- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 45: Càng Che Càng Lộ
Kỳ Án Phân Thây
Chương 45: Càng Che Càng Lộ
Không nhìn lầm, dưới giường của tôi lại có một vũng máu lớn, thoạt nhìn như là trào ra từ dưới giường.
Muốn tích lũy số lượng máu lớn thế này cũng không dễ dàng, tôi không rõ đây là máu của ai?
Vội vàng kiểm tra cửa phòng và cửa sổ thêm một lần nữa, cũng không phát hiện có gì không đúng, điều này chứng minh lúc tôi ngủ, hẳn không ai bước vào căn phòng này. Nếu thật sự là như thế, vậy vũng máu ở trên mặt đất từ đâu mà có, chẳng lẽ vũng máu ở trên mặt đất xuất hiện từ hư không à?
Vũng máu từ gầm giường khuếch tán ra, tôi tranh thủ thời gian cầm điện thoại di động lên, cúi người xuống, dùng ánh sáng màn hình chiếu sáng gầm giường. Dưới ánh sáng của đèn, hình ảnh trước mắt dần dần trở lên rõ ràng!
Dưới chiếc giường kia, lại bị người ta dùng chu sa vẽ đầy phù văn!
Lít nha lít nhít phù văn xuất hiện ở trước mắt, mồ hôi lạnh của tôi ứa ra. Cái giường này giống như là một tấm phù triện to lớn, không biết dùng để phong ấn quỷ quái như thế nào, vậy mà cả một đêm qua tôi lại ngủ trên tấm ván giường kia!
Số lượng phù văn lớn như, muốn vẽ bên dưới ván giường cũng không dễ dàng. Mà tôi nhớ rõ ràng lúc tôi vào phòng, cũng không phát hiện phù văn ở dưới gầm giường. Làm sao thứ này có thể đột nhiên xuất hiện ở đây được?
Toi nghĩ đến lão La từng nói, ba gián điệp đã chết trước đó, trên người đều xuất hiện phù triện cùng loại với đạo thuật Mao Sơn. Chẳng lẽ đối phương đã để mắt tới tôi rồi?
Cảm giác thấp thỏm không yên càng mãnh liệt, tôi vô thức nhào đến ba lô của mình, lấy dao găm từ bên trong ra nắm ở trong tay.
"Rẹt rẹt rẹt!"
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng vang quái dị, giống như là có người dùng móng tay cào lên cánh cửa gỗ.
Ngoài cửa là lão La à?
Lúc đầu hai chúng tôi lên kế hoạch đêm nay đến nội thành tìm hai gián điệp khác, nhưng bởi vì gầm giường xuất hiện tình huống khác thường, rất có thể kế hoạch này phải tạm thời hủy bỏ.
"Lão La đó à?" Tôi tới gần cửa phòng, gọi một tiếng.
Nhưng sau khi lên tiếng, rất nhanh bên ngoài phòng khôi phục yên tĩnh, tiếng động ở ngoài cửa lập tức biến mất không thấy.
Ngoài cửa không phải lão La thì sẽ là ai?
Cảm giác bị người ta theo dõi như bóng với hình, giống như là trong bóng tối có một đôi mắt vô hình đang xem xét mọi hành động của tôi.
Cầm ngược dao găm, bảo đảm trước khi gặp phải nguy hiểm có thể tiến hành phản kích. Cùng lúc đó, hít sâu một hơi, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
"Kẹt kẹt!" Một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra một khe hở.
Xuyên qua khe hở, rõ ràng tôi trông thấy trong hành lang lớn như vậy không có một ai, vẻn vẹn có một bóng đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Nếu như quả thật vừa rồi có người đứng ở ngoài cửa phòng, đột nhiên tôi mở cửa ra ngoài, gã ta nhất định không kịp né tránh.
Coi như đối phương lách vào bên trong phòng của mình, vậy tôi cũng có thể nghe thấy tiếng động, không thể nào giống như bây giờ, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Căn nhà nghỉ này thực sự rất quái lạ, tôi vẫn phải mau chóng rời khỏi đây với lão La, sau đó lại cân nhắc thêm.
Căn phòng của tôi ở cuối hành lang, đối diện là phòng lão La. Căn phòng của cậu ta đóng kín cửa, túi rác ở cửa ra vào buổi sáng, hiện tại vẫn xếp chồng tại đó.
Điều này chứng minh từ buổi sáng đến bây giờ, hẳn là lão La giống như tôi, không hề rời khỏi căn phòng mới đúng.
"Lão La?"
Tôi tới gần gõ cửa phòng, nhưng qua thật lâu, trong phòng cũng không có ai đáp lại.
Không đúng!
Bây giờ là chín giờ ba mươi phút tối, đã tới giờ hẹn giữa tôi và cậu ta. Mặc kệ tình huống bên nội thành như thế nào, hẳn là lão La phải tìm tôi mới đúng, mà không phải ở trong phòng một mình.
