Chương 28: Cấp trên là đàn anh

“Đàn anh, bằng không trước về nhà tôi tắm rửa qua chút đã, thuận tiện làm khô quần áo rồi hẵng đi.” Thường Ninh nhìn Thương Diễn đầu tóc không ngừng tích thủy, bọt nước theo cằm chảy xuống, nhỏ giọt vào tây trang sậm màu.

“Tiểu Ninh thật tốt quá……” Thương Diễn câu môi.

Thường Ninh nhìn Thương Diễn một thân ướt dầm dề, cuối cùng vẫn là mềm lòng.

Hai người một trước một sau lên lầu, Thường Ninh đi ở phía trước, Thương Diễn theo sát sau đó.

Bọn họ bước chân nhất trí, tiếng bước chân cơ hồ hòa hợp nhất thể, chỉ có cực tiểu sai lệch.

Thường Ninh mí mắt giựt giựt, rõ ràng biết sau lưng là Thương Diễn, nhưng vẫn bị một cổ cảm giác quái đản nảy lên trong lòng, phảng phất như thể bản thân đã bị dã thú tỏa định.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, đèn cảm ứng ở cầu thang một trản một trản dần sáng lên.

Người sau lưng là Thương Diễn, cậu và hắn đều là nam nhân.

Thường Ninh nỗ lực xem nhẹ loại cảm xúc quái dị kia.

Hệ thống 68 giờ phút này đang tận lực khuyên bảo cậu tiễn đi Thương Diễn: [Ký chủ, nếu Lâm Yến Yến không ấn kịch bản mà làm, nửa đường sát về nhà. Chúng ta liền thảm!]

Thường Ninh hiểu đạo lý này.

Thường Ninh âm thầm đáp lời: “ Ta biết, là ta không muốn Thương Diễn trở thành gian phu như nguyên cốt truyện.”

Trong nguyên tác đề cập đến Thương Diễn chỉ là một cái công cụ người, chân chính vai chính là Lâm Yến Yến, cốt truyện chủ yếu đề cập đến việc nàng bị nhiều nam nhân cướp đoạt.

Thường Ninh lật xem cốt truyện, ngay từ đầu đối với Thương Diễn chỉ có chán ghét, hắn tựa lãnh đạo cường thủ hào đoạt cấp dưới, giống bố chồng khinh nhục con dâu hiền huệ trong tiểu thuyết……

Không có đạo đức tu dưỡng, không có luân lý nhận tri, hành vi của hắn từ mặt pháp luật cùng đạo đức đều không được, là công cụ người để hợp lý hoá cốt truyện dưới ngòi bút của tác giả.

Thường Ninh chán ghét loại người này.

Nhưng Thường Ninh hiểu biết đến Thương Diễn, hắn không phải là kẻ rác rưởi như Trần Phi Phàm.

Trước khi cốt truyện bắt đầu, mọi người trong công ty nhắc tới tên Thương Diễn đều mang theo ngữ khí thật sâu khâm phục, có thực lực! Có lễ phép!

Ưu tú bạn tốt quen biết với Lâm Yến Yến, bắt đầu kích hoạt cốt truyện, liền sẽ kích phát một mặt âm u trong nội tâm, thật sự quá đáng tiếc.

Thường Ninh nắm chặt nắm tay, nhìn về phía Thương Diễn, bằng không làm hắn đi về trước?

Chính mình lừa hắn, làm bộ không mang chìa khóa đi……

Thường Ninh ở trước cửa dừng lại bước chân, quay đầu, nhìn gương mặt cực kỳ anh tuấn của Thương Diễn.

“Tiểu Ninh, người trong lòng của cậu chỉ sợ không hy vọng cậu tùy ý dẫn người trở về, tôi vẫn là đi trước thôi.” Thương Diễn nhìn ra Thường Ninh chần chờ, hơi cúi đầu, hắn nhấp môi ngậm một đạo ý cười nhu hòa, tri kỷ mà không cho Thường Ninh nan kham.

Thường Ninh nhìn Thương Diễn tươi cười, đem cảm giác quái dị vừa rồi vứt đến sau đầu, trong lòng lại trỗi dậy một cảm giác áy náy.

Hệ thống 68: [……]

[Nam chính thật tốt bụng a, vừa rồi hai ta còn âm mưu hắn, làm hắn ướt dầm dề trở về.]

Nhớ tới bây giờ đã là nửa đêm, Thường Ninh áy náy đến mức muốn bò dậy phiến chính mình một cái tát.

“Thấy cậu có chút lúng túng, có phải là do không mang chìa khóa không?” Thương Diễn còn tri kỷ mà suy nghĩ cho Thường Ninh một cái lý do.

Thường Ninh:……

Không tốt, nội tâm áy náy càng ngày càng cường liệt.

“Đàn anh, xin lỗi, tôi thật sự không mang chìa khóa.” Thường Ninh thiếu chút nữa liền phải đem chìa khóa từ trong túi lấy ra, mời nam chính tiến vào căn phòng ấm áp của mình.

