- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 46: Xung Quanh Có Tiếng Sáo
Kỳ Án Phân Thây
Chương 46: Xung Quanh Có Tiếng Sáo
"Quả thật anh diễn hoàn toàn rất giống, dáng người, cách nói chuyện, cách làm việc, thậm chí là cái lỗ tai bị khuyết, cũng thật sự giống lão La như đúc. Đáng tiếc anh lại để tôi nhìn thấy xác chết trong phòng kia, dù rằng xác chết chỉ lộ ra một cánh tay, nhưng đối với tôi mà nói, cánh tay kia cũng đã đủ rồi!"
Lão La giả nhìn chòng chọc vào tôi, dáng vẻ không thể tin được: "Làm sao có thể? Anh vốn chưa từng thấy lão La, chỉ dựa vào một cánh tay, sao anh có thể xác định tôi là giả mạo được?"
Rất đơn giản! Lão La là một người gian lận bài bạc, bởi vì nguyên nhân luyện tập nhiều, bàn tay của cậu ta và ngón tay đầy vết thương với vết chai. Đúng lúc lòng bàn tay phải của xác chết trong phòng lại phù hợp với đặc điểm này, trái lại gã ta, vết thương chỉ tập trung ở gần cánh tay, đây rõ ràng không phải nét đặc trưng riêng của người gian lận bài bạc.
Lui một bước mà nói, mặc dù tôi không phải pháp y, nhưng qua nhiều năm như vậy, cũng đã gặp không ít xác chết.
Xác chết trong phòng, từ mức độ co cứng cơ bắp của thi thể xem ra, ít nhất cũng đã chết hai ngày trở lên, điều này hoàn toàn ngược lại với những gì gã ta đã nói.
"Tổng hợp hai điều kể trên, cộng thêm tình huống ba gián điệp khác bị gϊếŧ đều không có chút chống cự nào, tôi không thể nào lại tiếp tục tin tưởng anh."
Tôi tăng thêm sức lực trong tay, lấy phần nhọn của dao găm đâm vào trong cổ của lão La giả: "Nói cho tôi biết, cuối cùng anh là ai, tại sao phải gϊếŧ tôi, mục đích của các người là gì? Nếu như anh nói thật, có lẽ tôi sẽ cân nhắc cho anh thoải mái một chút!"
"Ha ha ha!"
Lão La giả bị tôi trói không thể động đậy, nhưng vẫn nhe răng cười như cũ. Ngay lúc này, cuối cùng gã ta cũng vứt bỏ xuống hết mọi ngụy trang, lộ ra bộ mặt chân thật nhất: "Vốn cho rằng có thể thuận lợi xử lý người thứ năm, không nghĩ tới, thế mà bị anh nhìn ra sơ hở. Cái tên này thật giỏi, hoàn toàn khác biệt với bốn gián điệp đã chết trước đó. Nhưng, đáng tiếc… Anh vẫn đã phát hiện quá muộn rồi!"
Phát hiện quá muộn, đây là ý gì. Chẳng lẽ lão La giả còn có chiêu cuối gì sao?
Đúng lúc này, đột nhiên trong rừng núi yên tĩnh truyền ra một tiếng sáo quái lạ.
m thanh từ xa đến gần, dần dần bao vây xung quanh tôi. Bởi vì rừng cây xung quanh và độ sáng, tôi không cách nào định vị âm thanh băts nguồn từ đâu, nhưng hẳn là khoảng cách của đối phương cách tôi rất gần.
"Ai đó?"
Thấy vậy, tôi vốn cho rằng đồng bọn của lão La giả đang ở trạm xăng chờ gã ta, không nghĩ tới đối phương đã đuổi tới bên này! Có lẽ, trước đó ở nhà nghỉ đã lựa chọn ra tay, mà không phải kéo dài cho đến bây giờ.
Hiện tại tôi chỉ có một mình, số lượng người của đối phương không rõ. Địch ở trong tối, tôi ở ngoài sáng, cứ kéo dài thêm, sẽ chỉ càng ngày càng bị động. Tôi không thể chậm trễ quá lâu ở đây được.
Tiếng sáo quái dị vẫn không ngừng vang lên, khiến cho tôi hoàn toàn không có cách nào khóa chặt vị trí của đối phương.
Đúng lúc này, đột nhiên rừng cây sau lưng điên cuồng lung lay, trong bụi cây u tối, không biết có con quái vật kinh khủng nào đang ẩn náu.
Trong lòng tôi căng thẳng, nắm dao găm vọt tới. Giây phút đẩy đám cây ra, tôi chỉ nhìn thấy đằng trước có một bóng dáng màu đỏ đang chuyển động trong rừng núi với tốc độ cao.
"Đừng chạy!" Tôi hét lớn một tiếng, đồng thời cho mình thêm lòng dũng cảm, đuổi theo bóng dáng màu đỏ kia.
Đối phương chạy cực nhanh, giống như đang bay đi trong bụi cây rậm rạp. Tôi cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng đuổi theo.
