Chương 36: Cấp trên là đàn anh

Thương Diễn luôn cố đè nén sự điên cuồng muốn vứt bỏ dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của mình, muốn phá tan mọi trói buộc, hận không thể mọc ra răng nanh bén nhọn để cắn nuốt người đó vào bụng.Anh nhìn dáng vẻ của Thường Ninh khi nhắc tới Lâm Yến Yến, nghĩ tới việc Thường Ninh sẽ lên giường với Lâm Yến Yến, trong căn phòng chật chội và cũ nát kia dịu dàng gọi hai chữ Yến Yến, trong căn phòng tối tăm, mồ hôi trên trán Thường Ninh từ từ chảy xuống ga giường trắng bệch.

Người anh thích, người xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh vào giờ phút này rối rắm lại bất lực tựa vào đầu vai của anh vì con đàn bà lẳиɠ ɭơ, hạ tiện kia.

Lửa giận và cảm giác ghen ghét vì muốn mà không có được đánh mạnh vào lý trí của Thương Diễn khiến anh như sắp nổi điên lên!

Vì sao không phải là anh?

Bao nhiêu lần anh đưa Thường Ninh về nhà, mỗi lần đều đi theo cậu tới tận cửa, cố ý nhìn cửa sắt cũ nát kia như là hận không thể kéo Lâm Yến Yến ra ngoài để bản thân thế chỗ thỏa mãn du͙© vọиɠ ngày càng tăng lên của chính mình.

Thường Ninh thấy Thương Diễn không như bình thường, vẻ mặt dịu dàng, anh tuấn trở nên cố chấp, hung ác và nham hiểm như là dã thú đang đi săn vậy.

Thường Ninh lùi về sau, bất ngờ đυ.ng vào cửa thang máy sau đó bị đè lên cửa, ngón trỏ đẩy kính đang rơi xuống mũi lên.

Thường Ninh vô thức nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, tay phải vừa cầm mắt kính lúc nãy đã bị bàn tay to khác nắm lấy.

Thương Diễn kéo một cái làm cơ thể Thường Ninh tựa vào người anh theo bản năng.

Thương Diễn gần như lấy cách thức dã thú cắn xé con mồi để tới gần cậu, không chút dịu dàng, khi anh cắn lên nửa môi và má bên phải của Thường Ninh, cậu kinh ngạc mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt tối đen của Thương Diễn chứa đựng cảm xúc phức tạp, nụ hôn này nói là hôn thì lại giống là đánh dấu con mồi hơn.

Không để Thường Ninh có cơ hội lên tiếng, Thương Diễn đã buông cậu ra.

Trong nhất thời Thường Ninh không biết nên lau nửa bên môi mình hay che miệng lại, âm thanh nhắc nhở của thang máy vang lên.

“Tầng chín, đã tới.” Tiếng nhắc nhở lạnh lùng vang lên.

“Lucky kis. Tỉnh táo lên, Tiểu Ninh.” Thương Diễn chọc vào chóp mũi Thường Ninh, giống như cảm giác phẫn nộ trong lòng đã bị sự phối hợp của Thường Ninh làm giảm bớt, trở về dáng vẻ lý trí như bình thường, giọng điệu lười biếng vang lên.

Ting...

Cửa thang máy mở ra, các đồng nghiệp kinh ngạc khi nhìn thấy tổ trưởng Thường Ninh đi làm.

Cuối cùng Thường Ninh lựa chọn che má bên phải của mình, nếu môi bị cắn sưng, người khác sẽ cảm thấy cậu khóc rất dữ dội nên mới sưng vù lên nhưng dấu răng trên má phải sẽ không cách nào giải thích được.

Vốn dĩ Thường Ninh không quá đau lòng về chuyện Lâm Yến Yến bỏ đi theo Trần Phi Phàm, hôm nay cậu đi làm chính là vì mục đích riêng, muốn lấy chuyện khác dời sự chú ý tới chuyện đó, từ giả vờ đau lòng trở nên ổn định cảm xúc.

Lần này Thương Diễn tới càng khiến cậu càng phải suy nghĩ.

Hệ thống không ngừng gào thét ở bên tai, dĩ nhiên nó càng cần suy nghĩ một số chuyện hơn cả Thường Ninh.

Các đồng nghiệp đều mấp máy, nhìn Thường Ninh rồi đều im bặt.

“Tổ... Tổ trưởng!”

Có người tiến về trước lại một người nữa tiến lên, tay vịn cửa thang máy nhìn Thường Ninh ở trước mặt như là không thể tin được.

Tôi đi.

Thường Ninh thức trắng một đêm, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống mái tóc hỗn loạn trên trán cậu, để lộ vẻ mặt tái nhợt, cổ cao trong chiếc áo lông màu trắng càng làm nổi bật làn da tái nhợt bệnh hoạn của cậu hơn.

Thường Ninh khẽ mím môi, màu hồng đậm chợt nổi lên cánh môi, cậu nhìn ảnh ngược của mình trong mắt của đồng nghiệp trước mặt, im lặng đợi người đó hỏi tiếp.

Người lên tiếng kia nhạy bén nhận ra điểm này, cảm thấy có chút nóng người vì bản thân đã để tâm tới mặt tổ trưởng quá mức, người đó nghĩ có lẽ hắn nên để ý tới chuyện khác của tổ trưởng ví dụ như thực lực, tác phẩm, tâm trạng...

Thường Ninh nhìn người đó, hắn lập tức nhảy dựng lên, tất cả tư tưởng giác ngộ lúc nãy đều bị sụp đổ, chẳng có chút nguyên tắc mà tập trung vào mặt Thường Ninh: “Tổ trưởng Thường, mặt anh bị sao vậy?”

Thường Ninh đang che giấu răng trên mặt không muốn nghe nhắc tới vấn đề này nhất.

Thương Diễn đứng bên cạnh cười nhẹ, thản nhiên nói: “Bị bà xã của cậu ấy đánh.”

Vừa nói xong, Thương Diễn đã bước ra khỏi thang máy, tay đút vào túi quần, tay còn lại lắc lư ở ngoài, anh đi về phía văn phòng của mình.

Thang máy đóng lại, Thường Ninh vội vàng đi ra, cậu đi tới chỗ ngồi của mình, mắt nhíu lại vì buồn ngủ, cậu định chống cằm ngủ một chút.