Chương 30: Ai Là Con Mồi?

Trước khi Lưu Duyệt chết đã cho tôi thẻ phòng khách sạn Phúc Lâm, nhưng lại không nói tôi phải tới đó làm gì.

Có thể là để tôi gặp một ai đó, cũng có thể là để tôi đi lấy đồ.

Nhớ tới lúc còn sống Lưu Duyệt từng nói, đã tìm thấy đầu mối giúp tôi lật lại bản án. Ngay lúc đó tôi đã rất vui mừng.

Từng chi tiết lúc bị vu oan tôi còn nhớ như in, khắc sâu trong đầu. Năm năm, tôi chưa bao giờ ngừng việc suy nghĩ muốn thoát khỏi tội danh ngày đó, lấy lại trong sạch cho mình.

Nhìn Triệu Tố trước mắt, tôi kìm nén xao động trong lòng lại: "Mặt dây chuyền này Lưu Duyệt cho em khi nào?"

"Lúc đó em mười một tuổi, hình như là sáu năm trước rồi." Triệu Tố trợn to hai mắt, cố gắng hết sức nhớ lại chuyện lúc đó: "Chị Lưu nói là, mặt dây chuyền này với thân phận của em có liên quan tới nhau, em phải giữ gìn nó cho cẩn thận. Em định tới khi tốt nghiệp trung học thì hỏi chuyện liên quan tới nó, chỉ là không ngờ..."

Vừa nói xong là đôi mắt của Triệu Tố lại lấp lánh ánh nước.

"Có thể cho tôi xem nó một chút không?"

"Dạ được."

Đó là một mặt dây chuyền màu xanh đậm, ở giữa có khắc hình con rồng, giống một khối ngọc thô chưa mài giũa, giá trị không nhỏ.

Tôi nhìn một lúc cũng không thấy mặt dây này có bí ẩn gì, không thể làm gì khác ngoài trả lại cho Triệu Tố, để cô bé giữ cẩn thận.

"Đúng rồi, hai ngày này em đừng về trường, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, chờ thứ hai rồi về."

"Tại sao lại phải thế ạ?"

"Tôi sợ mấy tên côn đồ kia lại tìm tới em gây chuyện, giờ tạm thời đừng về trường vội." Tôi nói dối: "Sở Mộng Hàn đã nói với thầy giáo em rồi, lúc nữa về lấy đồ ở ký túc xá là được."

Trong lúc vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tôi bỗng thấy bên ngoài quán mỳ có mấy người kỳ lạ.

Những người đó mặc đồ bó sát màu đen, đội mũ lưỡi trai, giống nhóm người đi cùng người đàn ông đầu trọc ở trước cửa trường học.

Thân phận của đám người này không rõ, hiện tại lại xuất hiện ở đây, rõ ràng mục đích là Triệu Tố.

Trong lòng tôi cảm thấy bất an, vội vàng tính tiền rồi dẫn Triệu Tố rời đi từ cửa sau quán mì.

"Em muốn đi xem phim không?"

"Xem phim? Có chứ, có bắp rang bơ không?" Triệu Tố nhìn tôi đầy mong đợi.

"Có, đương nhiên có. Em không ngại thì tới rạp chiếu phim là được."

Tôi dẫn Triệu Tố lên xe, đạp chân ga lái về phía rạp chiếu phim tư nhân cạnh một khách sạn gần đó.

Bên Sở Mộng Hàn có rất nhiều người cho nên bắt người ở chùa Tĩnh An sẽ rất ổn, còn tôi thì chỉ có một mình thôi.

Một khi đối phương chọn Triệu Tố làm mục tiêu tiếp theo thì điều đầu tiên để bảo vệ cô bé là phải bắt được hung thủ, tôi chỉ có thể cố hết sức lựa chọn phương hướng khác mà đánh bừa.

Thật ra thì hòa thượng mặt thẹo và áo blouse trắng cũng không khiến người ta lo lắng lắm, tôi đã có kinh nghiệm tiếp xúc với hai người này rồi, chỉ không yên tâm người phụ nữ ngồi phía sau lúc ấy.

Thứ nhất, trong tay cô ta có súng khiến người khác khó mà đề phòng, thứ hai, người đó cũng biết tôi.

Giờ đã là mười hai giờ trưa ngày hai mươi lăm, mục tiêu của hung thủ là Triệu Tố hay Sở Mộng Hàn? Điều này vẫn còn là một ẩn số, nhưng mà cách thời gian hung thủ ra tay không tới mười hai tiếng nữa.

