Chương 39: Người Phụ Nữ Không Thể Nào Tồn Tại

Triệu Tố ôm chặt lấy tôi, cả người không ngừng run rẩy, trông cô ấy khác hoàn toàn với dáng vẻ điên cuồng trước đó.

Tôi rất muốn biết vừa rồi Triệu Tố đã trải qua những gì. Cô ấy ngập ngừng một chút rồi mới chậm rãi nói. Cách đây vài giờ, có một người phụ nữ đi vào phòng của cô ấy.

“Em cứ nghĩ đó là một cơn ác mộng.” Cô gái cắn môi, đôi mắt trong veo đẫm nước mắt: “Đột nhiên người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt em và hỏi em vài câu. Một lúc sau em nhận ra mình đã tới một không gian tối tăm. Nơi đó hoàn toàn tối đen, xung quanh không có một chút ánh sáng nào và có một con quái vật đáng sợ đang đuổi theo em!"

"Một con quái vật đáng sợ ư?"

"Đúng vậy! Khi con quái vật biến mất, mọi thứ xung quanh dần sáng lên. Vừa mở mắt ra, em đã nhìn thấy anh." Vẻ mặt Triệu Tố nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

Tôi suy đoán rằng nguyên nhân khiến Triệu Tố nổi điên có thể là do tiếng chuông. Bây giờ chiếc chuông bị vỡ nên cô ấy cũng trở lại bình thường.

Tiếng chuông vang lên không ngừng đã gây nên trạng thái đáng sợ đó của cô ấy. Cũng giống như khi bị thôi miên, tiếng chuông là điều kiện khiến cô ấy rơi vào trạng thái bị thôi miên.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của tôi, điểm quan trọng của vấn đề chính là người phụ nữ mà cô ấy đã nhắc đến trước đó.

Tôi hỏi Triệu Tố còn nhớ dáng vẻ của người phụ nữ đó hay không, Triệu Tố suy nghĩ một chút nhưng không nhớ ra được đặc điểm gì: "Cô ta rất giống anh nên em mới không đề phòng như vậy."

Không ngờ, ấn tượng đầu tiên của Triệu Tố về người phụ nữ đó lại là giống tôi. Tôi thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ rõ chi tiết, như thể một phần ký ức nào đó đã bị tước đi. Lẽ nào giữa tôi và người phụ nữ này có mối liên hệ nào đó? Đột nhiên tôi có chút tức giận với Lưu Duyệt. Cô ấy ném vấn đề lại cho tôi rồi đi trước.

“Diệp Phàm.” Triệu Tố từ từ vươn tay sờ vào bên phải cổ của tôi, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng: “Sao anh lại bất cẩn để bản thân bị thương như thế?”

"Chuyện dài lắm, để tôi đưa em về trước, em có tự đi được không?"

Triệu Tố thử đứng lên vài lần nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống: "Không được, em mệt quá, cả người không còn sức lực, giống như vừa rồi em đã làm rất nhiều chuyện vậy."

Đúng vậy, không chỉ là làm rất nhiều chuyện mà còn hành hạ cả tôi nữa.

Tôi cõng Triệu Tố đi xuống cầu thang để trở về phòng, trùng hợp gặp phải cảnh sát đang từ dưới tầng đi lên.

Sở Mộng Hàn nhìn tôi và Triệu Tố trên lưng một cách đầy ẩn ý rồi vô cảm quay lại tiếp tục chỉ huy cảnh sát làm việc. Tôi đưa Triệu Tố trở lại phòng và nhờ hai nữ cảnh sát chăm sóc cô ấy. Sau đó tôi lập tức đi ra cửa để gặp Sở Mộng Hàn.

Hiện tại có vẻ cô rất tức giận. Vì để bắt được Châu Đức Thiện, tôi đã lợi dụng cô và lãng phí một lượng lớn cảnh sát ở bệnh viện.

