Chương 18: Cấp trên là đàn anh

Ngữ khí của Thương Diễn quá mức ái muội, khiến cho Trần Phi Phàm cảm thấy như nuốt phải ruồi, sắc mặt không mấy dễ chịu.

“Là do tôi chưa hiểu rõ tổ trưởng Thường.” hắn không kiên nhẫn nhíu mày.

“Vậy tôi ra ngoài trước.”

“Đi đi.” Thương Diễn xua tay.

“Cái này, đưa cho tổ trưởng Thường phê duyệt.” Thương Diễn vươn tay đem phương án kế hoạch của hắn ném nhẹ tới mặt bàn bên cạnh.

Trần Phi Phàm càng nghĩ càng giận, nhưng cũng biết hắn không thể đắc tội vị lãnh đạo trực tiếp này. Bác hắn đã nói, Thương Diễn cũng là người được điều thẳng đến bộ kế hoạch, một đường trực tiếp thành lãnh đạo. Quan đại tam phân áp người, lãnh đạo nhỏ muốn ngước nhìn, lãnh đạo lớn muốn nhìn thẳng, đạo lý này hắn vẫn là minh bạch.

“Tổ trưởng, anh xem qua.” Trần Phi Phàm tiểu tâm đóng lại cửa văn phòng, bước đến chỗ Thường Ninh, nghiến răng nghiến lợi mà nói, muốn nhìn năng lực công tác của Thường Ninh như thế nào.

“Tốt, chờ một lát.” Thường Ninh đầu đều không có nâng, chưa cho hắn một ánh mắt, đối với hắn rất lạnh nhạt.

“Này, tổ trưởng Thường, anh không xem sao?”

“A?” Thường Ninh mờ mịt mà ngẩng đầu, hoài nghi vào lỗ tai của chính mình.

Thường Ninh không dám tin tưởng mà nhìn Trần Phi Phàm, lông mi rủ xuống khẽ run, chẳng lẽ hắn thật sự kêu cậu xem kế hoạch của hắn?

?

Trong nguyên tác, chỉ có phân đoạn miêu tả Trần Phi Phàm cùng Thương Diễn tranh đoạt Lâm Yến Yến, còn đối với cậu chưa từng có nhiều lui tới.

Quy tắc của pháo hôi trong văn não tàn, không làm thì không chết!

Loại hành vi kêu tổ trưởng xem phương án có vẻ quá mức nỗ lực tiến tới, Thường Ninh cảm thấy có trá.

Cho nên cậu chuẩn bị qua loa cho xong, không xem!

Thường Ninh: Mỗi một vị xã súc đều có một tâm hồn bình thản, xem hay không xem, không sao cả.

Vị xã súc nào sẽ chủ động gia tăng lượng công việc đâu, put your hand up?

Nhưng hiện tại, Trần Phi Phàm thúc giục cậu xem xét kế hoạch của hắn, hơn nữa phải đợi cậu chỉ đạo ý kiến, hắn nghiêm túc?

“Tổ trưởng, bộ dáng này của anh có thể xem hiểu sao? Anh chỉ điểm được không?” Trần Phi Phàm nhún nhún vai cười rộ lên, Thường Ninh chần chờ làm hắn cảm thấy người này chính là cái gối thêu hoa.

Mặt khác đồng nghiệp đều nghi hoặc nhìn sang bên này.

Một người nhỏ giọng thì thầm: “Này ~ tổ trưởng cùng nhân viên mới đang nói cái gì?”

Không khí giữa hai người kia không đúng lắm.

“Đang nói về việc xem phương án…… Quá hù người…… Nói thẳng như vậy.” Đồng sự biểu tình đọng lại.

Trực tiếp nghi ngờ thực lực tổ trưởng Thường?

Thường Ninh chính là lão nhân trong công ty, năng lực viết kế hoạch so với mấy người ngồi đây mạnh hơn nhiều.

“Thôi được, để tôi xem qua vậy.” Thường Ninh cầm lấy phương án kế hoạch, nhanh chóng nhìn lướt một lần, nhíu mày chỉ ra mấy chỗ sai lầm, còn có số liệu không tinh chuẩn.

“Phương án không quá thành thục, dư lại một ít vấn đề, ngày mai đợi tôi xem kĩ sẽ nói với anh.”

Trần Phi Phàm nghe Thường Ninh nói đến ra dáng ra hình, nhìn chằm chằm biểu tình nghiêm túc của cậu, muốn nhìn xem ngày mai Thường Ninh lấy lý do gì để thoái thác.

