Chương 6: Mọc Cánh Bay Đi

Tôi đang định bước tới mở cánh cửa ra thì bên ngoài phòng giải phẫu vang lên tiếng hét lớn.

Lý Kiến Quân mang theo một vài cảnh sát hùng hổ tiến vào, anh ta nhìn thấy tôi là đã lao tới mà không nói một lời nào.

"Tên chết tiệt kia, tôi biết là anh, anh còn dám quay lại à? Nói mau, người gϊếŧ pháp y Vương có phải là anh không?" Tôi đứng yên, không muốn tranh cãi quá nhiều với anh ta.

Sở Mộng Hàn bước nhanh đến tiện thể đẩy Lý Kiến Quân ra: "Không phải là anh ấy, anh ấy có chứng cứ ngoại phạm vào thời gian xảy ra vụ án."

Lý Kiến Quân nghe câu này, anh ta sửng sốt trong giây lát, sau đó càng tức giận hơn: "Anh ta có chứng cứ sao? Ôi trời, đội phó, cô thật sự tin tưởng tên này sao, anh ta đã từng vào tù đấy!"

"Tôi chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình." Sở Mộng Hàn đẩy Lý Kiến Quân ra rồi hỏi tôi vừa nãy đã phát hiện ra chuyện gì.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói ra điều mình vừa phân tích được: "Toàn bộ phòng giải phẫu đều dính đầy vết máu, chỉ có cánh cửa 403 này rất sạch sẽ. Phòng 403 là nơi bảo quản thi thể của Lưu Duyệt, nghĩa là khi vụ án diễn ra, cửa phòng 403 này đang mở. Sau khi pháp y Vương chết, cửa phòng đã bị ai đó đóng lại."

"Đội trưởng, cô không thể tin tưởng anh ta, người này chỉ muốn xóa dấu vết trên thi thể. Từ khi nghe anh ta nói là tôi đã nhận ra ý định này!"

Sở Mộng Hàn suy nghĩ một chút, cô bước lên đằng trước mở cánh cửa phòng 403. Vào lúc đó, tôi thấy ánh mắt của Lý Kiến Quân như muốn xé tôi ra thành từng mảnh.

Khi cánh cửa từ từ mở ra, thi thể của Lưu Duyệt lại xuất hiện trước mắt tôi lần nữa. So với lần trước tôi thấy cũng không thay đổi gì nhiều, nụ cười dịu dàng trên mặt cô ấy khiến người ta lạnh sống lưng.

Sau khi kiểm tra thi thể cẩn thận tôi cũng không phát hiện ra manh mối gì mới. Lý Kiến Quân đứng một bên bắt đầu vui sướиɠ khi thấy tôi gặp rắc rối, mấy cảnh sát ở bên cạnh cũng nói kháy theo:

"Muốn diễn thì cũng nên nghĩ ra kịch bản nào hay một chút. Đến mức này mà còn dám mạnh miệng sao?"

"Một kẻ đã từng vào tù lại còn muốn học theo cảnh sát để điều tra vụ án. Anh vẫn nên thành thật đi."

Lúc này ngay cả Sở Mộng Hàn cũng bắt đầu dao động: "Cũng có thể là máu không bắn đến đây, Diệp Phàm, anh có nhạy cảm quá không?"

Nhạy cảm ư? Tôi không nghĩ vậy.

Một cái tủ đông lạnh lớn như vậy mà máu thể không bắn tới đây. Hơn nữa đây là nơi cất giữ thi thể của Lưu Duyệt. Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Những sự việc trùng hợp không ngừng nối tiếp nhau, tuyệt đối không thể như vậy được.

Tôi nghĩ lại từng việc đã xảy ra. Nếu cái chết của pháp y Vương có liên quan đến vụ án phân thây thì vụ án sát hại pháp y Vương rất có thể sẽ liên quan đến những gì đã xảy ra tại trung tâm pháp y đêm hôm đó.

Đêm đó, khi tôi đang chuẩn bị giải phẫu thi thể thì trung tâm pháp y mất điện.

Tôi nhìn thi thể Lưu Duyệt trước mặt, đột nhiên trong lòng nảy ra một suy nghĩ: "Đội phó Sở, nếu tôi nhớ không lầm, Lưu Duyệt là bị người ta bóp cổ đến chết đúng không?"

"Đúng vậy."

"Sau khi hung thủ gϊếŧ người còn cắt lưỡi của cô ấy."

“Đúng, có vấn đề gì sao?” Sở Mộng Hàn nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Tôi chậm rãi bước đến, mở miệng Lưu Duyệt ra. Lý Kiến Quân và những người khác nhìn thấy tôi muốn chạm vào xác chết, họ muốn tiến lên ngăn cản nhưng đã không kịp.

Dưới ánh đèn mờ ảo, miệng Lưu Duyệt trống rỗng, chiếc lưỡi thật đã biến mất, thay vào đó là một tấm thẻ cứng, cắm vào phần lưỡi đã bị cắt.