Điều mình không muốn thì cũng đừng đẩy cho người khác, tôi biết rõ cảm giác tồi tệ khi bị người khác lợi dụng.

"Mộng Hàn, cô hiểu rõ mà. Nếu không làm chuyện này, nhất định Châu Đức Thiện sẽ không dễ dàng xuất hiện."

Tôi phải nói rất lâu thì Sở Mộng Hàn mới chịu để ý đến tôi nhưng giọng điệu của cô vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi không muốn nghe anh giải thích nhiều và tôi cũng không muốn biết tại sao anh lại lợi dụng tôi. Hãy nói cho tôi biết trước, người đang ở đâu?"

"Trong phòng của tôi, cô đừng lo, anh ta đang bị hôn mê."

Tôi đưa Sở Mộng Hàn về phòng để bắt Châu Đức Thiện đang hôn mê.

Sau khi Vương Hân bị gϊếŧ, Châu Đức Thiện đã để lại vết máu của mình tại hiện trường gây án. Vậy nên chỉ cần để đội xét nghiệm dấu vết tiến hành đối chiếu ADN là có thể kết tội người này.

Tuy nhiên, dù đã bắt được Châu Đức Thiện nhưng vẫn còn rất nhiều bí ẩn trong vụ án phân thây chưa được giải đáp. Hơn nữa, so với hòa thượng Tĩnh Hư, tôi tò mò về nguyên nhân gây án của Châu Đức Thiện hơn.



Châu Đức Thiện là người rất thông minh, theo tôi thì người như anh ta khó có thể dễ dàng tin vào tôn giáo và mê tín gì đó. Từ những tư liệu do Lý Kiến Quân điều tra thì hai năm gần đây Châu Đức Thiện vẫn sinh sống khá bình thường.

Anh ta làm việc cho một công ty internet với mức lương rất cao, ngoại trừ việc sớm lão hóa bởi hội chứng Progeria thì cuộc sống của anh ta hoàn hảo không có gì đáng chê. Một người như vậy vì lý do gì mà đột nhiên thay đổi, không ngần ngại trở thành một kẻ gϊếŧ người máu lạnh, trong một thời gian ngắn mà anh ta đã gây ra nhiều vụ án mạng liên tiếp như thế?

Tôi năn nỉ Sở Mộng Hàn cho tôi một nửa tiếng để nói chuyện với Châu Đức Thiện.

Không giống với hòa thượng Tĩnh Hư, trên người Châu Đức Thiện còn ẩn giấu rất nhiều bí mật đáng để cho tôi tìm hiểu thêm. Hơn nữa, tôi còn muốn biết lý do anh ta hại chết Lưu Duyệt.

Sở Mộng Hàn do dự một lúc lâu, có lẽ là nghĩ đến việc để bắt được Châu Đức Thiện tôi đã phải liều mạng mấy lần, cô mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của tôi: "Tôi sẽ lên tầng thăm Triệu Tố, ba mươi phút thôi, cái đồng hồ này sẽ không sai!"

"Được rồi, tôi hứa, tôi biết cô là người tốt nhất mà!"

Sau khi thành công đưa Sở Mộng Hàn đang buồn nôn tiễn đi, trên xe cảnh sát chỉ còn lại tôi và Châu Đức Thiện.

Tay phải của anh bị khóa chết với xe cảnh sát, không thể thoát ra được.

Tôi ngồi một bên hút thuốc trong khi đợi anh ta thức dậy. Mười phút sau, người này mới mơ màng mở mắt ra. Xem ra lúc trước tôi đã đánh quá mạnh.

"Tỉnh chưa? Ngủ ngon không?" Tôi đưa cho Châu Đức Thiện một chai nước, giơ tay lắc lắc chiếc đồng hồ trước mặt.

Châu Đức Thiện chậm rãi cầm lấy nước, nhìn số không giờ ba mươi phút trên đồng hồ, anh ta bất lực mỉm cười: "Không ngờ anh lại có thể cứu được cô ta. Tôi đã đánh giá thấp anh."

