ngưỡng cửa cửa chính, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp đυ.ng vào người ta.

Khương Mục có bị gì hay không Thường Ninh không biết, dù sao trán mình đập vào vỏ kiếm trên lưng đối phương, nổi lên một cục sưng đỏ, suýt chút nữa bị vỏ kiếm của Khương Mục làm phá tướng.

Nam nhân có thân hình cao lớn đứng ở một bên lão nhân gia, mắt như hàn tinh, tướng mạo kiên nghị, cứng rắn mười phần, thân hình như có chính khí lẫm liệt.

Nam nhân ngước mắt, dường như đối diện với tầm mắt Thường Ninh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt khẽ gật đầu tỏ ý.

Hắn đang nhìn mình sao? Thường Ninh chần chờ một chút, hơi nghiêng đầu, sợi tóc trên trán quét qua mặt.

Cho đến khi khóe miệng Khương Mục hơi nhếch lên, dường như đang nở nụ cười với y, đối phương thật sự đang nhìn mình!

Hẳn không phải mình nhìn lầm.

Thường Ninh sau khi ý thức được điểm ấy, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, cố ý tránh hiềm nghi mà thu hồi ánh mắt của mình.

Sau đó, mọi người lần lượt thỉnh an, mãi phía sau mới đến lượt Thường Ninh tiến lên.

Bởi vì phụ mẫu Thường Ninh và mẫu thân Khương Mục có quan hệ rất gần, thêm nữa Khương Mục vừa nãy nhìn Thường Ninh nhiều hơn vài lần, viện trưởng Khương bèn hàn huyên vài câu với y.

Thường Ninh thành thật trả lời.

Chờ sau khi thỉnh an buổi sáng kết thúc, Thường Ninh bèn trở về chỗ ở của mình, thư viện có thực đường nhưng quá xa, đến rồi về mất hai giờ, Thường Ninh thà rằng tự mình động thủ.

Thiết lập trong nguyên tác không giống như là tiên hiệp, rất nhiều thiết lập ngược lại giống như là thế giới cao vũ, mặt khác là cơ chế, phân chia đẳng cấp cũng tương đối mơ hồ, cũng không có cách nói gọi là một giai đoạn nào đó mạnh hơn một giai đoạn nào đó.

So bì uy áp, nếu hai bên đều thu liễm khí tràng, vậy nhất định phải đánh một trận mới biết được mạnh yếu.

Sau khi Thường Ninh ăn xong bữa sáng, buổi sáng, y xuống núi theo đường núi bãi cỏ uốn lượn, xuyên qua tầng tầng sân, của thư viện, đi đến chỗ ở của đệ đệ tìm người trước, không tìm được.

Sau đó y rẽ tới nơi luyện võ của đệ tử Khương thị, trên đường gặp được mấy vị đệ tử đang vội vã, sau khi vội vàng chào hỏi, đối phương bước nhanh rời đi.

Thường Ninh quen đường cũ đi tới một chỗ ngoài cửa tròn, còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng đệ tử vừa rồi vội vã gặp trên đường nói chuyện.

“Đại sư huynh, chúng ta vừa mới gặp Thường Ninh gia chủ trên đường, y cũng đi về hướng này, xem bộ dáng, y lại muốn tới quấy rầy huynh.”

“Y tới tìm huynh cũng chăm chỉ quá, nhưng đệ đệ kia của y không phải người dễ đối phó, chẳng qua là uổng phí công sức, còn ảnh hưởng đến đại sư huynh luyện võ.”

Mấy vị đệ tử này suy nghĩ cho đại sư huynh, oán giận Thường Ninh.

Thường Ninh dừng bước đứng ở ngoài tường, bản thân hình như là hơi cần mẫn tới một chút... Đệ đệ không để ý, người làm huynh trưởng đương nhiên bận tâm nhiều hơn, dù sao thư viện Tộc Hải to lớn này còn có không ít loại người “làm tiền” như Thường Ninh.

Cũng có không ít người muốn trèo lên cành cao Khương Mục, thuận lợi mà ở lại nơi này.

Âm thanh nam nhân nhẹ nhàng chậm rãi, thấp giọng nói một câu: “Không sao cả.”