Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kỳ Án Phân Thây

Chương 33: Trực Tiếp Gϊếŧ Người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hòa thượng mặt thẹo và áo blouse trắng nhất định phải thực hiện kế hoạch gϊếŧ người của họ một cách riêng biệt.

Tôi yêu cầu Lý Kiến Quân cố tình tung ra tin tức về việc hung thủ bị bắt, nhằm khơi dậy mối nghi ngờ giữa hai người.

Dù cho là hòa thượng mặt thẹo hay áo blouse trắng đều sẽ nghi ngờ có phải đối phương đã bị cảnh sát bắt giữ rồi hay không. Một khi đồng bọn bị cảnh sát bắt thì việc lộ ra nơi ẩn nấp chỉ còn là vấn đề về thời gian.

Nghi ngờ và sợ hãi sẽ buộc hung thủ phải thực hiện hành động tiếp theo càng sớm càng tốt. Bọn họ hành động càng vội vàng càng để lộ ra nhiều sơ hở.

Quả nhiên không lâu sau khi bản radio được phát đi, tài khoản bị khóa kia lại một lần nữa được đăng nhập ở một diễn đàn địa phương.

Tiêu đề của bài này đơn giản hơn, hung thủ sẽ phát trực tiếp quá trình phạm tội ngay tại đây, hoàn thành buổi lễ bất tử cuối cùng của mình!

Dưới bài đăng còn đính kèm một chiếc đồng hồ đếm ngược từ phút ba mươi. Đợi đến khi tôi vào đọc, tôi mới phát hiện ra rằng chỉ còn chưa đầy hai mươi bốn phút nữa.

Bộ phận kỹ thuật của cục cảnh sát thành phố sớm đã có chuẩn bị, ngay khi tài khoản vừa hoạt động là đã khóa vị trí của đối phương.

Gần giống như suy đoán trước đây của tôi, sau khi hung thủ bắt cóc Sở Mộng Hàn thì đã đưa cô đến khu vực gần nhà cũ của nhà họ Chu.

Sáu lần đầu thai, hóa thân thành tiên, hung thủ chọn nơi này, hoàn thành màn cuối cùng của kế hoạch gϊếŧ người.

Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc. Nhà cũ của nhà họ Chu là nơi hung thủ gϊếŧ người đầu tiên, cũng là nơi chấm dứt sự sa đọa này.

Bài đăng xuất hiện, cho thấy kế hoạch đang được thực hiện một cách suôn sẻ theo hướng mà tôi mong đợi.

Tôi đang lái xe, không thể làm hai việc cùng một lúc, vậy nên tôi đã nhờ Triệu Tố giúp tôi xem bài đăng, có tin tức mới là lập tức báo cho tôi.

Triệu Tố hết sức tập trung nhìn vào bài đăng, sau đó nói với tôi, đến tận bây giờ đã có gần một triệu người xem. Hầu như tất cả người dân trong thành phố đều chờ đợi để đăng nhập, muốn tận mắt chứng kiến “Lễ bất tử” kia.

Đặc biệt là sau khi cảnh sát tuyên bố đã bắt được hung thủ, bài đăng xuất hiện, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng lớn trong thành phố.

Bây giờ, áp lực đối với cảnh sát là ngoài sức tưởng tượng, đặc biệt là sau khi Sở Mộng Hàn mất tích, có thể nói toàn bộ tổ chuyên án như rắn mất đầu.

Tôi dùng điện thoại của cô y tá kia để gọi cho Lý Kiến Quân.

“Kiến Quân, có cách nào để chặn hoàn toàn bài đăng đó bây giờ không?”

Rõ ràng Lý Kiến Quân cũng đang lo lắng về bài đăng kia, suy cho cùng việc thời gian đếm ngược có liên quan đến tính mạng của Sở Mộng Hàn.

“Đó là một dạng diễn đàn, sử dụng máy chủ nước ngoài, chúng tôi không có quyền chặn các bài đăng trên kia. Cảnh sát đang cố gắng liên hệ với người phụ trách trang đó.”

