Chương 22: Cấp trên là đàn anh

Thường Ninh không ngừng nhớ lại nguyên cốt truyện.

Hệ thống 68 cũng đang điên cuồng mà phiên tư liệu.

Hệ thống 68: [Ký chủ, ngài đừng vội, để em nhìn xem nguyên cốt truyện rốt cuộc là viết như thế nào……]

Nội tâm Thường Ninh vô cùng thấp thỏm, rối rắm nửa ngày, chỉ có thể cùng những người khác vỗ tay vì các đồng nghiệp được tấn chức.

Thương Diễn buông bút máy trong tay, thong thả ung dung mà vỗ tay.

Rõ ràng là động tác chậm rãi như vậy, nhưng lại phát sinh âm thanh vang dội, biểu hiện ra tâm tình của hắn hiện tại thực khó chịu.

Thường Ninh nghe ra hắn đang vì chính mình bất bình.

Tưởng tượng như vậy, tâm tình cậu lại đột nhiên tốt hơn nhiều.

Thương Diễn và cậu thành bạn tốt, là bởi vì cốt truyện thiết trí, hay vẫn là do mấy tháng nay ở chung hắn đã bị mị lực của cậu thuyết phục?

Mặc kệ là như thế nào, hắn đều đứng về phía Thường Ninh.

Người như vậy, khả năng cường thủ hào đoạt Lâm Yến Yến liền càng thấp.

Thương Diễn vỗ tay xong, lại nhấc tay mở miệng: “Tôi thật lòng cao hứng thay cho phó giám đốc Trần vì được trở thành cộng sự với anh, để sau này đôi bên cùng thuận lợi hợp tác tốt đẹp, tôi càng muốn thâm nhập hiểu biết năng lực cá nhân của phó giám đốc Trần, hy vọng anh mau chóng tiến vào trạng thái, hoàn thành một hạng mục độc lập.”

Trần Phi Phàm là tới làm cảnh, hắn cũng không nghĩ tự làm hạng mục độc lập.

Thương Diễn ý vị sâu xa mà nhìn hắn, từng câu từng chữ hỏi: “Như thế nào, không tin tưởng chính mình sao? Yêu cầu tổ trưởng Thường cầm tay chỉ việc cho anh sao?”

Trần Phi Phàm mặt mũi không qua được, cười lạnh: “Được thôi, tôi nhất định sẽ không làm công ty thất vọng.”

Hội nghị kết thúc, Thương Diễn vừa rồi dỗi người, tự nhiên khiến cho người sau lưng Trần Phi Phàm ghé mắt mà nhìn.

Nhưng nề hà Thương Diễn tây trang bằng phẳng đứng ở cửa ra vào, một tay đút túi, ánh mắt lạnh băng mà nhìn quanh bốn phía, khí tràng không thua Diêm La quỷ sát.

Được tiện nghi không cần chọc người chú ý, bọn họ không cần phải một hai cố ý chọc cho Thương Diễn phát hỏa.

Đám người đi hết rồi, Thương Diễn cũng chờ tới lúc Thường Ninh đơn độc cùng lãnh đạo nói chuyện riêng xong.

Hai người đứng ở trên hành lang tương đối nói chuyện phiếm.

Thường Ninh suy sút mà dựa vào vách tường, một bộ dáng không hề có tinh thần, áo sơmi trắng làm thân hình cậu càng thêm gầy ốm.

Thường Ninh đẩy đẩy mắt kính trên mũi.

Thương Diễn được tuyển thẳng làm giám đốc bộ kế hoạch là bởi vì vị trí này chính là chuyên môn vì hắn mà có.

Nhưng vị trí phó giám đốc này có bao nhiêu người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, Thường Ninh là người đi đến cuối cùng, cư nhiên còn bại bởi Trần Phi Phàm.

Đặc biệt là sau khi Trần Phi Phàm đến công ty, cấp trên thái độ ba phải cái nào cũng được, còn làm Thường Ninh cảm thấy có hy vọng tranh cử thành công.

Thường Ninh không được tấn chức thành phó giám đốc, tổ viên của mình hiện tại lại tranh cử thành công, hành vi của công ty chính là lấy cậu như đá kê chân!

Thường Ninh tức giận đến nổ mạnh, vừa rồi cậu hiểu được, cũng cùng lãnh đạo nói được rất rõ ràng.

[Nếu công ty tín nhiệm vào thực lực của Trần Phi Phàm, tôi tin tưởng lấy năng lực của hắn, tựa như giám đốc Thương nói, không cần người ngoài nhúng tay vào cũng có thể làm tốt hạng mục. Tôi cũng hy vọng hắn có thể lý giải, không can thiệp quá nhiều vào một ít việc trong quá trình công tác.]

