Chương 15: Cấp trên là đàn anh

Trong căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, Lâm Yến Yến nằm trên sô pha, miệng đầy lời oán hận Thường Ninh vô năng, càng xem càng chướng mắt.

Đối lập giữa vị hôn phu thân hình mảnh khảnh cùng tình nhân Trần Phi Phàm, trong lòng Lâm Yến Yến càng cảm thấy chính mình đáng thương, không tình nguyện phân cho Thường Ninh một ánh mắt dư thừa.

Lâm Yến Yến nhắm mắt lại, nghĩ đến người đàn ông vô tình nhìn thấy ở tầng hai nhà hàng kia.

Chỉ cần tưởng tượng đến người đàn ông anh tuấn kia, trái tim Lâm Yến Yến liền điên cuồng loạn nhịp, kích động không thôi, cô ta thậm chí còn muốn đến nhà hàng kia một lần nữa thử vận may.

Thường Ninh làm 3 món mặn, 1 món canh, dọn cơm lên bàn, dưa chua phao ớt phủ kín thân cá, thịt cá ngâm trong nước sốt chua chua cay cay, bên cạnh là một đĩa ớt xanh xào thịt bò, một đĩa rau xào và canh trứng.

Lâm Yến Yến lạnh mặt nhìn Thường Ninh ra sức lấy lòng mình Thường, ôm cánh tay châm chọc: “Nhìn lại cái bộ dáng không tiền đồ của anh đi! Thật không bản lĩnh!”

Thường Ninh cúi đầu không hé răng, yên lặng mà ăn cơm.

Lâm Yến Yến ngoài miệng dong dài, đôi tay vẫn gắp đồ ăn lia lịa, sau khi ăn xong thì lại vội vàng ra ngoài.

Cô ta cực kỳ hy vọng được gặp lại người đàn ông ở nhà hàng.

Phảng phất vận mệnh chú định, hoóc môn trên người hắn mê hoặc Lâm Yến Yến phát hỏa, sự thành do người, đối phương nếu có thể ngồi ăn tối cùng một người đàn ông khác, đại khái chính là không có vợ hoặc bạn gái.

Nếu không, người đàn ông thân sĩ như vậy sao có thể khiến ái nhân lưu lại trong nhà chứ?

Nếu chính mình là người yêu hắn…… Lâm Yến Yến đỏ mặt, nhẹ nhàng mà dậm chân, cầm lấy túi xách, gấp không chờ nổi mà ra cửa.

“Yến…… Yến Yến, em định đi đâu?” Thường Ninh ngập ngừng, chần chừ dò hỏi người thương.

“Tôi muốn đi đâu thì có liên quan đến anh sao?! Anh quên tôi đã nói gì rồi à? Khoảng 10 giờ tôi về, nhớ ra mở cửa nghe không!?" Lâm Yến Yến nổi giận đùng đùng, phảng phất Thường Ninh chính là hòn đá ngăn trở chính mình chạy về phía con đường hạnh phúc.

Thường Ninh muốn đi theo, nhưng chờ đợi cậu lại là tiếng đập cửa “Phanh” một tiếng.

Thường Ninh:……

Trong nháy mắt, Thường Ninh thập phần hoài nghi sau khi đứa bé ra đời, tỷ lệ hồi tâm chuyển ý của Lâm Yến Yến có được đến mức 1% không.

Bất quá không quan hệ!

Nhiệm vụ miêu tả là [chia rẽ cấp trên và Lâm Yến Yến].

Chỉ cần hai người bọn họ không gặp mặt, không phải là cậu đã thành công chia rẽ bọn họ sao?

Thường Ninh thầm nghĩ xe đến trước núi ắt có đường, thuyền cập bến tự nhiên có chỗ đậu, trời không tuyệt đường người.

Cậu thu thập chén đũa trên bàn, phao một ấm trà, chuẩn bị nằm trên sô pha thϊếp đi.

Thường Ninh tắm rửa qua loa một chút, lấy khăn lau khô tóc, ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình duỗi duỗi người chuẩn bị hưởng thụ thời gian đơn độc quý giá.

Cánh cửa đột nhiên truyền đến ba tiếng vang“Thịch thịch thịch”.

Bình thường Lâm Yến Yến về nhà cũng sẽ không ôn hoà gõ cửa như thế.

Thường Ninh nghi hoặc vội vàng buông khăn xuống, xỏ dép lê chạy đến trước cửa, kéo mở ra một cái khe nhỏ, dò đầu ra bên ngoài thăm dò.

Thường Ninh mở to hai mắt nhìn, má ơi, là Thương Diễn!

