- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 44: Đạo Thuật Mao Sơn
Kỳ Án Phân Thây
Chương 44: Đạo Thuật Mao Sơn
Tôi nhớ Tào Vinh đã từng nói với tôi, bên pháp y nhận định ba gián điệp đã chết đều là tự sát.
Chỉ là dưới tình huống này, tôi không có cách nào phán đoán có phải Tào Vinh đang lừa gạt tôi hay không? Nếu như bao gồm cách nói của lão La, cũng coi như có thể tiếp cận sự thật gần thêm một bước.
"Tôi chỉ nghe đồn chứ không tận mắt nhìn thấy hiện trường phát hiện vụ án gϊếŧ người." Lão La nói xong là nuốt một ngụm nước bọt. Trên mặt tỏ ra hơi thả lỏng một chút: "Ba người chết, một người bị treo ngược, một người bị thiêu, còn có một người dùng dao cắt đứt tĩnh mạch ở cổ tay. Hiện trường gây án đều bị bịt kín, ngoại trừ người chết ra thì không có dấu vết người thứ hai tiến vào."
Treo ngược, bị thiêu, cắt cổ tay cộng thêm mật thất. Chỉ xem xét những chuyện này thôi, ba người họ đều là tự sát. Nhưng kết hợp với vẻ sợ hãi trên mặt của lão La, tôi biết chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
"Chỉ là thực sự ba người kia chết quá kì lạ mà thôi, nếu như xem cái chết của ba người bọn họ đều là tự sát, như vậy không khỏi cũng quá mức trùng hợp."
Trùng hợp sao? Chẳng lẽ ba người chết có điểm chung gì à?
Lão La nuốt ngụm nước bọt, cậu ta lấy tay lau mồ hôi rỉ ra trên trán, không đợi tôi hỏi là cậu ta ta đã tiếp tục nói: "Nghe nói trên người ba gián điệp đã chết đều mặc đồ đỏ, trên trán có dấu vết kim châm, mà ở l*иg ngực của họ, đều phát hiện vết chu sa viết phù triện."
Sau khi tôi nghe xong, trong lòng cũng giật mình: "Đây là điểm chung của ba gián điệp đã chết sao?"
Lão La nhẹ gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nghe cậu ta nói qua, tôi dần dần hiểu thêm về cái chết của ba người này và vì sao lão La lại cảm thấy sợ hãi.
Áo đỏ, vết thương do kim châm, cộng với phù triện. Đối với ba thứ đặc biệt này mà nói, mỗi một thứ đều lộ ra sự quái dị. Huống chi những thứ đặc biệt này còn đồng thời xuất hiện ở trên người ba người chết.
Là trùng hợp sao? Rất không có khả năng. Hoặc là nói ba người này đã bàn bạc xong cách thức chết à? Rất nhanh tôi cũng hủy bỏ suy đoán này.
Đã lựa chọn con đường gián điệp, như vậy chắc chắn tố chất tâm lý của ba người bọn họ rất cứng. Cho dù gặp tình huống bết bát nhất, tôi cũng không thấy bọn họ sẽ nghĩ đến cách cực đoan là tự sát này, chớ nói chi là bàn bạc cùng nhau tự sát.
Nghe xong lão La kể, cảm giác đầu tiên của tôi là có người gϊếŧ ba gián điệp kia, cùng với bày ra hiện trường giả thành vụ án tự sát.
Muốn đóng giả hiện trường gϊếŧ người thành tự sát cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ngoại trừ hoàn cảnh mật thất cần thiết, hiện trường cũng không thể lưu lại dấu vết vật lộn, nếu không người bên bộ phận xem xét đánh giá sẽ đưa ra dị nghị đầu tiên.
Hung thủ là cao thủ, có năng lực phản trinh sát rất mạnh, rất có thể không phải lần đầu tiên gây án. Vả lại tôi cảm thấy hung thủ có quen biết với ba người chết kia.
Muốn gϊếŧ chết một gián điệp, mà còn không để lại dấu vết đánh nhau tại hiện trường cũng không dễ dàng. Có lẽ bởi vì hung thủ và ba người chết đều tương đối quen thuộc, dưới tình huống người sau không có phòng bị, gặp phải thủ đoạn thâm độc.
Lão La nghe phân tích của tôi cũng khẽ gật đầu theo, biểu thị tán thành: "Tôi đoán chừng ba gián điệp bị gϊếŧ kia thật sự là do cháu trai của Tào Vinh gϊếŧ. Lăn lộn nhiều năm như vậy ở đội cảnh sát hình sự, chắc chắn cậu ấy biết cách bố trí hiện trường gϊếŧ người. Vả lại căn cứ vào thân phận của Tào Vinh, ba người kia vốn không thể đề phòng. Lúc ấy cũng vì chuyện này mà tôi suýt chút bị anh ta đánh chết."
Những lời lão La nói, nghe đúng là giải thích tương đối "Hợp lý” nhằm vào tình tiết vụ án. Chỉ là tôi nghĩ mãi mà không rõ, áo đỏ, vết thương kim châm, cộng với phù triện, ba thứ đặc biệt này có ý nghĩa như thế nào?