"Phải rồi, Diệp Phàm." Triệu Tố ngồi ở ghế bên cạnh bỗng lẩm bẩm nói, trên mặt đầy phiền muộn: "Anh nói xem có phải chị Lưu vì em nên mới..."

"Đừng nghĩ lung tung."

"Anh Diệp đừng lừa em..." Cô bé suy nghĩ nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt ấy khiến cho người khác cảm thấy đau lòng: "Em biết mà, hôm nay anh với chị Sở lạ lắm, có phải sắp xảy ra chuyện gì không tốt lắm đúng không anh? Em là trẻ mồ côi, từ khi sinh ra đã mang vận rủi rồi. Cha mẹ ruột không cần em, trại trẻ mồ côi em lớn lên từ nhỏ cũng bị vỡ nợ, ngay cả chị Lưu luôn chăm sóc em cũng gặp chuyện. Thật ra mọi người không cần quan tâm tới em đâu, thật đó! Có lúc em nghĩ dù em có chết thì cũng sẽ không có ai đau lòng cả."

"Được rồi, đừng nói như thế. Qua tuần này là không sao nữa rồi, tôi hứa đó." Tôi không nhịn được mà lên tiếng cắt đứt lời kể của cô bé. Triệu Tố còn không biết được rằng, trong vụ việc này, cô bé mới là người vô tội bị hại.

Tôi không có tâm trạng giải thích mọi chuyện với Triệu Tố, bởi vì từ khi rời khỏi quán mì thì có hai chiếc xe thay phiên nhau bám đuôi theo tôi.

Tôi không biết bên họ mạnh yếu như thế nào, nhưng mà cứ lúc ẩn lúc hiện thế này khiến tôi khó có thế cắt đuôi.



Bọn họ càng như thế thì tôi càng cảm giác được họ không cùng phe với hòa thượng mặt thẹo kia. Nếu người đàn ông đầu trọc có mục đích thì đã đã ra tay với Triệu Tố ở gần khách sạn từ lâu, chứ không cần phải chờ đợi tới tận bây giờ.

Nhưng mà hiện giờ là lúc đỉnh điểm của vụ án này, tôi không thể mạo hiểm được, chẳng may những tên kia hợp tác cùng đám hòa thượng mặt thẹo kia thì mọi chuyện sẽ rơi vào thế bị động, Trước mắt chỉ có thể nghĩ cách cắt đuôi đám người này mà thôi.

Nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mặt, tôi hít sâu một hơi nói: "Triệu Tố, giữ chặt!"

Triệu Tố hoang mang nhìn tôi, mãi cô bé mới hiểu được, nhanh chóng nói: "Dạ vâng!"

Trước mặt là ngã tư, tôi cố ý giảm tốc khiến cho những xe phía sau bóp còi liên tục.

Ngay khi đèn xanh sắp chuyển sang đèn đỏ thì tôi nhanh chóng đạp mạnh chân ga, đẩy tốc độ xe đi nhanh nhất, ngay khi đèn xanh sang đèn vàng sắp sang đỏ thì tôi phi vèo qua ngã tư.

Cứ thế duy trì tốc độ như vậy một lúc thì tôi đã cắt đuôi được hai chiếc xe kia.

Tôi tìm chỗ đậu xe xong thì dẫn Triệu Tố tới rạp chiếu phim tư nhân. Tới đây, tôi chào hỏi ông chủ rồi đặt một phòng tới hết tối ngày hai mươi sáu.

Mua thêm đồ ăn ngon rồi dẫn Triệu Tố vào phòng thuê.

Phục vụ trong rạp dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi và cô bé, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ, giống như đang nhìn một tên dê xồm dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.

Mịa, tôi không già tí nào mà. Suy nghĩ một lúc tôi nghĩ vấn đề nằm ở trên người Triệu Tố, muốn trách thì trách cô bé còn nhỏ tuổi mà lại phổng phao, lúc trước bị bắt nạt mắt vẫn còn hồng hồng, trông khiến người khác cảm thấy đồng tình. Nếu đổi lại là Sở Mộng Hàn thì chắc mất người này sẽ không còn thấy kì cục nữa.

Vào trong phòng, tôi để quà ăn vặt sang một bên rồi nằm vật xuống ghế salon: "Hai ngày nay chúng ta sẽ ở đây, không đi đâu hết, tôi ở đây với em."

Triệu Tố nghe xong thì cũng không nói gì, mở tivi, vừa ăn quà vặt vừa xem phim hoạt hình.

Tôi cầm lấy điện thoại, tiện tay mở mấy trang web hấp dẫn ra xem.