Trong nháy mắt, núi lửa phun trào, vỏ trái đất nứt ra, suy nghĩ của Thường Ninh đột nhiên nổ mạnh, cuối cùng hội tụ thành một câu: May mắn Lâm Yến Yến đã ra ngoài!

Dưới hàng hiên tối tăm, một trản đèn cảm ứng cũ xưa lẻ loi sáng lên, Thương Diễn xuyên một thân tây trang, nhìn thấy Thường Ninh mở cửa, khoé môi ngậm ý cười.

“Tiểu Ninh, cảm ơn cậu khoảng thời gian trước luôn mang đồ ăn cho tôi, đã lâu rồi bệnh bao tử của tôi chưa tái phát, cha mẹ cũng muốn gửi lời cảm ơn tới cậu." Ngoài cửa Thương Diễn cầm theo túi quà, ý cười doanh doanh.

Mẹ Thương là người thực chú ý lễ tiết, đến việc mặc quần áo trang điểm đều phải xem trường hợp mà kính trà kính rượu.

Bà biết lúc trước Thương Diễn từng chịu ân huệ của Thường Ninh, nói thẳng với hắn chỉ nói lời cảm tạ là quá thất lễ.

Thương Diễn hẳn tự tay chuẩn bị quà tặng, tới cửa nói lời cảm tạ.

“Dì bảo anh tới sao?” Thường Ninh nhớ tới mẹ Thương.

Thương Diễn đứng ở cửa không nói chuyện nữa, ánh mắt sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm Thường Ninh, cũng không hỏi cậu bây giờ có thuận tiện hay không, rất là kiên trì.

Hắn kiên trì như vậy, Thường Ninh cũng không cự tuyệt được.

“Giám đốc, mời vào.” Thường Ninh mở cửa, đi trước một bước đem ảnh chụp chung của cậu và Lâm Yến Yến đặt trên bàn trà nhét vào trong ngăn kéo.

Thương Diễn đi vào căn phòng cho thuê.

Thương Diễn thân hình cao lớn, lại là phú nhị đại thuộc tầng lớp tinh anh, hắn và căn phòng cũ nát này phối hợp với nhau cho ra một cảm giác chẳng ra làm sao cả.

Ở nguyên cốt truyện, thiên chi kiêu tử như vậy sẽ cùng người trong lòng của cấp dưới yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong phòng, hưởng thụ kí©h thí©ɧ.

Thường Ninh lôi túi trà trong ngăn kéo ra, nói: “ Anh uống trà nhé.”

Thương Diễn bất động thanh sắc mà đánh giá Thường Ninh mặc một thân áo ngắn tay, da thịt trắng nõn, gương mặt không bị mắt kính che khuất lộ ra cái trán tinh xảo, tóc tai có chút hỗn độn.

Thương Diễn rất cao, lại đứng gần Thường Ninh, cậu bị bao phủ dưới cái bóng của hắn, khi đứng lên tìm được túi trà, đôi mắt bị ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào, dưới chân hẫng một nhịp, thân mình lay động.

Một bàn tay to đặt ở bên hông, kịp thời đỡ lấy cậu.

Độ ấm da thịt xuyên thấu qua quần áo đơn bạc truyền đến bên hông, ngón tay Thương Diễn hơi hơi dùng sức, hạ giọng: “Cẩn thận.”

Thương Diễn ôm chặt, đến gần thêm nữa, khoảng cách được rút gọn, hắn ngửi được mùi dầu gội của Thường Ninh.

Thật sự…… Rất thơm.

Thường Ninh đứng vững bước chân, lui về phía sau một bước, nhíu nhíu mày, có thể là do nghĩ nhiều, nhưng vừa rồi chính cậu hoàn toàn có thể kịp thời đứng vững, không cần Thương Diễn đỡ dậy.

“Cảm ơn!” Bất quá tự đáy lòng Thường Ninh vẫn âm thầm khen ngợi Thương Diễn, nhân cách người này thật tốt.

Trước khi cốt truyện não tàn bắt đầu, nam chính thật sự là một người đàn ông chất lượng tốt.

“Cậu…… Không cần đối với tôi khách khí như vậy.” Thương Diễn nghe được Thường Ninh nói như vậy, bất động thanh sắc mà nhướng mày.

“Vẫn là uống trà trước đi.” Thường Ninh cầm lấy trà bao nhẹ nhàng quơ quơ, lê dép lê đi phòng bếp pha trà.

Thương Diễn an tĩnh mà ngồi trên sô pha chờ đợi, chỉ là đôi mắt ngăm đen khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang cẩn thận ký lục hết thảy mọi thứ trong căn phòng này.