Năm người đàn ông khỏe mạnh bước ra từ con hẻm, tất cả đều mặc đồ ôm chặt thân người.
Dẫn đầu chính là người đàn ông cao lớn đầu trọc gặp ở khách sạn Phúc Lâm, trước đó nhóm người này vẫn luôn theo dõi Triệu Tố.
Người đàn ông đầu trọc xông lại chỗ tôi, lúc này cả người ông ta bao trùm vẻ tàn ác, hoàn toàn không giống tên tài xế xe đen thích lợi dụng trước kia.
“Diệp Phàm, đợi anh lâu thật đấy.” Người đàn ông đầu trọc phất tay một cái, năm người lập tức vây lại, chắn đường ra khỏi hẻm. Nhìn bọn họ ai nấy cũng mặc đồ đen bó sát người, từng thớ thịt nổi lên, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác không ổn.
“Ơ, ông anh, trùng hợp thật, sao lại gặp ở đây. Ăn cơm chưa? Hay là vào ăn chút gì đi nhỉ?”
Tôi vừa nói vừa cố gắng tìm cách thoát thân. Tiếc là lối vào hẻm này quá hẹp, dù muốn chạy hướng nào cũng sẽ bị năm người chặn lại trong chớp mắt.
Người đàn ông đầu trọc tiến lên mấy bước đến trước mặt tôi, lấy điếu thuốc lá trong túi ra đưa cho tôi: “Chúng ta không cần vòng vo làm gì, nói cho tôi biết, anh đến tìm Triệu Tố có mục đích gì?
“Có mục đích gì?” Tôi nhìn người đàn ông đầu trọc trước mặt, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Có mục đích gì đâu, tôi chỉ bảo vệ sự an toàn cho cô bé.”
“Ồ, anh nghĩ tôi tin không?”
“Ngược lại là các người đó.” Tôi nhìn người đàn ông đầu trọc trước mặt, hít một hơi thuốc: “Các người có mục đích gì với Triệu Tố?”
“Giống như anh thôi, tôi cũng bảo vệ Triệu Tố.” Người đàn ông đầu trọc hờ hững nói, trong mắt vẫn đầy sát ý như trước.
“Ồ, vậy cũng tận tâm quá nhỉ, hai mười bốn tiếng một ngày không ngừng trông coi.” Nói xong nuốt một ngụm nước bọt: “Nếu tôi nhớ không lầm thì anh biết Lưu Duyệt?”
“Đúng vậy, người phụ nữ thúi đó sắp xếp chúng tôi với nhau!”
“Ơ? Vậy anh có thể ở đây kể chuyện của anh và Lưu Duyệt không?”
Chưa kịp dứt lời, đột nhiên người đàn ông đầu trọc tiến lên, nắm cổ tay tôi thật chặt. Lực tay của anh ta cực kỳ mạnh, bàn tay thô to đầy vết chai. Chỉ phân tích điều này, đoán chừng tôi không phải đối thủ của người đàn ông đầu trọc khi đánh tay không.
“Nhóc con, nói cho anh hay. Đừng hòng giở trò thông minh trước mặt chúng tôi, nếu không anh sẽ không còn mạng đâu.” Anh ta giật điếu thuốc trên tay tôi, ngậm vào miệng hút một hơi, phà làn khói trắng vào mặt tôi: “Cho anh cơ hội cuối cùng, mục đích Lưu Duyệt bảo anh tìm Triệu Tố là gì?”
Nói thật, hành động của người đàn ông đầu trọc khiến tôi phát cáu, phải là trước kia thì tôi đã xắn tay áo khô máu với anh ta từ lâu rồi.
Nhưng mà bây giờ, tôi phải kiềm chế cơn giận của mình, nghĩ ra cách gì đó để có thể thuận lợi thoát khỏi đây.
“Các người làm gì đó?” Lúc này, từ đầu hẻm có một giọng nữ sắc bén truyền đến.
Sở Mộng Hàn đứng ở lối vào hẻm, đẩy người đàn ông cao lớn trước mặt ra, sải bước đến chỗ tôi.
Người đàn ông đầu trọc híp mắt nhìn Sở Mộng Hàn, hơi buông lỏng tay phải: “Thằng nhóc này nợ bọn tôi tiền, mấy anh em tìm anh ta nửa tháng rồi. Chuyện không liên quan cô, thức thời thì cút nhanh cho tôi!”
“Nửa tháng hả? Nếu tôi nhớ không nhầm thì Diệp Phàm mới tới thành phố hai tuần trước.” Sở Mộng Hàn nói xong, nhanh chóng tiến lại gần: “Tôi là cảnh sát, Diệp Phàm là người của tôi, có chuyện gì về đồn nói với tôi, nếu anh ấy thiếu tiền các người thật, tôi sẽ trả anh ấy cho các người nhanh thôi.”
Có vẻ Sở Mộng Hàn cũng thấy chuyện xảy ra không bình thường nên cố ý nói mình là cảnh sát, muốn dọa cho đám người này sợ mà rút lui.