Đúng lúc này, đột nhiên lão La xoay đầu lại nhìn tôi, trên mặt tỏ ra lạnh lùng hơn không ít: "Anh, không biết anh có nghe nói đến đạo thuật Mao Sơn chưa?"
Bởi vì vụ gϊếŧ người phân thây ở chợ lúc trước dính tới tông giáo, cho nên đối với tri thức ở mặt này, tôi có bù đắp một phen.
Đạo thuật Mao Sơn là một loại pháp thuật thần bí khó lường của Đạo giáo Trung Quốc, tương truyền khi triển khai có thể đuổi quỷ, hàng ma, thậm chí là siêu độ vong hồn. Nhưng bởi vì đủ loại mong muốn, rất nhiều đạo thuật Mao Sơn đều đã thất truyền, hôm nay lưu truyền xuống, cơ bản chỉ là một số pháp mạch dân gian.
Đương nhiên, đối với đạo thuật Mao Sơn có kỳ hiệu này hay không, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến. Nhưng tôi có chút không hiểu vì sao đột nhiên lão La lại kéo chủ đề tới đạo thuật Mao Sơn.
"Cậu muốn nói, cái chết của ba gián điệp kia có liên quan đến đạo thuật Mao Sơn à?"
Lão La nhẹ gật đầu: “Ý nghĩa trong đạo thuật Mao Sơn, người chết thân mặc đồ đỏ, sau khi chết có xác suất rất lớn hóa thành ác quỷ. Vết thương kim châm trên trán là vì để giữ hồn phách trong cơ thể, về phần phù triện trên ngực, đã từng có người nói đó là một loại phù văn dùng để cản thi. Mặc dù nghe có chút không đáng tin, nhưng có thể xảy ra tình huống đó không, hung thủ dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó gϊếŧ ba người kia, sau đó vận dụng đạo thuật Mao Sơn xua đuổi thi thể, để ba "Gián điệp" chết bên trong mật thất. Bởi vì sớm đã dùng kim châm khóa hồn phách bên trong cơ thể, cho nên pháp y không thể kiểm tra ra vấn đề, nhìn thế nào cũng giống hệt tự sát."
Lão La nói thật là kỳ diệu, nghe cứ như là chuyện thật sự như thế, nhưng tôi cũng không thể nào tin được những lời nói này của cậu ta.
Nếu hung thủ thật sự có bản lĩnh lớn như thế, có thể vận dụng đạo thuật Mao Sơn gϊếŧ người trong vô hình. Như vậy cần gì phải vẽ rắn thêm chân, vừa tỏ vẻ thần bí vừa giả bộ thành hiện trường “tự sát” chứ?
Tôi nhớ đến Sở Mộng Hàn từng nói với tôi không chỉ một lần trong kỳ án phân thây, cô chỉ tin tưởng thứ mình tận mắt nhìn thấy. Bây giờ nghĩ lại, quả thật có chút đạo lý. Cho nên trước khi nhìn thấy hiện trường gϊếŧ người và thi thể, tôi không nghĩ tới nhiều và không có bất kỳ căn cứ phỏng đoán nào về những lời lão La nói.
Trong lúc vô tình, lão La lái xe đến một nhà nghỉ ở vùng nông thôn, sau khi cậu ta dừng xe xong còn vẫy vẫy tay ra hiệu tôi đi cùng.
Nhà nghỉ là một căn nhà ba tầng màu đỏ lót gạch ngói, phong cách kiến trúc của những năm tám mươi thế kỷ trước, cảm giác nhìn hơi có chút lịch sử. Lão La nói cho tôi biết, sau khi cậu ta thoát khỏi tay Tào Vinh thì vẫn luôn ở trong nhà nghỉ này.
"Trước khi tìm thấy hai gián điệp kia, trước tiên chúng ta có thể ở lại đây. Nhà nghỉ này không chỉ có vị trí vắng vẻ, vả lại đằng sau còn có một ngọn núi lớn. Nếu có tình huống ngoài ý muốn gì, cũng thuận tiện cho chúng ta trốn thoát. Trừ một số tài xế lái xe đường dài ra, hầu như không có ai ở đây."
Phòng của lão La ở tầng hai, đi thẳng dọc theo hành lang ở tầng hai, chính là căn phòng tận cùng bên trong.
Để cho tiện, tôi đặt phòng ở đối diện lão La. Người phụ trách nhà nghỉ là một ông lão sáu, bảy mươi tuổi, thính lực có chút không tốt, ông ta đang ngồi một mình trước bàn nghiên cứu ván cờ. Tôi nói chuyện với ông ta rất lâu, cuối cùng mới đặt được phòng.
Cách bố trí của căn phòng hết sức đơn giản, một cái giường và bàn đọc sách hơi có vẻ cổ xưa, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối sạch sẽ.
Sau khi vào phòng, kiểm tra đại khái căn phòng một lần, xác định bên trong không có vấn đề gì tôi mới đặt hành lý xuống.