"Đương nhiên, nếu không tôi cũng sẽ không giao anh cho cảnh sát rồi hiện tại bình tĩnh ngồi ở đây."

Châu Đức Thiện chỉ cười rồi ngẩng đầu uống cạn chai nước: "Đáng tiếc, người như anh không phải là cảnh sát."

"Không có gì đáng tiếc cả, nếu như tôi trở thành cảnh sát, thế giới này đã sớm rối loạn từ lâu rồi."

“Ồ, nếu như cảnh sát có thể kiên trì như anh, có lẽ tôi sẽ không ghét họ đến vậy.” Châu Đức Thiện nói nhẹ nhàng, trên khuôn mặt già nua đầy sự chán nản và không cam lòng.

Châu Đức Thiện là một người thông minh, ngày thứ sáu đã kết thúc, anh ta cũng biết rằng mình đã mất hết hy vọng, không còn thù địch sâu sắc với tôi như trước nữa.

"Anh làm việc này là vì Chu Lỵ Lỵ sao?"

Châu Đức Thiện không trả lời tôi nhưng ánh mắt của anh ta đã nói lên tất cả. Bất cứ khi nào nhắc đến Chu Lỵ Lỵ, trong đáy mắt anh ta luôn hiện lên một chút ấm áp.

"Nếu anh đã yêu cô ta như vậy, tại sao lại gϊếŧ cô ta?"

“Tôi chỉ giúp cô ấy giải thoát thôi.” Châu Đức Thiện cười bất lực: “Nếu cô ấy còn sống sẽ chỉ chịu đựng đau khổ.”

"Tất cả đều do Lưu Vĩnh Tài gây ra, những người còn lại vô tội."

Tôi vừa nói xong, Châu Đức Thiện sửng sốt, vẻ mặt không thể tin được: "Ai nói cho anh biết những chuyện này, ông lão Chu à? Không thể nào, cuối cùng là ai?"

"Không ai nói với tôi điều này hết. Những điều tôi nói đều dựa trên kết quả của việc phân tích logic." Dựa vào manh mối đã tìm được, sau khi loại bỏ tất cả những điều không thể, điều còn lại là dù có vô lý đến đâu cũng chính là sự thật.

Một là cô gái ăn mặc sành điệu, muốn trốn khỏi ngọn núi nơi mình sinh ra. Người còn lại là một chàng trai thông minh hơn người nhưng lại mắc bệnh bẩm sinh.



Không biết tại sao hai người lại yêu nhau nhưng ai có thể ngờ rằng Châu Đức Thiện gϊếŧ Chu Lỵ Lỵ vì yêu cô.

Trong nhà cũ của nhà họ Chu, chiếc quan tài vốn thuộc về Chu Lỵ Lỵ lại chứa xác của một người lạ.

Qua điều tra, tôi được biết thân phận của cái xác là Lưu Vĩnh Tài, kẻ đã cưỡиɠ ɧϊếp Chu Lỵ Lỵ và khiến cô ta trở nên mất trí.

Tuy nhiên, vì "thể diện" của ngôi làng, trưởng làng địa phương đã không trình báo vụ việc mà yêu cầu ông lão Chu và Lưu Vĩnh Tài giải quyết riêng.

Ông lão Chu tức giận nên đã bắt cóc Lưu Vĩnh Tài và nhốt anh ta trong nhà. Cho đến khi Chu Lỵ Lỵ bị gϊếŧ, ông già Chu mới gϊếŧ Lưu Vĩnh Tài.

Vào lúc đó, tôi đã thấy hơi nghi ngờ.