Đang lúc hắn nhíu mày định rời đi, đột nhiên chú ý tới đơn xin tấn chức còn chưa nộp lên ở một góc bàn, đồng tử khẽ nhúc nhích……

Buổi chiều kết thúc một ngày công tác, có vài đồng nghiệp muốn đi liên hoan, liền tới dò hỏi Thường Ninh.

“Mọi người cứ đi đi.” Thường Ninh lắc đầu cự tuyệt bọn họ.

Đêm nay mẹ Thương mời khách, cậu còn muốn đi mua sắm ít đồ với Thương Diễn, như vậy lúc tới cửa mới không tính thất lễ.

Các đồng nghiệp trêu chọc: “Tổ trưởng, không lẽ là muốn cùng bạn gái hẹn hò ~”

“Thảo nào, hôm nay tổ trưởng tâm thần không yên a.” Đồng nghiệp che miệng cười khẽ.

Thường Ninh vội vàng xua tay, chính mình là người muốn hoàn thành nhiệm vụ, nếu để cho Lâm Yến Yến biết chính cậu ở bên ngoài tuyên dương có đối tượng, phỏng chừng sẽ tức giận muốn xé xác cậu!

Sau đó không bao lâu, Thương Diễn cũng thu dọn đồ đạc, từ văn phòng đi ra, còn có người khác đang tăng ca.

Thường Ninh đứng dưới tầng chờ hắn.

Công ty cổng lớn, gió đêm hơi lạnh, Thường Ninh rụt rụt cổ, mũi bị gió thổi lạnh hồng lên, biểu tình đáng thương hề hề.

“Tiểu Ninh.” Thương Diễn nhìn thấy Thường Ninh mặc áo sơ mi đơn bạc, đi nhanh tiến lên, bàn tay to rơi xuống đầu vai nửa ôm lấy cậu.

Thường Ninh đang cảm thấy lạnh, thân hình Thương Diễn cao to lập tức chặn gió lại, đem cậu bao phủ ở trong phạm vi của hắn.

“Mau, lên xe sẽ ấm hơn chút.” Thương Diễn ngày thường làm việc thập phần trầm ổn, nhưng bây giờ hắn lại vô cùng lo lắng mà lôi kéo Thường Ninh đi hướng bãi đỗ xe.

Trên xe vừa bật máy sưởi, Thường Ninh hà hơi vào lòng bàn tay, mắt kính đều mờ đi.

“Không đông lạnh hư đi, sao không ở trong văn phòng chờ tôi?” Thương Diễn lấy chăn từ phía sau đưa cho Thường Ninh.

“Hôm nay rất nhiều đồng nghiệp đều lưu lại tăng ca, không có phương tiện ngồi bên trong chờ. Cũng không phải chờ bao lâu, đỡ hơn so với việc bị đồng nghiệp khác nhìn thấy, tôi còn muốn làm phó giám đốc mà.”

Thương Diễn đã là giám đốc, các đồng nghiệp khác sẽ không hy vọng tân phó giám đốc là người của hắn.

Thường Ninh híp mắt thổi thổi gió nóng điều hòa, nhịn không được nhớ tới cốt truyện, chỉ cần cậu thi đỗ bằng lái, mua xe, khiến cho Lâm Yến Yến thuận lợi sinh sản……

Đúng rồi, còn phải mua xe.

Thương Diễn lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, dò hỏi: “Tiểu Ninh, tưởng mua lễ vật gì?”

“Thời tiết lạnh, tặng dì áo choàng đi.” Thường Ninh nói ra ý kiến.

“Được.”

Trên đường lái xe đến trung tâm mua sắm, Thương Diễn chủ động hỏi: “Tiểu Ninh, cậu cảm thấy Trần Phi Phàm thế nào?”

“Ai…… Hắn đối tôi có địch ý rõ ràng.” Thường Ninh đúng sự thật trả lời.

Cậu biết được cốt truyện, biết Trần Phi Phàm cùng Lâm Yến Yến có một chân, bằng không thật sự là không hiểu nổi nguyên nhân tại sao hắn lại nhằm vào cậu.

Thương Diễn cười khẽ: “Không cần phải để ý đến hắn. Đừng lo lắng, cậu còn có tôi.”

Lời này cho Thường Ninh cảm giác cực kỳ an toàn, nội tâm một mảnh ấm áp, Thương tổng chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu nha!