Ai mà biết, người đàn ông đầu trọc vẫn im re như cũ, vốn không để hai từ cảnh sát vào mắt.
Tôi đã đoán được người đàn ông đầu trọc này không phải nhân vật bình thường, chỉ không ngờ lai lịch của anh ta lại khủng khϊếp đến vậy.
Nếu thật sự mục đích của người đàn ông đầu trọc này là bảo vệ Triệu Tố. Tôi rất muốn biết cuối cùng là ai thuê đám người này, mà mục đích của người kia là gì nữa.
“Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Còn không mau thả anh ấy ra!”
Sở Mộng Hàn nhanh chóng bước lại trước mặt người đàn ông đầu trọc, hét lớn một tiếng. Nhưng người phía sau nhìn anh ta, cũng không có ý rút lui. Tôi chú ý thấy người đàn ông đầu trọc từ từ thò tay vào túi mình.
Trong phút chốc, không khí ở đây trở nên căng thẳng, coi bộ khó tránh một trận chiến ác liệt.
Năm người đàn ông trước mặt không phải dạng vừa, chỉ dựa vào hai người tôi và Sở Mộng Hàn, muốn toàn thây trở ra e là không có cửa.
Nhưng mà chuyện này bắt nguồn từ tôi, người đàn ông đầu trọc cũng đến tìm tôi. Nên tôi tuyệt đối không thể liên luỵ Sở Mộng Hàn. Tôi vô thức cầm dao găm ở thắt lưng chuẩn bị liều với anh ta.
Lúc này, đột nhiên một người đàn ông áo đen cao lớn đi qua, nói mấy câu bên tai người đàn ông đầu trọc.
Tôi không nghe rõ anh ta nói gì, nhưng trong câu từ hình như nhiều lần nhắc đến tên một người: Tào Vinh.
“Thật à?” Người đàn ông đầu trọc nhìn đàn em bên cạnh, vẻ mặt không rõ.
“Vâng, ý của bên kia là chúng ta không cần quan tâm anh ta, nhưng mà…”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Người đàn ông đầu trọc nói xong thì buông tay tôi ra, kêu bốn đàn em kia rời đi.
Anh ta nhìn tôi với nụ cười giễu cợt trên mặt: “Hôm nay tạm thời bỏ qua cho anh. Nhưng hình như có người phiền phức hơn muốn tìm anh, ha ha, chúc anh may mắn!”
Con mẹ nó, chẳng hiểu gì cả.
Tôi hút hết nửa điếu thuốc còn lại, cố hết sức ổn định tâm trạng, để bản thân mình giữ được bình tĩnh.
“Sao cô lại đến đây, không phải nói cô ở nhà hàng trông Triệu Tố sao?”
Nhìn Sở Mộng Hàn ởbên cạnh, vốn nghĩ cô sẽ hỏi mấy chuyện xảy ra liên quan người đàn ông đầu trọc kia. Không ngờ, lần này cô chỉ vỗ vai tôi nhàn nhạt nói một câu: “Mau trở về với tôi, Tào Vinh có chuyện tìm anh.”
Tào Vinh ư?
Tên của Tào Vinh được nhắc đến rất nhiều lần trong cuộc trò chuyện của người đàn ông đầu trọc, lẽ nào anh ấy có liên quan đến những chuyện xảy ra ở đây?
Tôi nhớ đến biểu hiện quái dị của Lưu Duyệt trước khi bị gϊếŧ. Tào Vinh nói với tôi anh ấy hoàn toàn không biết trạng thái khác thường của Lưu Duyệt.
Nghĩ kỹ lại, Tào Vinh là người nghiêm cẩn như vậy, sao có thể không biết chút gì về tình trạng khác lạ của cấp dưới trong suốt ba ngày.
Chắc chắn anh ấy đã biết được gì từ sớm rồi, chỉ vì mục đích gì đó mà giấu tôi sự thật. Ban đầu tôi quá vội muốn đến thành phố này điều tra chân tướng cái chết của Lưu Duyệt, nên đã quên bén đi chi tiết quan trọng này. Trong tay Tào Vinh nhất định có sự thật mà tôi không biết.
Quay về nhà hàng với Sở Mộng Hàn, tôi dùng điện thoại của cô gọi cho Tào Vinh. Vì để an toàn, trước giờ tôi không dùng điện thoại cá nhân liên lạc với Tào Vinh.
Sau một lúc đổ chuông, giọng mũi trầm của Tào Vinh từ bên kia truyền đến: “Diệp Phàm à?”
“Tôi đây.”
“Đừng quan tâm vụ gϊếŧ người ở thành phố T nữa, nhanh quay về gặp tôi!” Giọng điệu của anh ấy rất kiên định, vốn không để tôi từ chối.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Rất nghiêm trọng sao?”
Ngừng lại khoảng mười giây, đầu bên kia lại truyền đến giọng Tào Vinh lần nữa: “Trong vòng ba ngày, gián điệp dưới tay tôi chết ba người, một người không rõ tung tích.”
Hả? Bao gồm cả tôi thì dưới tay Tào Vinh có tổng cộng bảy gián điệp.
