Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kỳ Án Phân Thây

Chương 29: M Mưu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa dứt lời thì cô gái tóc tím trưng ra một biểu cảm hoảng sợ khiến tôi tin rằng, chuyện hôm nay không hề đơn giản.

Triệu Tố mới về trường không tới một tuần, với tính cách của cô bé thì tôi không nghĩ rằng chỉ trong một tuần ngắn ngủi sẽ gây thù chuốc oán lớn gì với cô gái tóc tím này.

Hung thủ vụ án phân thây cũng từng nói phải hoàn thành nghi thức trong ngày thứ sáu này, những tên côn đồ này lại tới tìm Triệu Tố gây phiền phức trước một ngày. Sự trùng hợp này khiến tôi cảm thấy mọi thứ không hề đơn giản.

Mặc dù cô gái tóc tím độc ác nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi, chuyện vừa xảy ra khiến cho cô gái này sợ xanh mặt rồi.

Mắt thấy tôi cầm con dao díp kéo theo tên tóc xanh tới gần cô ta, cô ta sợ hãi liên tục lắc đầu, không ngừng lùi ra đằng sau, nước mắt nước mũi nhoe nhoét hết cả ra, con ngươi đen nhòe đi trong nước mắt của chính mình.

Cô ta khổ sở tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người còn lại, thế nhưng những tên kia cũng đã nằm la liệt dưới đất hết rồi, không có ai có thể giúp cô ta cả.

"Em gái, cô muốn tự nói hay để tôi phải giúp cô nói từng câu một?" Tôi quẳng tên tóc xanh kia như vứt một con chó chết, tôi nghịch nghịch con dao díp trong tay, làm vẻ mặt suy nghĩ trước mắt cô gái tóc tím.

"Không, không phải tôi... Không! Không..."

"Không thể nói, không muốn nói, hay là không dám nói?" Cô gái tóc tím do dự, tôi càng khẳng định mình đi đúng hướng rồi.

Tôi không giống những tên cặn bã này, tôi chưa bao giờ đánh con gái, nhưng không vì vậy mà tôi không có cách khiến cho cô gái tóc tím này phải mở miệng mà nói ra. Muốn bắt ép một người nói ra chuyện gì thì tôi có rất nhiều cách.

Nắm chặt con dao díp trên tay, tôi dí sát lưỡi dao vào mặt tên tóc xanh, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nói ra thì tôi còn tha cho em gái, còn không ấy, tôi không chỉ để cho tên này bị thương một chút như này thôi đâu."

Cô gái tóc tím mở to mắt sợ hãi trừng con dao.

"Em gái tên Nhã nhỉ?" Tay tôi dùng sức một chút, lưỡi dao nhấn lên mặt tóc xanh làm chảy ra một đường máu đỏ, trên mặt tóc xanh xuất hiện một vết rạch nhỏ. Cả người anh ta run rẩy, vừa định kêu to thì bị tôi bóp cổ không kêu được tiếng nào.

"Đừng sợ, bình tĩnh. Tôi là người tốt, sẽ không làm hại em gái đâu. Nhưng mà tôi là người tốt không có nghĩa là họ cũng thế, em gái thấy những việc mà họ vừa làm với Triệu Tố rồi đấy."

"Em gái Nhã à, bởi vì cô không chịu nói thật nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc trút giận lên anh ta. Nếu anh ta có bị gì thì cũng là do em gái làm hại cả đấy."

Tôi có thể thấy tên tóc xanh mohican này chỉ coi cô gái tóc tím là đồ chơi mà thôi. Hôm nay, tóc xanh có thể đánh Triệu Tố vì cô ta, ngày mai có thể vì chuyện khác mà lật mặt quay lưng với cô gái tóc tím.

Từ đầu tôi đã xây dựng một tư tưởng tóc tím đang lợi dụng anh ta vào đầu anh ta.

Dần dần tóc xanh sẽ cảm thấy mọi thứ ngày hôm nay là do tóc tím làm hại, mà sự thù hận đối với tôi sẽ chuyển lên người cô gái tóc tím này.

Người như anh ta sẽ làm gì tóc tím thì cũng dễ đoán được.

Tôi không ngừng thúc giục khiến cho sự đề phòng của tóc tím tan vỡ mà nhanh chóng nói hết mọi chuyện.

Tóc tím với Triệu Tố không hề có xung đột gì cả, chỉ là hai ngày trước có người cho cô ta tiền để thứ năm cô ta hẹn Triệu Tố ra ngoài trường học, không để Triệu Tố ở trong trường hôm đó.