“Không sao! Chỉ cần hung thủ bị bắt trước khi gã ta phát hiện ra điều gì không ổn thì mọi thứ sẽ không quá muộn!”

Tôi nó với Lý Kiến Quân rằng bây giờ đừng nghĩ gì về việc đó nữa, một mặt tiếp tục kế hoạch của tôi đã đưa ra, mặt khác đưa những người còn lại của tổ chuyên án đến nhà cũ của nhà họ Chu phối hợp với tôi.

Tôi chỉ có một mình, không nắm chắc một trăm phần trăm sẽ chế ngự được các thành viên của băng nhóm đó. Ngoài áo blouse trắng và hòa thượng mặt thẹo ra, người phụ nữ cầm súng kia cũng khiến tôi không dám xem thường. Đường núi quanh co, gần như tôi đạp mạnh vào chân ga, tôi chạy một mạch về phía nhà cũ của nhà họ Chu theo trí nhớ.

Triệu Tố nắm lấy tay vịn, chăm chú nhìn vào bài đăng, chỉ sợ bỏ sót chi tiết nào.

Còn mười phút nữa, buổi phát trực tiếp sẽ bắt đầu! Cùng lúc đó, tôi đưa Triệu Tố nhanh chóng chạy đến nơi.

Ngôi làng chìm trong bóng tối, chỉ có khu vực xung quanh nhà cũ của nhà họ Chu là có ánh sáng mơ hồ. Địa chỉ IP được cảnh sát xác định chính là chỗ này!

Chỉ có điều ngôi làng này đã xảy ra quá nhiều chuyện đã biết và chưa biết. Người mặt xấu, ông lão Chu, Chu Lỵ Lỵ và hung thủ, đã đến lúc phải cắt đứt với họ rồi.

Đậu xe xong, thời gian đếm người ở bài đăng cũng kết thúc.

Thông qua chương trình phát sóng trực tiếp, có thể thấy được một khuôn mặt hung ác, có vết sẹo khủng khϊếp ở trên má, gần như toàn bộ khuôn mặt đều bị phá hủy.

Người xuất hiện trước mắt chính là hòa thượng mặt thẹo!

Hòa thượng mặt thẹo không biết dùng điện thoại di động cho lắm, anh ta xoay màn hình hồi lâu mới quay được màn hình về phía Sở Mộng Hàn ở đằng sau. Hai tay hai chân của Sở Mộng Hàn bị dây thừng trói chặt, trên miệng còn dán một miếng băng nhựa màu vàng nhạt, mái tóc dài xõa ra lung tung, trên mặt còn dính máu, mí mắt phải sưng tấy vì bị thương.



Đôi mắt của cô vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hòa thượng mặt thẹo như cũ, giống như kẻ sau lưng mới là con mồi bị thương.

Cho dù trong hoàn cảnh nào, Sở Mộng Hàn tuyệt đối không cúi đầu. Người phụ nữ này mạnh hơn tôi tưởng tượng nhiều!

“Lễ bất tử chuẩn bị bắt đầu.” Giọng nói trầm thấp của hòa thượng mặt thẹo vang lên trong video phát trực tiếp: “Băng bị dập tắt, mất đi ngũ quan, chỉ khi chịu đựng được nỗi đau linh hồn, mới có thể trường sinh bất lão. Người phụ nữ này chính là liên kết cuối cùng, cô ta là đội trưởng của đội điều tra hình sự, vẻ ngoài xinh đẹp, trong lòng độc ác. Giống như Chúa, phán xét sự sống chết của vô số người. Hôm nay tôi sẽ giẫm lên xương cốt của cô ta, vượt qua luân hồi, hóa kiếp thành tiên!”

“Diệp Phàm, anh nhanh lên, chị Sở, chị Sở đang gặp nguy hiểm!” Triệu Tố xem phát trực tiếp trên điện thoại, không ngừng thúc giục tôi mau cứu Sở Mộng Hàn.