Nếu tôi nhớ không lầm thì Sở Mộng Hàn từng nói cho tôi là hung thủ thông qua mấy trang web hấp dẫn để đăng tải thông tin gϊếŧ người.

Tôi đoán hung thủ đăng video lên mạng và động cơ gϊếŧ người phân thây là để thu hút sự chú ý, biến "Lễ bất tử" thành trung tâm dư luận.

Làm như thế, đầu tiên là tuyên ngôn thờ phụng tôn giáo, cái thứ gọi là khổ hạnh và tư tưởng tu tiên, hấp dẫn một nhóm người thờ phụng giáo chúng. Thứ hai là dư luận khiến cho cảnh sát bị áp lực rất lớn, cứ như thế kế hoạch gϊếŧ người của bọn họ có chỗ để lợi dụng, cái chết của Vương Hân là một ví dụ tốt nhất.

Nhưng mà tôi hy vọng hung thủ vẫn ngông nghênh khıêυ khí©h cảnh sát như thế, bọn họ càng làm thế thì càng có cơ hội tìm ra chứng cứ nhiều hơn.

Tới gần ngày hai mươi sáu, rất có thể hung thủ lại đăng video lên mạng, dù sao một video đã hấp dẫn tới phần lớn người chú ý, dựa vào phong cách làm việc của bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Chỉ là tôi lướt một lúc lâu rồi vẫn không tìm được thứ mình mong muốn.

Không phải vì hám fame mà đăng tin giả, không thì lại có mấy người chỉ chờ ăn dưa này kia, thi thoảng đá đểu cảnh sát vài câu, lâu thế mà không phá nổi án.

Triệu Tố vừa ăn vặt vừa xem con trai đầu to bố đầu nhỏ, trông khá vui vẻ. Tôi nằm dài trên ghế không làm gì chỉ thấy mệt mỏi và đau nhức khắp cơ thể, cũng không lâu sau tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Mở mắt ra lần nữa đã là tám giờ tối, cách ngày hai mươi sáu bốn tiếng nữa.

Đầu đau nhức, vết thương trên vai trai cũng bị đau, tôi cố gắng chống người ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh, nhưng mà không thấy cô bé đâu cả.

Xung quanh vẫn tối om, màn chiếu trước mặt vẫn đang chiếu phim hoạt hình, mấy túi quà ăn vặt vứt đầy đất.

Chỉ là khắp phòng không thấy Triệu Tố đâu hết.

Mồ hôi lạnh sau lưng rịn ra, tôi không biết tại sao mình lại ngủ mất, trong trí nhớ đã lâu lắm rồi tôi không ngủ sâu như thế.

Cưỡng chế bản thân đứng lên mở cửa phòng đuổi theo tìm.

Nhưng ngay khi mở cửa thì tôi đã thấy Triệu Tố đứng ở cửa, trong tay còn cầm hai cốc nước.

"Em đi đâu thế, không phải dặn em đừng có chạy lung tung sao?"

"Em đi vệ sinh tiện thể lấy thêm ít nước."

Trong lòng tôi khó chịu nhưng lại không thể tìm ra lý do mà mắng cô ấy, không thể làm gì khác hơn là dặn dò cô ấy uống ít nước thôi, nếu đi vệ sinh thì nhớ nói cho tôi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Sở Mộng Hàn gọi điện thoại tới.



Thời gian này là lúc căng thẳng nhất, tại sao cô còn gọi cho tôi? Do dự một chút tôi ấn trả lời.

"Alo, Diệp Phàm?"

"Sao thế?"

Sở Mộng Hàn ngập ngừng rồi lại tiếp tục nói: "Tình hình bên hai người như nào?"

"Ổn, mọi thứ vẫn đang bình thường, còn bên cô?"

"Vậy thì..." Sở Mộng Hàn nhỏ giọng nói: "Bên chùa Tĩnh An rất yên lặng, không hề thấy bất kỳ ai khả nghi, sắp tới ngày hai mươi sáu rồi, anh nói xem, không phải đoạn video trước là nhả mồi thôi chứ?"

Tôi nghĩ một chút thấy có lẽ không phải.

Vụ án nổi lên có thể thấy rõ phản ứng ghét cay ghét đắng của đám người hòa thượng mặt thẹo với cảnh sát. Mỗi lần gây án đều chọn cách khıêυ khí©h thành viên tổ chuyên án.

Nếu bọn họ dám đăng video lên thì sẽ không thể nuốt lời.

Bọn họ chắc chắn sẽ ra tay vào ngày hai mươi sáu, hoàn thành nghi thức tu tiên kia. Đối tượng tiếp theo là ai tôi còn không rõ.

