- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 48: Người Liên Lạc
Kỳ Án Phân Thây
Chương 48: Người Liên Lạc
Mắt thấy hai tên đồng bọn bị tôi quật ngã nhanh chóng, bọn họ nằm trên mặt đất đã mất đi năng lực phản kháng. Tên mập mạp kia ở trước mặt cũng đỏ mắt, lấy ra cái tua-vít trực tiếp lao đến.
"Thằng chó khốn nạn, ông đây làm thịt mày!"
Cô em gái nhìn tên mập mạp gần như điên cuồng ở trước mặt, cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ta vô thức nắm tay của tôi nói: "Diệp Phàm… Cẩn thận!"
Tôi hứng thú chằm chằm vào cô em gái ở trước mặt một lát mới uể oải nói câu: "Tại sao cô lại biết tên của tôi?"
Quả nhiên cô em gái này không phải người bình thường, trước đó giả bộ như không biết tôi, cũng không biết có mục đích gì.
Cô em gái im lặng, trên mặt đỏ lựng lên, quả thật là có chút đáng yêu: "Trước tiên anh đừng để ý chuyện này… Tóm lại…Tóm lại chú ý an toàn trước."
"Yên tâm, thằng cha này không làm cho tôi bị thương được!" Đánh thắng được tên mập mạp này là một chuyện, còn khẳng định mặt mũi của mình với cô em gái xinh đẹp kia lại là một chuyện khác.
Tên mập mạp đi vòng quanh chiếc Santana một vòng, cuối cùng mới đi đến trước mặt tôi. Thằng cha này cũng còn rất trẻ trâu, gã ta không nói hai lời, bỗng nhiên nắm chặt tua-vít trong tay đâm đến chỗ tôi.
Khí thế của gã ta rất đủ, vả lại khổ người cũng đủ lớn. Đáng tiếc so sánh gã ta với những tên côn đồ cắc ké trước đó bắt nạt Triệu Tố, thì gã ta vốn không biết đánh nhau.
Dùng sức kẹp lấy tua-vít, đập thẳng vào mặt của tôi.
Động tác của gã ta quá chậm, tôi có chút nghiêng người, thuận thế lui ra đằng sau mấy bước, cực kỳ nhẹ nhõm tránh thoát khỏi cú đâm của tên mập mạp này.
Một đòn không trúng, tên mập mạp cũng có chút gấp, bắt lấy tua-vít, gào thét lần nữa đâm đến chỗ tôi.
Mắt nhìn thấy tên mập mạp càng ngày càng gần, tôi nắm lấy cơ hội, trong lúc gã ta đang nhấc chân lên, tôi dùng một cú đá ngang thấp nghiêng người đạp lên đầu gối.
Trong quá trình chuyển động với tốc độ cao và nhảy vọt, thường đầu gối sẽ phải gánh chịu trọng lượng rất lớn của cơ thể.
Vốn cân nặng của tên mập mạp đã lớn, cộng thêm uống một chút rượu, trọng tâm bất ổn. Sau khi bị tôi đá vào đầu gối đã lập tức mất đi cân bằng, hung hăng ngã trên mặt đất.
Trọng lượng càng lớn, té càng nặng. Trong giây phút gã ta ngã xuống mặt đất, suýt chút nữa tôi nghĩ là nơi này có động đất…
"Thằng chó chết, con mẹ nó tao gϊếŧ mày…”
"Á."
Tôi không cho gã ta cơ hội phản kháng, thừa dịp gã ta đang bị ngã xuống đất, tôi hung hăng bổ sung một cước vào tên mập mạp còn đang nắm tua-vít. Nương theo một trận kêu rên, mập mạp che tay phải đau khổ ngã trên mặt đất. Lần này gã ta đã triệt để trung thực.
Còn lại một tên gầy, mắt thấy ba người bọn họ đều bị tôi quật ngã, gã ta lập tức hoảng hồn giơ tay lên, run rẩy chỉ tôi nói: "Đại ca… Đại ca, tôi sai rồi, tôi không dám."