Lúc này, tất cả mọi người đều không nói nên lời. Lúc giải phẫu thi thể, không hề có một cái thẻ nào trong miệng của cô ấy. Suy ra cách đây vài giờ, đã có người cố tình nhét nó vào.



Ai đã làm điều đó? Hung thủ, Pháp y Vương, hay là một người khác?

Tôi đeo găng tay vào và từ từ lấy tấm thẻ trong miệng cô ấy ra.

Tấm thẻ cứng hình chữ nhật trông khá giống danh thϊếp. Ở mặt sau của tấm thẻ được vẽ những họa tiết kỳ lạ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Mặt trước của tấm thẻ còn in một chuỗi dòng chữ cổ màu đỏ tươi. Soi dưới ánh đèn càng nhìn càng thấy kì lạ: mất ngũ quan, băng, hỏa, sáu lần đầu thai, trở nên bất tử.

Tôi không hiểu những từ ngữ đó muốn diễn đạt điều gì, sáu lần đầu thai, trở nên bất tử. Câu trước là một thuật ngữ Phật giáo, nhưng câu sau lại là thuật ngữ của Đạo giáo.

“Khoan đã!” Đột nhiên Sở Mộng Hàn bước tới giật lấy tấm thẻ từ tay tôi.

Cô nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói trên, cứ như bị quỷ ám.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy Sở Mộng Hàn có chút giống Lưu Duyệt đêm đó.

"Đội phó, cô bị sao vậy?"

“Tôi đã hiểu rồi!” Sở Mộng Hàn quay đầu lại nhìn tôi, hưng phấn không nói nên lời: “Anh có nhớ ban đầu Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm chết như thế nào không?

“Một người bị thiêu chết, người còn lại bị chết cóng.” Nghe cô phân tích, tôi cũng hiểu ý nghĩa của dòng chữ này.

Băng và hỏa là ám chỉ cái chết của Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm. Về phần năm ngũ quan, cụ thể là: mắt, tai, mũi, lưỡi, da. Chúng cũng tương ứng với năm giác quan của con người: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác.

Lưu Duyệt bị cắt lưỡi, không có lưỡi thì mất vị giác, tương ứng với câu mất ngũ quan.

“Ngoài vị giác, còn bốn loại cảm giác, nghĩa là hung thủ sẽ tiếp tục gϊếŧ người.” Tôi chỉ vào hai câu cuối trên tấm thẻ và suy đoán: “Và mục tiêu cuối cùng của hung thủ là sáu lần đầu thai và trở nên bất tử. Gã ta nghĩ rằng bằng việc gϊếŧ người, gã ta có thể đạt đến sự bất tử!"

Thông qua những cách thức tàn ác như vậy để đổi lấy cuộc sống vĩnh hằng của mình, một kẻ gϊếŧ người điên cuồng như vậy khiến tôi lạnh người.

"Chết tiệt, đây không phải là chuyện vô lý sao? Trên đời này làm gì có ai bất tử chứ." Lý Kiến Quân tức giận nhìn chằm chằm vào tấm thẻ. Theo suy nghĩ

của anh ta, việc gϊếŧ người vì chuyện này thật nực cười.

Sở Mộng Hàn ở bên cạnh nghiêm mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới chậm rãi hỏi:

"Anh nghĩ xem, ai đã nhét thẻ vào miệng người chết?”

Theo tôi, có hai khả năng, một là hung thủ nhét tấm thẻ vào miệng Lưu Duyệt để khıêυ khí©h cảnh sát hoặc những người biết chuyện đã làm điều này để nhắc nhở chúng ta mà không tiết lộ danh tính của họ.

Người kia rất cẩn thận, không chỉ làm tất cả việc này một cách suôn sẻ mà còn tránh được tất cả các camera giám sát trong trung tâm pháp y. Vì vậy không thể dễ dàng mà bắt được gã ta.

Tôi nói Sở Mộng Hàn giao tấm thẻ cho tổ xét nghiệm, từ tấm thẻ có lẽ tôi sẽ tìm ra manh mối hữu ích nào đó.

Lá bài trong miệng Lưu Duyệt là phát hiện lớn nhất từ

trước đến nay trong vụ án phân thây. So với việc không có gì trước đây, ít nhất, bây giờ chúng tôi đã tìm ra hướng gây án tiếp theo của hung thủ.

Manh mối này cũng làm giảm bớt điều tra cho cảnh sát. Khi bước ra khỏi trung tâm pháp y, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng hầu hết các cảnh sát đều không còn có thái độ ác ý với tôi như trước nữa. Chỉ có duy nhất tên Lý Kiến Quân kia là không thay đổi thái độ.

Bên ngoài, Triệu Tố đã ngủ gật trên ghế trong phòng bảo vệ, canh đấy là mấy vỏ kẹo sô cô la.