Bụi cây mọc thành bãi cực lớn ảnh hưởng tới tốc độ của tôi, bởi vì chạy quá nhanh, hầu như quần của tôi đều bị cắt nát, trên người cũng có thêm không ít vệt máu.
Tiếp tục như vậy nữa, khoảng cách sẽ chỉ càng kéo càng xa. Tôi không biết xung quanh còn có bao nhiêu kẻ như vậy, tóm lại thừa dịp hiện tại thể lực dồi dào, chí ít cứ xử lý một kẻ trước!
Thừa dịp bóng người vẫn chưa hoàn toàn xông ra, tôi nắm chặt dao găm, sử dụng toàn bộ sức lực ném về phía sau lưng của bóng người kia.
Lúc ném mạnh gao găm, ngón tay dùng để cố định phương hướng, còn sức ở cổ tay quyết định lực phá hoại của dao găm sau khi ném. Trong vụ án phân thây, tôi cũng nương theo chiêu này để khống chế hòa thượng mặt thẹo.
Dao găm vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, thẳng đến sau lưng bóng người, hoàn mỹ trúng đích.
Một giây sau, bóng dáng màu đỏ màu ngã thẳng xuống mặt đất, hầu như là cùng một thời gian, tiếng sáo quái dị cũng dừng lại im bặt.
Mẹ nó, mệt chết ông đây!
Như vậy xem ra, một mớ chuyện kỳ lạ trước đó, đều là do tên khốn kiếp trước mắt làm ra.
Tôi đi mấy bước đuổi tới, định dùng dây thừng trói thằng khốn kiếp này lại. Cách thật xa, tôi đã nhìn thấy bóng người trước mặt không động đậy được nữa, con dao sau lưng chảy ra máu tươi cuồn cuộn.
Mẹ nó, không phải là không cẩn thận gϊếŧ chết rồi chứ…Nhưng mà chờ tôi đi tới bên cạnh bóng người nọ lại không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngã trên mặt đất chỉ là một hình nộm. Trên người nó mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, thêm hoàn cảnh tối đen xung quanh, cho nên nhìn giống như là một người sống.
Trên trán hình nộm dán một lá bùa màu vàng, dùng chu sa vẽ phù triện không biết tên như cũ.
Chỉ là vì sao hình nộm bị dao găm đâm trúng lại đổ máu. Càng quan trọng hơn chính là, tại sao trước đó nó có thể chạy nhanh như vậy, là có ai đó đang khống chế hình nộm chạy theo con đường đã định trước sao? Tôi nhớ tới trước đó chết ba gián điệp, hẳn đây chính là đạo thuật Mao Sơn?
Tôi cảm thấy không đúng, tôi rút dao găm ra rồi vội vàng quay trở về. Mục đích của đối phương hẳn là lão La giả, mà hình nộm kỳ lạ này, chẳng qua là dùng kế điệu hổ ly sơn.
Thật vất vả chạy về dưới gốc cây trước đó, một tình huống quái dị xuất hiện.
Không nhìn thấy lão La giả đâu, thay vào đó lại là một xác chết. Xác chết kia đã chết ít nhất hai ngày trở lên, trên da đầy vết hoen tử thi, cả bộ thi thể trắng bệch mà cứng rắn, lờ mờ tản ra một mùi hôi thoang thoảng.
Trên bàn tay phải cứng ngắc trải rộng vết thương, điều này làm tôi có thể xác định xác chết trước mắt chính là xác chết ở căn phòng đối diện trong nhà nghỉ. Người này cũng mất một lỗ tai, vả lại màu da đen kịt, cộng thêm một số những thứ đặc thù khác, hẳn cậu ta mới thật sự là lão La.
Lão La đã chết rất lâu, nói không chừng, có thể cậu ta là người chết đầu tiên trong số những gián điệp kia.
Sau khi lão La giả gϊếŧ chết cậu ta thì vẫn luôn giả mạo cậu ta, cho nên mới có thể dưới tình huống không có chút phòng bị nào, thuận lợi gϊếŧ ba gián điệp khác. Nếu như không phải tôi để ý nhiều, có lẽ tôi cũng không sống nổi qua đêm nay. Nếu như tôi đi theo tên kia đến trạm xăng, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi kiểm tra đại khái xác chết của lão La một lần, quả nhiên trên trán của cậu ta có một lỗ kim thật nhỏ, trên ngực vẽ phù triện quái lạ, trên mặt trắng bệch mang theo một nụ cười kỳ dị. Xem xét thế nào, vậy mà giống hệt biểu cảm của Lưu Duyệt sau khi chết.
Dưới tình huống tử vong bình thường, rất khó hình thành co cứng tử thi như bọn họ, đây là trùng hợp sao? Tôi không thể biết được.
Xác chết của lão La bị dây thừng trói chặt đến chết, tính cả cách thắt nút, đều làm giống như đúc với tôi trước đó.
Từ lúc tôi bắt đầu đuổi theo bóng người màu đỏ kia, đến khi trở về nơi này, trong lúc đó chỉ dùng không đến mười phút. Chỉ ngắn ngủi trong mười phút, đối phương đã làm thế nào để thay thế lão La giả thành xác chết của lão La, đồng thời thuận lợi rời khỏi nơi này được?