"Ồ." Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người mấy tên say rượu tại đây chút nào, sau khi xử lý xong bọn họ, tôi vội vàng đi đến chỗ cô em gái kia.
"Phiền phức đã giải quyết, hiện tại nên nói đến chuyện của cô rồi."
"Ừm…tôi.” Cô em gái nhíu mày, cố gắng che dấu tâm trạng bối rối của bản thân: "Tôi thì có vấn đề gì?"
"Nói cho tôi biết, làm sao cô biết tôi tên là Diệp Phàm. Còn có, là ai nói cho cô biết tôi sẽ xuất hiện ở trạm xăng này? Tôi dám khẳng định, cô không phải nhân viên của trạm xăng này, không có nhân viên nào lại trang điểm đi làm vào đêm hôm khuya khoắt như vậy. Vả lại thời gian cô chờ ở đây chưa quá một tiếng đồng hồ. Bởi vì rõ ràng số đo của đồng phục làm việc của cô không đúng!"
Cô em gái nghe vậy sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, cô ta cố gắng phủ định phân tích của tôi: "Anh bớt tự luyến đi, tôi nào có lòng dạ quan tâm anh. Tôi đây thích làm gì thì làm cái đó, anh quản được à?"
"Không thừa nhận ư? Được, tôi có cách để cô thừa nhận!" Tôi đi đến bên cạnh tên gầy kia để lấy chìa khóa xe Santana từ trong tay gã ta.
Tên gầy tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng không chịu nổi tôi uy hϊếp, cuối cùng vẫn đưa chìa khóa cho tôi: "Đại ca…Chuyện này… Đây coi là đang cướp bóc sao?"
Tôi suy nghĩ một chút, thuận thế gật gật đầu: "Cũng được, sao nào?"
"À… Không có… Không có gì, tôi chỉ xác nhận một chút. Còn có, anh…anh… lái chậm rãi, xe này khá đắt…”
"Được, tôi biết mà!"
Sau khi lên xe, tôi trực tiếp khóa cửa xe, không đợi cô em gái kia kịp phản ứng, tôi đã đạp chân ga nâng tốc độ xe lên nhanh nhất.
Cô em gái ngồi ở vị trí kế bên tài xế còn chưa kịp thắt chặt dây an toàn. Theo Santana tăng tốc, cô ta lảo đảo một cái, cả người thuận thế lăn xuống vị trí bên dưới, xem ra rất chật vật: "Anh làm gì đó, anh điên rồi sao?"
"Không sao cả, dẫn cô hóng gió một chút." Bên cạnh trạm xăng chính là ngọn núi lớn, đường núi gập ghềnh, đặc biệt thích hợp đi đua xe.
Đáng tiếc tôi lái là một chiếc Santana kiểu cũ, bởi vì nguyên nhân tính năng, nâng tốc độ xe lên tám mươi mã lại trở nên hết sức xóc nảy. Đổi thành người khác, thật đúng là không thể chịu đựng được.
Quả nhiên còn chưa chạy đến giữa sườn núi, cô em gái kia đã có chút không chịu nổi, bụm mặt, co quắp trên chỗ ngồi: "Dừng xe… Nhanh dừng xe… Tôi không chịu nổi."
"Đừng gấp, buổi tối hôm nay là thời gian tốt, hai ta đừng lãng phí." Tôi đạp bàn đạp giảm tốc độ xuống, thuận thế nghiêm nghị nói: "Còn không nói thật, ai bảo cô tới?"
"Tào… Tào Vinh?"
"Cô là người liên lạc mà anh ấy phái tới thật sao?"
"Tôi… Tôi là pháp y của đội cảnh sát hình sự Thành phố H, bởi vì người trong cuộc thực sự không đủ, cho nên anh ấy mới…"
"Chứng minh lời của cô nói như thế nào?"