Thương Diễn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cởϊ áσ khoác đã ướt ra, bại lộ vòng eo tinh tráng, dựa vào Thường Ninh biểu tình nghiêm túc: “Vậy giờ cậu tính sao? Sẽ không tính toán ở hàng hiên ngủ qua một đêm đi?”

Không mang chìa khóa, trên tay còn không có tiền, Thương Diễn còn chưa chuyển tiền vào tài khoản của Thường Ninh.

Thường Ninh luyến tiếc đi trụ nhà nghỉ hoặc khách sạn.

Thường Ninh cho rằng Thương Diễn nghe cậu nói xong, liền sẽ xuống lầu rời đi, không nghĩ tới hắn sẽ lo lắng việc cậu đêm nay ở chỗ nào.

Thường Ninh chột dạ mà vuốt chìa khoá trong túi, kỳ thật Thương Diễn chân trước vừa ly khai, sau lưng cậu đã có thể mở cửa đi vào.

Nhưng Thương Diễn là chân tình thật cảm mà lo lắng cho cậu.

Đột nhiên Thương Diễn một phen nắm lấy tay Thường Ninh, lôi kéo cậu đi xuống dưới lầu: “Đi! Tiểu Ninh, tôi cũng không quay về, tôi và cậu đi tìm khách sạn ở phụ cận ngủ một đêm đi.”

“Ai! Không cần……” Thường Ninh dự kiến không kịp, bị lôi kéo bước nhanh xuống lầu.

Lên tới trên xe, Thường Ninh còn tưởng uyển chuyển cự tuyệt.

“Phỏng chừng nếu mẹ tôi biết tôi để cậu ngủ ngoài hành lang, sẽ oán giận tôi không hiểu lễ nghĩa.” Thương Diễn nhắc đến mẹ Thương, lý do này không chê vào đâu được, làm Thường Ninh vô pháp cự tuyệt.

Thường Ninh vác đá nện vào chân mình, cậu lừa gạt Thương Diễn, Thương Diễn lại không thèm để ý cậu có nói dối hay không, chỉ nghĩ trợ giúp bạn tốt.

Thật tốt, vì không muốn bạn tốt buổi tối ngủ ở hàng hiên cũ nát, công tử nhà giàu chiếu cố bạn tốt mặt mũi, lôi kéo bạn tốt cùng đi ngủ trong khách sạn phụ cận, như vậy bạn tốt sẽ không cần tiêu tốn quá nhiều tiền.

Thường Ninh trong lòng rung động, nắm chặt đôi tay, vì bạn tốt Thương Diễn, cũng vì cứu vớt đứa nhỏ bị Lâm Yến Yến cùng Trần Phi Phàm hại chết, cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Thương Diễn mở ra bản đồ hướng dẫn, trước tiên tìm tòi mấy khách sạn lớn, phát hiện phụ cận có rất nhiều khách sạn nhỏ, khách sạn lớn cách nơi này khá xa.

Thương Diễn lựa chọn một khách sạn nhỏ gần đây, trước mang theo người tắm nước nóng, tránh cho ngày hôm sau sinh bệnh.

Hai người đi vào sảnh, khách sạn này phong cách trang hoàng cũ xưa, nhưng mưa to như trút nước, trước tiên tìm được phòng để ở mới là quan trọng nhất.

“Chúng tôi muốn một gian phòng.” Thương Diễn đem chứng minh thư của hai người đẩy qua đi.

Người trước đài nhìn hai người ăn mặc chính trang, nam nhân đứng ở đằng trước cao lớn, gương mặt anh tuấn trước sau mang theo ôn hòa ý cười, ưu tú mi cốt có vẻ ánh mắt thâm thúy.

Mà sau lưng nam nhân mảnh khảnh hơn cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất hơn nửa đôi mắt, khí thế văn nhã lại khϊếp nhược.

Thấy người trước đài nhìn về phía mình, Thường Ninh chỉ là thẹn thùng mà nhấp môi cười một chút.

Người kia lập tức coi Thương Diễn là lãnh đạo công ty không tiện đi ra ngoài, bắt buộc phải tìm được khách sạn đặt chân.

Người đằng sau hẳn là cấp dưới của hắn.

“Lầu 3 phòng 301, thời gian trả phòng là 2 giờ buổi chiều hôm sau.” Đăng ký giấy chứng nhận xong, nhân viên mỉm cười mà nhắc nhở hai người.

Lên lầu tiến vào phòng, căn phòng này so với phòng mà Thường Ninh thuê sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều.

“Khá tốt.” Thương Diễn mắc mưa, bên trong thanh âm có nhiều vài phần khàn khàn, vừa nói vừa một bên khom lưng thay đổi giày, cũng đem một đôi dép lê khác đẩy đến trước mặt Thường Ninh.

Thường Ninh có chút ngượng ngùng: “Nếu không phải làm phiền anh đưa tôi về, cũng sẽ không làm anh trụ loại khách sạn này. Thực xin lỗi!”

Thương Diễn cười một chút, không có trả lời.