Càng vào lúc này, càng không thể lơ là, tôi nói cho Sở Mộng Hàn chú ý, không thể khinh thường.

Đúng lúc này bên kia điện thoại bỗng ồn ào như là có người đang nói gì đó với Sở Mộng Hàn, xung quanh toàn tiếng kêu gào.

Sau khi mọi thứ trở nên yên lặng thì cô nói với tôi hung thủ lại đăng tin, bên kỹ thuật đang cố gắng phong tỏa thông tin tìm vị trí của gã ta.

Đối phương lại đổi một web đăng tin khác.

Mặc dù có thể chắc chắn hung thủ là ai, vì khi đối phương ghi hình đã lộ phần đầu pho tượng trong chùa Tĩnh An của Tĩnh Hư.

Cả đoạn chỉ có một lời: "Tôi luyện nóng lạnh, mất đi ngũ giác, chăm chỉ rèn luyện, chịu thương chịu khổ, nhảy khúc nghê thường, trở nên bất tử. Sáu cửa đã mở, lúc này sẽ trở nên bất tử!"

Hết video còn có một đoạn phần sau như cũ, khi bật lên tim tôi không tránh khỏi đập điên cuồng.

Hình ảnh đầu video là pháp y Vương trong phòng giải phẫu, cổ ông ta đứt lìa, máu không ngừng chảy xuống dưới đất thành giọt.

Giờ phút này, pháp y Vương còn chưa chết hẳn, ông ta còn muốn nói gì đó nhưng máu tươi đã làm tắc nghẽn khí quản của ông ta, thứ phát ra từ miệng chỉ có tiếng nghèn nghẹn của cổ họng.

Pháp y Vương không ngừng quơ quào hai tay như muốn bắt lấy gì đó. Mức độ giãy giụa dần dần giảm xuống, pháp y Vương dần dần không còn nhúc nhích nữa, sau đó ông ta nở một nụ cười rất đáng sợ.

Trong phòng giải phẫu kín mít, không khí trong phòng càng lúc càng trở nên đáng sợ, cho đến khi pháp y Vương chết cứng ngắc rồi video mới dừng lại.

Video này chỉ có thể là người gϊếŧ nhân viên khám nghiệm rồi phát ra ngoài. Tôi không hiểu tại sao bọn họ lại phải gϊếŧ pháp y Vương? Trong video lúc ông ta chết cũng không chống cự chút nào, mà lúc chết còn nở nụ cười khủng bố kia.

Sau hai phút tin tức đã có hơn hai trăm nghìn lượt xem. Tin tức hot như thế này dù trang web có xóa bỏ cũng vẫn còn rất nhiều bản sao.

Không ít người bày tỏ hình ảnh trông quá ghê rợn, đề nghị trang web xóa video. Nhưng mà vẫn còn rất nhiều tín đồ phụ họa rằng pháp y Vương không phải bị gϊếŧ mà là đang tìm đường giải thoát, chỉ có chịu sự đau đớn mới có thể thoát khỏi bể khổ, nụ cười cuối cùng của ông ta trên video là bằng chứng tốt nhất.

Tôi vô tình xem đánh giả từ những video này, lúc này tôi chỉ muốn biết rằng hung thủ dùng cách nào để đăng tin tức này lên.

Video đã có, đám người kia cũng bắt đầu hành động rồi. Ít nhất tôi phải biết tung tích của một người trong số bọn họ, nếu không sẽ không có cách nào ứng phó với bọn họ được.

Nếu đối phương dùng mạng thì có thể căn cứ vào địa chỉ IP để xác định vị trí cụ thể, đối với trình độ của đội trinh sát mà nói thì không hề khó chút nào, chỉ là cần chút thời gian mà thôi.

Triệu Tố căng thẳng nhìn tôi, cô ấy cũng đoán được chuyện này rất nghiêm trọng, không dám nói gì chỉ ngồi yên lặng một bên mà ăn quà vặt.

Mười lăm phút sau, cảnh sát đã xác định được vị trí của đối phương.

Tôi bảo Sở Mộng Hàn chuyển địa chỉ cho tôi, nhận được tin thì tôi vã hết mồ hôi.

Nơi hung thủ đăng tin chỉ cách chỗ rạp phim tư nhân mà tôi đang ngồi có một khu phố, nói đúng ra là tôi đã bị bọn chúng theo dõi.

Chỉ là sao lại như thế được, bọn họ làm như thế nào để theo dõi được tôi?

Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì nghe "Ầm" một tiếng thật lớn, xung quanh không còn một chút ánh sáng nào, cả phòng chìm trong bóng tối.