"Anh con mẹ nó tự mình gọi điện thoại đến hỏi, còn có, trước tiên mở cửa sổ xe xuống cho tôi ngay! Ọe…”
Nhìn ra cô em gái này thật không chịu nổi, sau khi dừng xe, còn chưa kịp xuống xe là đã dựa vào bên cửa sổ ói không ngừng. Đợi cô ta nôn gần xong, tôi thuận thế đưa tới một bình nước và khăn tay.
"Súc miệng, lau miệng sạch sẽ rồi lát nữa tôi còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô."
Qua thật lâu, cô em gái mới tỉnh lại từ trạng thái say xe. Bây giờ cô ta nhìn vào mắt của tôi, giống như muốn chặt tôi ra thành tám khúc: "Móa nó, có phải mấy người làm gián điệp như anh đều biếи ŧɦái như vậy hay không?"
"Có lẽ thế, những gián điệp bình thường chết gần hết rồi, người bị ép buộc sống tiếp, chỉ còn mình tôi thôi." Tôi suy nghĩ một chút, thuận tiện hỏi cô em gái kia tên là gì.
Cô em gái trợn mắt nhìn tôi một cái, chậm rãi mở miệng nói: "Sở Tuyết Thiến. "
"Sở Tuyết Thiến ư?"
Giống y đúc họ của Sở Mộng Hàn, mà nhìn kỹ lại thì cô em gái này và Sở Mộng Hàn lại có chút tương tự. Nhất là hai mắt, đều lộ ra cảm giác tránh xa người khác ngàn dặm.
Hẳn là hai cô thật sự có quan hệ máu mủ gì đó?
Đột nhiên tôi nhớ tới lúc rời khỏi thành phố T thì Sở Mộng Hàn có dặn dò tôi, cho nên tôi cũng không nói quá nhiều chuyện liên quan tới cô với Sở Tuyết Thiến, chỉ là hỏi một câu: "Sau đó cô định làm như thế nào?"
"Về gặp Tào Vinh trước, đoán chừng anh ấy ở đội cảnh sát hình sự chờ anh rất lâu rồi." Sở Tuyết Thiến nghĩ một lát, nói bổ sung: "Còn có, đoạn đường còn lại để tôi lái!"
"Xin cứ tự nhiên! Nhưng cô cũng thật sự là ăn nhiều chết no, đã sớm biết là tôi rồi, vì sao còn giả vờ thế không biết? Còn chọc phải mấy tên say xỉn để gây thêm phiền phức thế?"
Sở Tuyết Thiến hung hăng trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt không phục: "Ai cần anh lo!"
"Không dám."
Đừng nói, mặc dù dáng vẻ của Sở Tuyết Thiến và Sở Mộng Hàn giống nhau đến mấy phần, nhưng tính cách của hai người này lại hoàn toàn khác biệt. Sở Mộng Hàn lạnh lùng ít nói, ngây ngốc với nhau hơn nửa ngày cũng không nhất định có thể nói với nhau câu nào. Còn Sở Tuyết Thiến này, tính cách tương đối cởi mở hoạt bát, hơn nữa còn có chút trêu đùa.
Khó có thể tưởng tượng, thế mà dạng người như Sở Tuyết Thiến lại là pháp y. Lấy tính cách của cô gái này, đoán chừng kiểm tra xác chết được một nửa là có thể sửng sốt trò chuyện với xác chết rồi.
Lúc này đêm đã khuya, đường núi to như vậy không có một ai.
Sở Tuyết Thiến cầm tay lái, sắc mặt căng thẳng nhìn về phía trước, cô ta thỉnh thoảng nghiêng đầu, len lén liếc nhìn tôi. Cuối cùng một lúc lâu sau cô ta cũng có can đảm nhìn tôi, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi nghe Tào Vinh nói anh đã từng là một cảnh sát?"
Sau khi nghe xong, tôi vội vàng quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không có ghê gớm như vậy, tôi chỉ lăn lộn mấy năm ở trường cảnh sát thôi."