Theo như tôi biết về ông lão Chu, sau khi bắt cóc Lưu Vĩnh Tài, khả năng cao là ông ta sẽ gϊếŧ tên khốn đó thay vì để anh ta lại từ từ tra tấn. Ông lão Chu không phải là người có tính cách đó. Cùng với việc người đàn ông bị đâm nát mặt, tôi càng chắc chắn rằng có một người khác đã bí mật giúp đỡ ông lão Chu hoàn thành chuỗi sự việc này.

"Đúng! Tôi gϊếŧ Lỵ Lỵ để giúp cô ấy thoát khỏi nó. Tôi cũng gϊếŧ Liễu Cầm. Cô ta là bạn tốt của Lỵ Lỵ nhưng chỉ vì hai trăm tệ, cô ta đã "bán" người bạn "tốt nhất" của mình cho tên khốn Lưu Vĩnh Tài, cô ta đáng chết!” Châu Đức Thiện nói một cách bình tĩnh như thể gϊếŧ người chỉ là một việc cực kỳ bình thường đối với anh ta.

“Đối với chuyện đã xảy ra với anh, tôi cảm thấy rất tiếc nhưng đó không phải là lý do để anh gϊếŧ người.” Tôi bóp tàn thuốc trong tay rồi nhìn sang Châu Đức Thiện bên cạnh: “Nói cho tôi biết tại sao anh lại gϊếŧ Lưu Duyệt, còn có Vương Hân và Triệu Tố, bọn họ không liên quan gì đến mâu thuẫn của các người, tại sao anh lại gϊếŧ bọn họ?"

“Lưu Duyệt ư?” Châu Đức Thiện quay đầu lại bình tĩnh nói: “Tôi không gϊếŧ cô ta, cô ta tự sát!"

"Mẹ kiếp! Không ai trên đời này có thể tự bóp cổ mình đến chết."

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc và giữ bình tĩnh: "Nói cho tôi biết mục đích của các người là gì? Ý nghĩa hoa văn của giáo hội đường Quang Minh là gì, người phụ nữ đó ở đâu? Cô ta là ai?"

“Anh không tin tôi cũng hết cách.” Châu Đức Thiện nhìn tôi, khóe miệng anh ta nở nụ cười đắc ý: “Chuyện này còn lâu mới kết thúc. Anh còn nhớ ván cờ với tôi đêm đó không? Diệp Phàm, anh không thể trốn thoát, bọn họ sẽ không để cho anh đi."

Bọn họ ư?

Sau đó, dù tôi có hỏi như thế nào, Châu Đức Thiện cũng không tiết lộ thêm một chữ.

Lúc xuống xe cảnh sát, tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Mộng Hàn. Cô kéo tôi sang một bên như thể có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

"Diệp Phàm, anh chắc là Triệu Tố không sao chứ?"

Tôi sửng sốt nên vội hỏi Sở Mộng Hàn có chuyện gì, lẽ nào Triệu Tố xảy ra chuyện?

“Cô ấy không sao.” Sở Mộng Hàn cụp mi xuống: “Tuy nhiên, tôi vừa xem lại camera giám sát khách sạn thì phát hiện khi anh đang tranh chấp với Châu Đức Thiện, một người phụ nữ lạ mặt đã đi vào phòng của Triệu Tố.”

Đúng vậy, camera giám sát! Tôi nhớ rằng kể từ lúc tôi gặp phải "quỷ dưới giường" trong phòng khách sạn, tôi đã đưa cho nhân viên bảo vệ một số tiền để anh ta lắp camera giám sát gần phòng của tôi.

Trong tình huống đó, camera giám sát sẽ có thể quay lại một số hình ảnh quan trọng!

Tôi vội nhờ Sở Mộng Hàn đưa tôi đi xem đoạn video giám sát, may mà ở hiện trường ghi lại sự xuất hiện của một người phụ nữ.

Dù chỉ vẻn vẹn vài giây nhưng hình ảnh trên màn hình vẫn khiến tôi khó thở.

Tại sao lại là cô ấy? Không phải cô ấy đã chết rồi sao?