Vì mỗi gián điệp sẽ liên quan đến lĩnh vực khác nhau, nên vẫn có thể xảy ra tình huống bị gϊếŧ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn xảy ra thương vong lớn như vậy tôi mới nghe lần đầu.
Trong lúc này, tôi mới chợt nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, gián điệp dưới tay anh ấy đều lần lượt chết, khả năng là có người cố tình tấn công chúng tôi, mà tôi cũng chính là một gián điệp dưới tay anh ấy.
Nghĩ nghĩ một chút, tôi vội hỏi Tào Vinh, ba người kia chết thế nào.
"Từ tình trạng hiện trường có thể thấy ba người kia chết đều do tự sát, nhưng bọn họ vốn không quen biết, mà cũng không có lý do tự sát."
"Ai mất tích?"
"Là lão La." Tào Vinh lại ngừng một chút, hình như đang sắp xếp lại logic của mình: "Nửa tháng trước không liên hệ được, nhưng xem xét thời gian tử vong của ba người kia, rất có thể vấn đề xuất hiện từ trên người lão La."
"Anh nói lão La bán đứng bọn họ?" Theo như tôi biết, trong nhóm gián điệp chúng tôi, lão La là người theo Tào Vinh sớm nhất. Cậu ta chủ yếu phụ trách tình báo sòng bạc, mấy năm qua cậu ta giúp Tào Vinh tóm không ít sòng bạc ngầm.
Lão La có thể làm gián điệp lâu như vậy, chắc chắn năng lực không nhỏ. Về vấn đề thời gian, có thể trên tay cậu ta có tư liệu của sáu người chúng tôi. Nếu cậu ta phản bội, tiết lộ tư liệu cho những tập đoàn quyền lực, thật không dám tưởng tượng hậu quả thế nào.
"Không thể nói chính xác, tôi rất rõ tính tình lão La. Mà có thể anh ta cũng..." Nói được một nửa thì Tào Vinh không nói nữa.
Đây là kết quả tồi tệ nhất, nếu ngay cả lão La cũng chết thì tôi cùng không nghĩ mình trốn thoát được.
Dù trước đó, không ít lần tôi dạo chơi ở bên bờ cái chết, nhưng khi loại cảm giác này đến gần, tôi vẫn sẽ cảm thấy phát run.
Suy nghĩ thật lâu tôi mới mở miệng hỏi Tào Vinh phải làm sao: "Cậu ở ngoài không an toàn, mau trở về đi, tôi sắp xếp người bảo vệ cậu. Sẵn tiện điều tra về vụ án của ba người kia, với năng lực của cậu, nói không chừng có thể tìm được đầu mối."
Sau khi nói xong anh ấy cũng cúp máy.
Sở Mộng Hàn hỏi tôi Tào Vinh nói gì, tôi cười cười, chỉ nói Tào Vinh bảo tôi quay về báo cáo sớm, đừng ở lại thành phố này lâu quá.
"Anh chuẩn bị khi nào thì đi?"
"Đêm nay, đã ở lại lâu quá rồi."
"Gấp thế à, có muốn lên lầu gặp Triệu Tố trước khi đi không?"
"Không cần đâu, cô hãy thay tôi chăm sóc cho cô bé thật tốt, đợi tôi giải quyết xong việc bận có thời gian sẽ quay lại thăm hai người."
"Được rồi, trên đường nhớ cẩn thận." Sở Mộng Hàn vỗ vai tôi, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Tôi vừa quay người định đi khỏi nhà hàng, đột nhiên cô gọi tôi lại: "Diệp Phàm, tôi…tôi cảm thấy nhất định là anh bị xử oan. Cho nên hy vọng lần sau gặp, anh có thể xoá được tiếng xấu đó. Vả lại, sau khi anh quay về, đừng nói với người khác là đã từng gặp tôi, nhất là..."
"Nhất là gì chứ?"
"Không...không có gì." Sau khi nói xong, Sở Mộng Hàn xoay người chạy lên lầu luôn.
Lần đầu tiên tôi thấy vẻ thẹn thùng hiện trên mặt cô, lúc này Sở Mộng Hàn không còn vẻ lạnh lùng như băng trước đó, dường như cô đã thay đổi thành người khác.
Tôi về khách sạn thu dọn đồ đạc rồi vội đến trung tâm vận chuyển hành khách.
Từ thành phố này về thành phố H, đi cao tốc cũng phải mất sáu tiếng. Tôi chuẩn bị lên xe buýt ngủ một chút, sẵn tiện sắp xếp chuyện Tào Vinh nói với tôi hôm nay.
Ba vụ án gϊếŧ người xảy ra quá đột ngột, kết hợp với đoạn đối thoại giữa người đàn ông đầu trọc và thuộc hạ trước khi rời đi, tôi lờ mờ cảm thấy, hai chuyện này có mối quan hệ mơ hồ nào đó.
Vừa đến trạm xe, chưa kịp lên xe buýt, một cảm giác khác thường bao trùm toàn thân.
Hình như tôi bị người ta theo dõi!