Nói là hành lý, thật ra chỉ có một cái ba lô, bên trong là mấy bộ quần áo và một số vật phẩm đặc biệt khác, giống như là dao găm và dây ni lông. Mấy năm qua, tôi vẫn luôn đem theo những thứ kia bên người.
Tôi hỏi lão La xem sau đó nên chuẩn bị làm sao để tìm được hai gián điệp khác, trước mắt xem ra, mục tiêu của hung thủ chính là bốn gián điệp chúng tôi. Nếu như bốn người chúng tôi có thể tập trung lại, có lẽ có thể phân tích ra càng nhiều manh mối hơn.
Chỉ là tôi không biết thân phận và mặt mũi của hai người kia, cũng không biết hiện tại bọn họ ở đâu, phải chăng họ còn ở lại thành phố H. Chẳng có mục đích ở trên đường lớn khẳng định không phải là cách hay, huống chi nếu như Tào Vinh thật sự muốn gϊếŧ tôi, khó đảm bảo bên cảnh sát sẽ không hành động.
"Liên quan tới điều này, anh có thể không cần lo lắng." Lão La cười vỗ bờ vai của tôi, thuận thế lại vứt cho tôi hai điếu thuốc thơm. Tôi nhìn lão La ở trước mặt, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận thuốc lá chậm rãi đốt.
"Tôi đã sắp xếp bạn bè ở sòng bạc để tìm hai gián điệp kia, tin tức trước mắt xem ra, bọn họ đều đã tới thành phố H, đang chuẩn bị đi gặp Tào Vinh. Khoảng mười hai giờ đêm nay, bạn bè của tôi có thể cho tin tức chính xác. Chúng ta có thể thừa dịp trời tối, đi vào thành phố H, tranh thủ tiếp xúc với hai người bọn họ trước Tào Vinh!"
Tôi hít một ngụm khói, trong đầu đã có kế hoạch đại khái: "Lão La, cậu xác định tin tức đáng tin cậy chứ?"
"Tám chín phần mười, tình cảnh hiện tại của chúng ta, chỉ có thể tự mình cứu mình. Nếu như không tìm cơ hội chủ động ra quân, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ chết một cách khó hiểu giống như ba người kia."
Tôi nheo mắt lại, dụi tắt thuốc lá trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn lão La trước mặt: "Cậu cảm thấy, có phải là Tào Vinh gϊếŧ ba người kia hay không?"
"Không xác định, nhưng Tào Vinh thực sự quá đáng nghi. Dù sao anh ta đã từng muốn gϊếŧ chết tôi, tôi cũng không biết tại sao anh ta phải làm như thế."
"Có phải có liên quan đến Lưu Duyệt hay không?" Dù sao trước đó có ba gián điệp bị gϊếŧ, trong thời gian ngắn tất cả đều từng có tiếp xúc với Lưu Duyệt, đây có lẽ cũng không phải là trùng hợp.
"Có khả năng này, lúc ấy Tào Vinh không chỉ hỏi tôi một lần vấn đề có liên quan đến Lưu Duyệt." Thấy tôi nhắc đến Lưu Duyệt, đột nhiên lão La hứng thú, vội hỏi trong khoảng thời gian này có phải tôi đã từng gặp Lưu Duyệt, có nói gì đó với cô ấy không?
Tôi không nói cho lão La biết về kỳ án phân thây, mà chỉ nói Lưu Duyệt tiến hành nhiệm vụ giao lưu đơn giản, chỉ thế thôi.
Suy tính rất lâu sau đó, cuối cùng tôi vẫn đồng ý với kế với hoạch của lão La.
"Đêm nay tôi sẽ tìm đến anh, nhưng trước khi hành động phải nghỉ ngơi thật tốt một chút, dưỡng đủ tinh thần." Nói xong, đột nhiên trên mặt lão La xẹt qua một chút ý cười không dễ nhận ra: "Hi vọng hai ta đều có thể qua cửa ải này, đều là kiếm cơm trên lưỡi đao, ai cũng không dễ dàng."
Sau khi Lão La rời đi, tôi không suy nghĩ thêm gì nữa, lập tức nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này cực kỳ không thoải mái, trong thoáng chốc, hình như tôi nhìn thấy một bóng đen đứng ở đầu giường nhìn tôi chằm chằm, hình như trong tay còn cầm một vật sắc nhọn.
Sát ý và oán hận, bầu không khí trong căn phòng chật chội. Loại cảm giác bất an này, giống như đúc với khi tôi gặp "Quỷ ép giường" ở khách sạn thành phố T.
Tôi tranh thủ thời gian mở to mắt, giãy dụa ngồi dậy.
Đằng sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, may mắn chính là, lần này tỉnh giấc, cơ thể còn có thể động đậy.
Chỉ là vừa đi xuống giường, lại đột nhiên phát hiện không đúng.
Dưới giường có một bãi chất lỏng, cảm giác dinh dính thuận theo mũi chân truyền khắp toàn thân, hình như là một vũng máu!
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 44: Đạo Thuật Mao Sơn