“Được rồi, đừng ồn!” Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Đáng lẽ hòa thượng mặt thẹo đang ở gần nhà cũ của nhà họ Chu, nhưng chính xác thì nó ở đâu? Ngôi nhà này to đến khác thường, ở gần lại có nhiều ngã rẽ, nếu chẳng may đi nhầm thì hậu quả không dám nghĩ đến.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình không dám thả lỏng dù chỉ là một chút. Sau khi hòa thượng mặt thẹo niệm một số từ như kinh văn là nhanh chóng bắt đầu hành động, anh ta thô bạo nắm lấy tóc của Sở Mộng Hàn, kéo cô về phía trước.

Trước mặt là một cái hố lớn, bên cạnh còn có một cái xẻng. Quá rõ ý định của hòa thượng mặt thẹo rồi, anh ta muốn chôn sống Sở Mộng Hàn ở đây!

Đất ngăn cách với oxy, ngăn cách với tất cả mọi thứ. Ngăn cách cả bản thân và thế giới này. Như vậy hoàn toàn không còn liên lạc gì với thế giới.

Không còn liên lạc, không còn cảm giác, gần như mất cảm xúc! Sau khi gϊếŧ Sở Mộng Hàn, hung thủ cũng coi như là đã thực hiện được thành công kế hoạch của mình.

Hình ảnh liên tục rung chuyển, những thông tin tôi có rất hạn chế. Nhưng mà, màn hình lướt qua vài chi tiết vẫn gợi ra cho tôi vài gợi ý.

Chuồng gà, củi, rìu, hàng rào, tôi đã từng đến rồi, tôi vẫn còn quen thuộc với cách bố trí ở khu vực lân cận này. Nếu như nhớ không lầm, vị trí của hòa thượng mặt thẹo, chắc là ở sân sau nhà cũ của nhà họ Chu. Khi còn ở đó, ông lão Chu đã từng dùng rìu chặt cổ gà trước mặt tôi.

“Theo tôi!”

Tôi gửi tin này cho Lý Kiến Quân, sau đó lấy ra con dao găm, chạy về phía sân sau.

Khi lao vào sân sau, từ xa có thể nhìn thấy thân hình to lớn của hòa thượng mặt thẹo đang xúc đống đất đổ xuống hố từng chút từng chút một.

“Hòa thượng Tĩnh Năng, dừng lại!” Bất chấp vai trái đang bị đau, tôi trực tiếp xông lên. Hòa thượng mặt thẹo nhìn một cái, sau đó dừng lại.

Khi nhìn thấy chỉ có tôi và Triệu Tố, vẻ mặt của anh ta trở nên cực kỳ kiêu ngạo.

“Không tồi, anh vẫn tìm đến được chỗ này.” Hòa thượng mặt thẹo lạnh lùng nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý: “Đáng tiếc, vẫn muộn rồi. Buổi phát trực tiếp đã bắt đầu, qua đây chào hỏi người xem một chút, để bọn họ tận mắt nhìn thấy sự vô dụng của anh đi.”

“Chà, người xem trực tiếp, ở đâu?”

“Chẳng lẽ, anh không nhìn thấy bài đăng đó à?” Hòa thượng mặt thẹo nói ra địa chỉ của diễn đàn: “Bây giờ đang có hàng triệu người xem chứng kiến cảnh này, anh là người duy nhất trong số họ có thể xem tận mắt ở đây, anh nên cảm thấy may mắn mới phải.”

Tôi nhìn sang hòa thượng mặt thẹo, khẽ mỉm cười. Xem ra đến tận bây giờ, anh chàng này vẫn chưa có phản ứng gì.

“Tĩnh Năng, anh nhìn kỹ đi, có bao nhiêu người đang xem phát sóng trực tiếp!”

“Một triệu người xem đấy, bọn họ đều là tín đồ sùng đạo, cực kỳ mong chờ cảnh tượng linh thiêng này. Anh xem bình luận của họ đi, thậm chí còn rất sôi nổi, hăng hái.” Nói một nửa, khuôn mặt của hòa thượng mặt thẹo như đông cứng lại.