Lãnh đạo đã nói như vậy.

Nếu đã sớm muốn cho Trần Phi Phàm trở thành phó giám đốc, Thường Ninh biết trước thì sẽ không rảnh nghe lãnh đạo ba hoa tất tất méo mó.

Rốt cuộc cậu cũng không phải là không có thực lực để làm phó giám đốc!

Dù sao không cần thiết thì công ty sẽ không dễ dàng khai trừ công nhân, rốt cuộc tiền bồi thường hợp đồng cũng không phải là số nhỏ.

Thái độ của Trần Phi Phàm cũng không tốt, nghe được Thường Ninh cư nhiên không nghĩ hiệp trợ hắn, biểu tình phá lệ hung ác.

Hắn biểu hiện như vậy, cho Thường Ninh cảm giác rằng nếu không phải còn có những người khác nhìn, hắn đã muốn phác lại đây đánh gục Thường Ninh!

Thương Diễn nhìn Thường Ninh khí tạc lại sợ hãi, vội vàng khom lưng thò lại gần trấn an người: “Liền phải xem hắn có bản lĩnh để ngồi ổn vị trí này hay không.”

“Hắn là gối thêu hoa, cho hắn một làm một cái hạng mục độc lập khó xem.” Trong lòng Thương Diễn đã nghĩ kỹ chủ ý.

Thương Diễn giơ tay câu lấy vai Thường Ninh: “Tiểu Ninh, đừng nóng giận. Đi, đàn anh mang cậu đi ăn đồ ngọt, tâm tình sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Thường Ninh bị người kéo đi.

Đồ ngọt cửa hàng, nơi này có hoạt động tự làm thủ công, Thường Ninh thử nướng mấy cái bánh kem nhỏ, hương vị không tồi.

Thường Ninh giơ lên một khối bánh kem, nghiêm túc mà đẩy đến trước mặt Thương Diễn.

Thương Diễn nhìn Thường Ninh ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, nói: " Cậu sẽ là một người cha tốt.”

Gần nhất Thường Ninh đã học được cách làm trẻ con nằm càng thêm thoải mái, lòng đầy hào hứng: “Tôi sẽ nỗ lực, tuy rằng Yến Yến không để bụng, nhưng là tôi sẽ chăm sóc bảo bảo thật tốt.”

Thường Ninh một tay chống cằm, chờ sau khi lấy lại tinh thần, lại ngượng ngùng mà cúi thấp đầu một chút.

“Đàn anh, mau nếm thử bánh kem đi!”

Thương Diễn không cố chấp nói tiếp, chỉ là cầm lấy cái muỗng thon dài nhấm nháp bánh kem: “ Vị ngọt vừa vặn, là cái bánh kem ngon nhất mà tôi từng được ăn.”

Thường Ninh câu môi cười rộ lên.

Cậu rất thích cùng Thương Diễn ở cùng một chỗ, phảng phất có thể thoải mái dựa trước dựa sau, tâm tình thả lỏng, không hề là một kẻ rác rưởi bị người trong lòng nhục mạ.

Hệ thống 68 cũng đúng lúc xuất hiện ủng hộ ký chủ: [Ký chủ cố lên, em tin tưởng ngài chính là người giỏi nhứt trần đời.]

[Ngài nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà sẽ không nửa đường trốn chạy, ô ô ô.]

Nửa câu sau đã bại lộ tiểu tâm tư của hệ thống, nhưng Thường Ninh cũng không quản nhiều lắm.

Hai người ăn xong bánh kem, thời gian còn sớm, Thường Ninh không cần Thương Diễn đưa cậu về nhà.

Thương Diễn không có biện pháp cưỡng bách Thường Ninh, chỉ có thể đứng ở trước cửa hàng bánh kem, trầm mặc mà nhìn.

Thường Ninh mở ô che mưa ra, ý cười doanh doanh: “Học trưởng, tôi phải về nhà chuẩn bị bữa tối rồi.”

Thương Diễn nhìn người trước mặt tươi cười, Thường Ninh có thể đang bị lạnh, từ đuôi mắt đến mũi đều lộ ra mấy vệt đỏ ửng, nổi bật trên gương mặt trắng nõn tái nhợt, cánh môi phấn hồng.

Trước kia đồng nghiệp trong công ty đã trêu chọc Thường Ninh: “Dáng môi của tổ trưởng Thường vừa thấy chính là thực thích hợp cùng người hôn môi.”

Giờ phút này, Thương Diễn mắt sáng như đuốc, Thường Ninh cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng về nhà quan trọng hơn, nội tâm phun tào chính mình gần nhất chỉ biết miên man suy nghĩ không đâu vào với đâu.