"Này, tỉnh lại đi, chúng ta phải trở về!"



"À, là chú sao?"

"Gọi anh thôi."

Triệu Tố ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nằm xuống bàn: "Tôi buồn ngủ lắm, không dậy nổi nữa, chú cõng tôi về đi."

Tôi lay cô ấy một lúc lâu nhưng vẫn không đánh thức được. Cô ấy có thể ăn được ngủ được, lại vẫn có thể mảnh mai như vậy. Thử nghĩ xem, thế giới này thật không công bằng.

Phía bên kia, Sở Mộng Hàn vừa đi ra sau khi giải thích sự việc. Nhìn thấy tôi và Triệu Tố, cô có vẻ ngạc nhiên: "Đây, đây là bạn của anh sao? Tôi chưa từng gặp bao giờ."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi cũng không nói cho cô biết mối quan hệ giữa Triệu Tố và Lưu Duyệt, chỉ kể đó là một cô bé mà tôi được nhờ chăm sóc.

“Bạn bè ư?” Sở Mộng Hàn trợn mắt nhìn tôi với vẻ không tin: “Tôi thấy cô bé này còn khá nhỏ, có lẽ còn chưa đủ 18 tuổi đâu! Anh chú ý một chút cho tôi, nếu không tôi sẽ tự mình đưa cô bé đi.”

Sở Mộng Hàn lấy chìa khóa xe ra, nhìn tôi rồi lại nhìn Triệu Tố, nói rằng cô ấy sẽ đưa chúng tôi về. Tôi muốn từ chối nhưng sau khi nhìn thấy con đường vắng bên ngoài, tôi đã đồng ý.

Chiếc xe màu đen rất hiện đại, rất sạch sẽ, có mùi thơm thoang thoảng. Tôi cõng Triệu Tố trên lưng, Sở Mộng Hàn mở cửa xe, sau đó chỉ vào hàng ghế sau ra hiệu cho tôi đặt cô bé xuống.

"Anh cứ để cô bé nằm ngủ đằng sau, vừa rộng rãi mà lại thoải mái."

Cô lại trừng mắt nhìn tôi rồi nói: "Chết tiệt, chiếc ghế phụ thân yêu của tôi, tôi không muốn cho đàn ông ngồi vào đó."

Tôi không có ý định cãi nhau với cô, sau khi ngồi xuống, tôi thắt dây an toàn và nhắm mắt để bình tĩnh lại.

Tôi thấy, cho dù là ai đã để lá bài vào trong miệng Lưu Duyệt thì đó cũng có thể coi là một loại giấy báo tử. Điều này đồng nghĩa với việc hung thủ sẽ tiếp tục phạm tội. Ngoài ba người chết trước đó, có thể thấy sẽ có thêm những nạn nhân mới.

Trời đã về khuya, toàn bộ cảnh vật đều chìm vào bóng tối vô tận. Hung thủ gϊếŧ người vẫn còn nhởn nhơ trong bóng tối, gã ta kuoon sẵn sàng giơ móng vuốt ra bất kỳ lúc nào, tùy thời mà hành động.

Tôi không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải tìm ra mục tiêu tiếp theo của hung thủ càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, nói thì dễ hơn làm, trong toàn thành phố T có khoảng hơn một triệu người. Làm thế nào mới có thể tìm ra mục tiêu của gã ta đây?

“Anh định làm gì tiếp theo?” Đột nhiên Sở Mộng Hàn hỏi tôi.

Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, tôi phát hiện cô đã quan sát tôi qua kính chiếu hậu từ nãy đến giờ.

"Tôi chưa nghĩ ra, cứ tiến từng bước xem sao."

“Hừm, anh không nghĩ ra hoặc là dù anh có nghĩ về chuyện đó cũng không định nói cho tôi biết.”

Đột nhiên cô hạ thấp giọng điệu, nói từng chữ một: “Diệp Phàm, ngay từ lúc đầu anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ hợp tác với tôi đúng không?"

Tôi phải công nhận rằng ở độ tuổi của cô mà có thể làm đội phó đội điều tra quả là người tài: “Mỗi người đều có chí hướng khác nhau, cô cũng chưa bao giờ tin tôi”.

“Két!” Đột nhiên Sở Mộng Hàn đạp mạnh phanh xe, dừng xe ngay bên đường.

Cô liếc nhìn Triệu Tố vẫn đang ngủ trên ghế sau, đột nhiên trên mặt nở một nụ cười kỳ lạ:

"Tôi đoán thông tin Tào Vinh mang đến là không chính xác. Một người như anh tuyệt đối không thể ngồi tù vì tội trộm cắp."

Bất chợt trong lòng tôi có dự cảm không tốt, tôi vừa muốn tháo dây an toàn thì giây tiếp theo, Sở Mộng Hàn đã rút ra một khẩu súng lục rồi dí vào trán tôi.