Cho đến giờ phút này, anh ta mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Thật ra người xem trực tiếp không quá một trăm người, mà phần lớn những người này là Lý Kiến Quân và thành viên của tổ chuyên án.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hòa thượng mặt thẹo nghiến răng, gầm gừ nói những lời kia từ trong cổ họng.

Đối với một tín đồ cuồng tín như anh ta, sau khi chuẩn bị kế hoạch kỹ lưỡng, nhưng phần quan trọng nhất lại không thể để người khác xem được, nếu cứ trực tiếp bỏ đi thì sẽ khiến anh ta khó chịu hơn.

“Thật ra, rất đơn giản!” Tôi cười một cái, nói ra chân tướng sự việc.

Vào lúc này, gần một triệu người đang tập trung ở một bài đăng khác. Tuy nhiên, bài đăng đó là Lý Kiến Quân đã giả mạo tài khoản của hung thủ để thu hút lượng lớn người xem qua đó.

Về phía bài đăng của hòa thượng mặt thẹo, mặc dù sử dụng máy chủ ở nước người, không cách nào cấm đăng bài ngay từ đầu. Nhưng mà cảnh sát có thể thông qua một kênh đặc biệt để giới hạn người dùng đăng nhập cùng một lúc.

Vì tài khoản của hòa thượng mặt thẹo sử dụng luôn bị theo dõi, ngay khi anh ta lên mạng, cảnh sát đã lần theo dấu vết của anh ta, dùng một chút chiêu trò dưới bài đăng mà anh ta đăng lên.



Cho đến bây giờ, video phát trực tiếp của hòa thượng mặt thẹo, tất cả bình luận, tin nhắn cộng lại không quá một trăm.

Chỉ là những bình luận đó lặp đi lặp lại không ngừng, hơn nữa ở góc bên phải màn hình hiển thị số lượng người phát trực tiếp khiến anh ta hiểu lầm rằng có một triệu người đang xem phát sóng trực tiếp của mình. Mà tất cả những việc này đều là mánh khóe đã được cảnh sát đặt ra từ trước.

“Đừng có ngớ ngẩn nữa, không ai nhìn thấy “Lễ bất tử” của anh đâu, bọn họ chỉ chú ý đến tin tức ngày mai anh bị bắt thôi.” Tôi hít một hơi thật sâu, trong tay cầm lấy con dao găm, nghiêm nghị nói: “Tĩnh Năng, kế hoạch gϊếŧ người của anh kết thúc rồi. Thả Sở Mộng Hàn ra, khoanh tay chịu trói đi!”

Hai mắt của hòa thượng mặt thẹo đỏ ngầu nhìn tôi, trên mặt hiện lên sát ý: “Nói, có phải là tên khốn đó đã phải bội tao, tao đã nhìn thấy tin tức về việc anh ta bị bắt. Có phải anh ta đã tiết lộ toàn bộ kế hoạch không?”

“Ai biết được, anh nên tự mình đi hỏi anh ta là biết ngay thôi.”

“Đi ư, ý mày là vào tù sao? Haha! Tao còn tưởng mày thông minh như thế nào, hóa ra cũng có chỉ vậy!” Đột nhiên hòa thượng mặt thẹo nở nụ cười, nắm chặt chiếc xẻng trong tay, sải bước về phía tôi: “Mày thật sự cho rằng có thể bắt được tao sao? Trên thế giới này, không có ai có thể trừng phạt tao cả. Đúng lúc, bây giờ tao có thể tiễn mày cùng cô cảnh sát này lên đường cùng nhau!”

Nói xong, hòa thượng mặt thẹo cầm xẻng lao đến. Chỉ thấy một cơn gió mạnh lướt qua, tôi vô thức né sang một bên.

Giây tiếp theo, chiếc xẻng đập xuống chỗ tôi vừa đứng lúc nãy, cắm sâu vào trong đó khiến cho nền đất hình thành một vết nứt.

Hòa thượng mặt thẹo cao hơn tôi một cái đầu, cộng thêm việc trong tay có chiếc xẻng, thật sự rất khó để đối phó cùng một lúc.