"Xem ra anh ấy nói là sự thật." Đột nhiên Sở Tuyết Thiến xùy cười một tiếng: "Anh cũng không biết lúc tôi bị tên mập mạp kia kéo vào trong xe, tôi đã tuyệt vọng thế nào, không nghĩ tới, anh thật sự tới cứu tôi…”
"Không cần cám ơn, tôi vốn không định cứu cô, chỉ là trông tên mập mạp kia khó chịu thôi."
Tuy là nói như thế, nhưng dù cho là Triệu Tố trước kia, hay là Sở Mộng Hàn lần này, cuối cùng tôi đều vẫn ra tay. Mặc dù ngoài miệng nói không muốn giúp, nhưng cuối cùng tôi vẫn tật cũ khó sửa đổi.
Năm năm trước, cũng chính bởi vì điểm này, tôi mới trúng bẫy của đối phương, cuối cùng bị ném vào trong tù. Nếu có lần tiếp theo, chắc chắn tôi sẽ không tự tìm phiền toái.
"Đúng rồi, cô đã là pháp y, vậy chắc chắn đã tham dự điều tra ba vụ gϊếŧ người kia, cô nói cho tôi biết tình huống cặn kẽ đi!"
Sở Tuyết Thiến dừng lại một chút, vẻ mặt vô thức hiện lên một chút khác thường: "Nói thật tôi chưa từng thấy vụ gϊếŧ người nào…kỳ lạ như thế. Xem xét từ góc độ chuyên nghiệp, ba chắc chắn người kia đều là tự sát không thể nghi ngờ. Chỉ là…"
"Chỉ là bất kỳ một người trong số bọn họ đều không có lý do tự sát!"
Từ trong miệng Sở Tuyết Thiến, tôi biết được tình huống cặn kẽ liên quan tới ba vụ gϊếŧ người trước đó. Xét về tình huống chung của vụ án mà nói, ngược lại khác một trời một vực với và lời lão La giả từng nói trước đó.
Chết ba gián điệp, tên theo thứ tự là Kim Sơn, lão Lang và Râu Mép. Kim Sơn bị treo ngược mà chết, lão Lang thì bị thiêu trong phòng, chết bởi trúng độc ô-xít-các-bon. Còn Râu Mép, anh ta chết thảm nhất. Anh ta bị cắt tĩnh mạch trên hai tay trái phải, sau đó nằm vào trong bồn tắm, cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết.
Ba người này đều bị gϊếŧ hại trong mật thất, trên người mặc đồ đỏ, trên trán có vết thương do kim châm, trên ngực vẽ phù triện Đạo giáo. Trong mắt của tôi, những điều này đồng thời xuất hiện trên ba xác chết không hề có chút liên quan đến nhau, không khỏi quá mức trùng hợp, vả lại bất kỳ một người nào trong số ba người này đều không có lý do tự sát.
Nhưng Sở Tuyết Thiến rất chắc chắn nói cho tôi biết, lấy góc độ chuyên nghiệp của cô ta để xem, nguyên nhân tử vong của ba người này chỉ có thể là tự sát.
"Đầu tiên, không gian xung quanh bị bịt kín, vả lại bên trong căn phòng không có dấu vết đánh nhau. Tiếp theo, trên người ba người chết, ngoại trừ vết thương trí mạng ra thì cũng không có miệng vết thương nào." Sắc mặt Sở Tuyết Thiến nghiêm nghị nhìn tôi, hai mắt đều tràn ngập sợ hãi.
"Cho nên tôi mới nói vụ gϊếŧ người này rất kỳ lạ, đơn giản chưa từng nghe qua. Nếu như hung thủ thật sự có thủ đoạn không đυ.ng vào người chết là đã có thể gϊếŧ bọn họ. Như vậy thằng cha này thực sự quá kinh khủng.”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 48: Người Liên Lạc