Tôi đang chuẩn bị dùng kẹp giấy làm hư khóa cửa, cưỡng chế đi vào. Đúng lúc này, cửa phòng "Xoạt xoạt" một tiếng đã mở ra một khe hở. Một giây sau, một bàn tay có lực giơ ra khỏi khe cửa, một phát bắt được cổ áo của tôi, cưỡng chế kéo tôi vào.
Tôi đang chuẩn bị móc dao găm ra phản kích. Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Xuỵt, chớ quấy rầy, là tôi!"
Lão La! Hóa ra cậu ta vẫn luôn dựa vào cửa phòng, xuyên qua mắt mèo quan sát tình huống trong hành lang, sau khi xác định ngoài phòng chỉ có một mình tôi, mới mở cửa phòng, túm tôi đi vào.
Chỉ là trạng thái của lão La, có chút không thích hợp.
Khắp người cậu ta toàn máu me, sắc mặt trắng bệch, dựa lưng vào vách tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Trong phòng vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, tràn ngập mùi mục nát khó ngửi.
"Cậu sao vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Lão La không mở miệng, chỉ vỗ bờ vai của tôi, dẫn tôi vào trong phòng, sau đó chỉ chiếc giường.
Trên chiếc giường lớn như vậy, bất thình lình có một người đang nằm. Người kia phủ chăn kín người, còn sót lại một cánh tay đen gầy lộ ra bên ngoài, trên ngực đã không còn chập trùng.
Tôi nuốt ngụm nước bọt, vừa định tiến lên xem xét tình huống của người này, lại bị lão La ở sau lưng kéo lại: "Đừng nhìn, đã chết."
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão La nhìn tôi bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn bị lộ rồi, thằng cha này ngụy trang thành khách trọ sát vách, muốn lẻn vào gϊếŧ tôi. Nếu như không phải tôi đã đề phòng từ lâu thì hiện tại người nằm ở nơi đó chính là tôi rồi."
Hiện tại tôi đã thấy rõ ràng hơn, trên người lão La có vài vết dao rất sâu, ngực một chỗ, cánh tay ba chỗ, bên mặt phải còn có một chỗ. Mặc dù rất khó cầm máu, nhưng cũng may những vết dao này đều không bị thương ở những chỗ quan trọng.
Chỉ là người đàn ông chết trên giường, làm cho tôi cảm thấy có chút không thích hợp. Kết hợp cảm giác quái lạ trong căn phòng, trong tim tôi dần dần tuôn ra một cảm giác đáng sợ.
Tôi tranh thủ thời gian kéo chăn xuống, giúp đỡ lão La cầm máu cho miệng vết thương trên cánh tay. Ba vết dao, một dao phá vỡ bàn tay, hai bên trái phải cũng chịu một dao.
"Thật là độc ác, đoán chừng đối phương không muốn cho cậu sống, sao lại lộ nhỉ? Con mẹ nó sáng nay không phải cậu còn vỗ ngực hứa hẹn nói cho tôi biết nơi này rất an toàn sao?"
"Tôi con mẹ nó nào biết được, có lẽ là bởi vì anh chăng?" Lão La cưỡng chế chống đỡ đứng người dậy, đơn giản thu dọn mấy món đồ, thúc giục tôi mau chóng rời đi: "Người này rất chuyên nghiệp, hẳn là từng được huấn luyện nghiêm khắc, làm không cẩn thận chính là Tào Vinh phái tới. Tóm lại chắc chắn không thể ở lại nhà nghỉ này nữa, tôi đoán chừng kế bên còn có người của bọn họ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Chúng ta trốn vào sau núi trước, chờ hừng đông, lại nghĩ cách chạy khỏi!"
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời đồng ý với ý kiến của lão La, tôi về lấy ba lô rồi lên đường cùng cậu ta.
Hai chúng tôi trốn ra khỏi nhà nghỉ từ cửa sau, dọc theo tuyến đường chạy thẳng vào trong núi. Nửa tiếng sau, bởi vì thể lực của lão La chống đỡ hết nổi, cậu ta đề nghị tạm thời nghỉ trước một lát.
Cậu ta lấy một điếu thuốc thơm từ trong túi áo ra vứt cho tôi, sau đó tự mình ngậm một điếu, chậm rãi đốt: "Móa nó, đám chó chết này thật sự là âm hồn không tan, thế mà có thể đuổi đến nơi đây, hôm nay thật sự là suýt chút nữa trông thấy Diêm Vương rồi"
Tôi nhìn lão La một, ngược lại tâm trạng tương đối bình tĩnh. Mặc dù vẫn không rõ đối phương muốn làm những gì, nhưng hình như tôi hiểu rõ hung thủ đã gϊếŧ ba gián điệp kia thế nào rồi.