Tôi lùi lại vài bước, kêu Triệu Tố tìm một nơi để trốn trước, tốt nhất là có thể chống đỡ đến khi Lý Kiến Quân dẫn người tới.

Cô nhóc này vẫn chưa hình dung được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, còn hỏi tôi không phải trước đây có thể đánh sao, sao giờ lại run sợ rồi.

“Nói thừa, đi nhanh!”

Hòa thượng mặt thẹo và thanh niên bắt nạt Triệu Tố trước đây, hiển nhiên không cùng đẳng cấp. Bọn thanh niên đó chỉ lợi dụng người đông ra oai, vốn không có kinh nghiệm chiến đấu gì cả.

Còn hòa thượng mặt thẹo, anh ta là một kẻ liều mạng, nếu không cẩn thận thì sẽ bị gϊếŧ ngay tại chỗ.

“Hừ, thật phí công, chúng mày đều phải chết ở đây cho tao!” Hòa thượng mặt thẹo rút chiếc xẻng, trực tiếp lao đến với tốc độ khó tin.

Thật khó để tưởng tượng, người đàn ông to lớn như anh ta lại có thể linh hoạt như vậy.

Tiếng xẻng hòa cùng tiếng gió lần nữa gầm lên. Nếu như bị hòa thượng mặt thẹo đánh từ phía trước thì ngay cả xương cũng bị nghiền nát.

Tôi vội lấy con dao găm để chống cự, khi con dao găm va vào cái xẻng cũng bị lật ngược lại ra đằng sau.

Chỉ khi nghe tiếng động lớn, tôi cảm thấy gan bàn tay phải như bị xé toang ra. Cả cánh tay gần như mất đi cảm giác, sức lực của tên này đúng là quá lớn rồi.

“Thằng ranh thật có năng lực!”

“Chết không phải hết, mà là bắt đầu. Diệp Phàm, đừng chống cực nữa, tu thành tiên với tao đi.” Hòa thượng mặt thẹo nhìn tôi rồi mỉm cười, giống hệt như đêm hôm đó: “Người như mày phải hiểu được cảm giác của tao.”

“Người như tôi? Ồ, dường như anh biết rất rõ về tôi.”

“Đương nhiên, tao biết điều gì đã xảy ra với mày, cũng biết vì sao mày lại tới đây. Đáng lẽ người giống như mày nên gia nhập cùng chúng tao.”

Vốn dĩ tôi muốn chống lại hòa thượng mặt thẹo, cho đến khi Lý Kiến Quân dẫn người tới. Đột nhiên sức lực của anh ta mạnh thêm, nhưng chỉ cần không phải xung đột trực diện, anh ta vẫn đủ sức làm tôi bị thương.

Tuy nhiên, vào lúc này, tôi nhìn thấy Sở Mộng Hàn đang ở hố đất trước mặt.

Đất đã vùi gần hết cơ thể cô, chỉ còn để lộ ra cái đầu. Vốn dĩ Sở Mộng Hàn đã bị thương, mà còn có một lượng lớn đất đè lên l*иg ngực của cô, dưới áp lực của đất, cô không cách nào có thể thoát ra, tương đương với việc không thể nào hô hấp được. Hiện tại cô bất động nằm im trong hố đất, sắc mặt trắng bệch, không chút tiếng động.

Nếu tiếp tục chậm trễ, tình hình của Sở Mộng Hàn sẽ không mấy khả quan.

Tôi liếc nhìn Sở Mộng Hàn rồi lại nhìn hòa thượng mặt thẹo trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng đưa một quyết định.

Tôi nắm chặt con dao găm trong tay, hét lớn: “Khốn kiếp, ông đây không phải là người như anh, anh là một kẻ tâm thần biếи ŧɦái, có giỏi thì xông lên gϊếŧ tôi đi.”

Ngay lúc đó, nụ cười trên mặt hòa thượng mặt thẹo dần biến mất.

Những gì tôi nói hoàn toàn làm cho kẻ sát nhân biếи ŧɦái trước mặt nổi giận.
« Chương TrướcChương Tiếp »