Dù rằng tôi dựa vào sự cảnh giác của mình để chiếm được ưu thế. Nhưng trong thời gian ngắn xảy ra những chuyện này trong rừng núi, cũng đã vượt xa khỏi phạm trù nhận biết thông thường.
Nhưng thông qua chuyện xảy ra đêm nay, chí ít tôi đã hiểu rõ mục đích của đối phương.
Mục tiêu bọn họ đuổi gϊếŧ, chính là bảy gián điệp cấp dưới của Tào Vinh.
Lão La giả từng nói, tôi là mục tiêu thứ năm. Bảy gián điệp, chết bốn người, trừ tôi ra, còn có hai người khác còn sống.
Cứ việc trước đó đã từng nhiều lần hồi hộp trên đường ranh giới sinh tử, nhưng bị người ta xem như đối tượng đuổi gϊếŧ lại là cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cho tới hiện tại, dù sao tôi cũng đã hiểu ra cảm nhận của Sở Mộng Hàn trong vụ án phân thây.
Tiếp tục dừng lại ở trong rừng núi lúc nào cũng có thể sẽ nguy hiểm tính mạng, dù sao tôi cũng không rõ những tên kia đã đi đâu, có phải vẫn đang tiếp tục chờ đợi ở gần đây hay không?
Thu dọn hành lý đơn giản, tôi tranh thủ thời gian quay trở về nhà nghỉ, đồng thời liên hệ với Tào Vinh.
Theo lời anh ấy nói, một mình đợi ở bên ngoài thực sự quá nguy hiểm. Dù rằng tôi đã cẩn thận đầy đủ rồi, nhưng vẫn không biết bắt đầu từ lúc nào đã bị lão La giả kia theo dõi.
"Alo, Diệp Phàm?"
"Là tôi, tôi đã đến Thành phố H rồi, hiện tại tôi nên đi đâu tìm anh đây?" Tôi không nói cho Tào Vinh biết chuyện xảy ra ngày hôm nay mà chỉ nói vị trí hiện tại. Bởi vì nguyên nhân mà lão La giả nói về Tào Vinh, tôi cũng không cách nào hoàn toàn tin tưởng.
"Cậu đến rồi à?" Có vẻ Tào Vinh hơi giật mình, dừng lại hồi lâu, anh ấy mới tiếp tục nói: "Cách...nhà nghỉ đó không xa có một trạm xăng, cậu đi qua đó trước, tôi lập tức sắp xếp người đi đón cậu!"
Gì chứ? Trước đó lão La giả muốn gạt tôi đến trạm xăng dầu, vậy mà bây giờ Tào Vinh cũng muốn để cho tôi đến đó chờ anh ấy!
Chỉ là trùng hợp sao? Cuối cùng trong trạm xăng có gì? Hiện tại trong lòng tôi đã tuôn ra một chút thấp thỏm không yên.
"Có thể đổi một nơi khác được không?"
"Thế nào, có vấn đề gì sao?" Đầu bên kia điện thoại, bộ dáng Tào Vinh không nhịn được nói: "Haiz con mẹ nó cậu không nói tiếng nào đã đến Thành phố H, lại chọn một nhà nghỉ rách nát chim không thèm ị. Chỗ kia ít ai lui tới, đêm hôm khuya khoắt, nhiều nhất tôi chỉ có thể cho người đến trạm xăng ven đường đón cậu. Qua hay không qua, tự cậu xem mà làm đi!"
Nói xong là anh ấy đã cúp điện thoại, vốn không cho tôi cơ hội bàn bạc lại. Thằng cha Tào Vinh khốn nạn này, tính tình vẫn nóng nảy trước sau như một.
Tôi suy tính thật lâu, tổng hợp tất cả lợi và hại dưới mắt.
Thật ra không quan tâm Tào Vinh có mục đích gì, hiện tại dưới tình huống này, nếu như tôi muốn không có chuyện gì ở lại Thành phố H, chỉ có thể ỷ lại sự che chở của anh ấy.
Dưới mắt, ngoại trừ đến trạm xăng gặp người Tào Vinh sắp xếp, tôi vốn không có lựa chọn nào khác.
Khoảng cách trạm xăng cách nhà nghỉ tôi ở ước chừng hai cây số, ngoại trừ trước kia đi đường núi, dọc theo đường cái cũng có thể đến. Căn cứ vào chuyện trước đó xảy ra trong núi, chắc chắn tôi sẽ lựa chọn vế sau.
Dọc theo đường cái rời đi nửa tiếng, hình dáng trạm xăng lờ mờ xuất hiện ở trước mắt.
Trong bóng đêm, trạm xăng lớn như vậy lại trông như một con quái vật to xác. Chỉ còn lại một căn phòng nhỏ hẹp, lóe lên ánh sáng hiu hắt.
Hình như trong phòng có người. Là gián điệp do Tào Vinh phái tới, hay là người khác?
Tôi đang do dự có nên đi qua hay không thì đối phương đã trực tiếp mở cửa phòng ra đi đến chỗ tôi.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 46: Xung Quanh Có Tiếng Sáo