Lão La lại hít một hơi khói, đột nhiên ánh mắt nhìn sang tôi: "Anh, anh đang suy nghĩ gì thế?"
"Tôi nghĩ mãi mà không rõ, tại sao đối phương phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chúng ta thế này, mục đích của bọn họ là gì? Vả lại thủ đoạn gϊếŧ người bằng đạo thuật Mao Sơn, hẳn là có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Nếu không, không cần thiết lúc trước trên người mỗi một người chết, đều sắp xếp như thế. “
"Anh, thật sự Lưu Duyệt không nói gì với anh sao?"
"Ừm, tại sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?" Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao đột nhiên lão La chuyển chủ đề đến trên người Lưu Duyệt. Hẳn là cậu ta đã cảm thấy xảy ra điều gì đó?
Lão La do dự thật lâu, cuối cùng chậm rãi đứng người lên, đốt thuốc lá thay tôi: "Tên sát thủ trước đó, trước khi ra tay đã từng nhắc tới Lưu Duyệt, cho nên tôi cảm thấy chắc chắn mọi chuyện đều có liên quan đến cô ấy."
"Người kia nói như thế nào?"
"Tên kia hỏi tôi trong ba tháng này, Lưu Duyệt có sắp xếp nhiệm vụ đặc biệt gì cho tôi hay không?"
Quả nhiên tất cả vấn đề lại kéo tới trên người Lưu Duyệt, cô ấy mới là trọng điểm của vấn đề: "Nếu như tôi nhớ không lầm, rất nhiều cấp dưới gián điệp của Tào Vinh đều từng có hợp tác với Lưu Duyệt. Như vậy xem ra, điểm chú ý của đối phương, vẫn là nhiệm vụ nào đó gần đây có liên quan đến Lưu Duyệt, cho dù tìm ra bất cứ thứ gì, cũng có thể tìm được mục đích gϊếŧ người của hung thủ."
Lão La nghe xong, thuận thế nhẹ gật đầu, khẳng định suy nghĩ của tôi: "Anh nói không sai, chỉ là tình huống hiện tại, chỉ có hai chúng ta rất khó tìm ra chân tướng. Tôi đề nghị chúng ta đừng nghỉ ngơi, trực tiếp đến nội thành tìm hai gián điệp khác. Tôi cá là bạn của tôi đã tra rõ ràng tung tích của bọn họ, lúc đầu tôi đã thỏa thuận đêm nay sẽ gặp mặt với người bạn kia của tôi, chỉ là không nghĩ tới đột nhiên tên sát thủ kia lại xuất hiện "
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi lão La bàn bạc gặp mặt tại đâu. Lão La nói cho tôi biết, bạn của cậu ta đang đợi ở gần cây xăng cách đây hai km.
"Tin tức đáng tin cậy chứ?"
"Đương nhiên!"
"Tốt, vậy đi đi, giúp tôi cầm ba lô một lát."
Tôi bóp tắt thuốc lá trong tay, thừa dịp lão La xoay người nhặt ba lô, tôi nhặt tảng đá trên đất lên, hung hăng đập mạnh ra sau gáy của cậu ta.
Lão La không đề phòng đã bị đánh một cái, trực tiếp ngã trên mặt đất, cậu ta ngã sóng soài ra đó. Tôi thuận thế lấy ra dây thừng đã chuẩn bị xong, vặn ngược hai tay của cậu ta, trói chặt cậu ta lại.
Chờ tôi làm xong tất cả, hình như lão La mới khôi phục ý thức, chửi ầm lên về phía tôi: "Diệp Phàm, con mẹ nó anh đang làm gì vậy?"
"Móa, còn giả bộ à? Không mệt hả?" Tôi cho gã ta một cước, đạp ngã trên mặt đất, sau đó lấy dao găm ra, gắt gao để lên cổ lão La: "Anh vốn không phải lão La, lão La thật sự đã sớm chết. Nói, cuối cùng anh là ai, ai phái anh tới gϊếŧ tôi?"
Đầu tiên là "Lão La" sững sờ, dáng vẻ không thể tin được, gã ta nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi tôi đang nói sảng gì thế, có phải đang cố ý thăm dò gã ta không?
"Anh diễn rất không tệ, vả lại thủ đoạn hại mình đủ độc ác, không chỉ có trước đó chết ba gián điệp, tôi đoán chừng, ngay cả Tào Vinh cũng bị anh lừa."
Nói xong, trong tay tăng thêm sức lực, đè chết gã ta trên mặt đất: "Nhưng đáng tiếc, nét bút hỏng duy nhất của anh chính là để tôi nhìn thấy xác chết trong phòng. Thật ra vừa lúc gặp mặt, tôi đã từng nghi ngờ, chờ đến khi nhìn thấy xác chết kia, tôi mới xác định anh là tên giả mạo, người chết trong phòng mới thật sự là lão La!"
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 45: Càng Che Càng Lộ