Nhận được tiền rồi tóc tím cố ý chọc tức Triệu Tố cướp đồ cô bé, rồi lại hẹn sáng ngày hai mươi lăm gặp nhau sau ngõ để trả đồ cho cô bé, lúc này mới có sự việc như vừa rồi.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi dò hỏi: "Em gái còn nhớ người đó trông như nào không?"

"Trong đó có một người to lớn, trên mặt có một vết sẹo dài, một người khác là một ông già tóc hoa râm, tôi cũng không biết mô tả thêm như nào nữa. Thả tôi đi đi, tôi không dám nữa đâu. Tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại muốn tôi làm như thế?"



Cao to, trên mặt có sẹo, theo miêu tả của cô gái tóc tím thì người này chắc chắn là hòa thượng mặt sẹo rồi.

Còn một người khác nữa thì tôi cũng không biết là ai.

Là ông lão khoác áo dài màu trắng gϊếŧ chết Vương Hân? Áo khoác màu trắng dài với hòa thượng mặt sẹo thì chắc chỉ có thể là thế. Nhưng đêm hôm đó hành động của người mắc áo trắng rất nhanh nhạy, không giống một ông già tóc hoa râm.

Dù nói như nào thì nếu hai ngày trước hòa thượng mặt sẹo đã tìm tóc tím làm chuyện này thì đồng nghĩa với việc những tên kia đã để mắt tới Triệu Tố.

Không ngoài dự đoán, Triệu Tố vẫn đang trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, vừa phải bảo vệ cô bé vừa phải lần theo điều tra đám người hòa thượng mặt sẹo đang muốn làm gì. Tôi luôn cảm thấy lúc tôi bị thương hôn mê thì vụ án băm xác này đang dần dần xuất hiện vấn đề.

Tôi thả tên tóc xanh sắp bất tỉnh ra, nhìn anh ta ngã xuống đất nằm im không dậy nổi thì thở dài: "Đưa bọn họ đi bệnh viện đi, nếu mà may mắn hơn thì ngón tay còn có thể giữ lại. Phải rồi, đưa mặt dây chuyền của Triệu Tố cho tôi, sau này đừng tự tiện lấy đồ của người khác."

Mang theo một bụng đầy nghi ngờ đi ra khỏi ngõ, từ xa tôi đã thấy chiếc xe màu đen của Sở Mộng Hàn.

Triệu Tố đã bình tĩnh lại sau chuyện vừa rồi, chỉ là trên gương mặt vẫn còn dấu bàn tay in lên rất rõ. Sở Mộng Hàn mua cho cô bé bộ quần áo mới, còn dùng rượu thuốc xoa bóp xử lý vết thương giúp cô bé.

Tôi hắng giọng rồi ngồi vào bên trong xe, một tay cầm trộm một miếng vải thưa, một tay lấy chai nước uống, uống một hơi hết sạch.

Sở Mộng Hàn lạnh lùng liếc tôi nói: "Đây là tôi mua cho Triệu Tố, tý nữa nhớ trả tiền lại cho tôi."

"Trời ạ, rõ ràng là đội trưởng, còn chi li tiền nước với nhân viên, lãnh đạo của các cô không thanh toán à?"

"Nói chuyện nghiêm túc đi, sao ở trong đó lâu như thế, anh có sao không?"

"Yên tâm, tôi biết chừng mực." Tôi không thể nào nói chuyện của tóc tím cho Sở Mộng Hàn được, vì tôi mà cô đã chịu đựng rất nhiều, bây giờ hẳn nên để cô yên tâm với chuyện bên tổ chuyên án.

Cúi đầu nhìn điện thoại, cách thời gian hẹn với Lý Kiến Quân không còn bao lâu. Tôi giục Sở Mộng Hàn nhanh chóng đi tới chùa Tĩnh An trước, chuyện còn lại ở đây thì giao cho tôi xử lý.

Sở Mộng Hàn chần chừ, cô không muốn làm theo lời tôi nói. Một lúc sau cô bỗng ngẩng đầu nhìn Triệu Tố: "Tố à, hôm nay em đừng về trường vội, tới chỗ chị ở nhé, chị sợ những người đó vẫn còn muốn tìm em."

"Chắc chắn đội trưởng Sở muốn dẫn cô bé theo chứ? Không có vấn đề gì đúng không?"

Cảnh sát bên chùa Tĩnh An đã sắp xếp xong, không phải vì bảo vệ Sở Mộng Hàn mà để bắt hung thủ gϊếŧ người. Nếu giờ dẫn Triệu Tố theo thì ở chùa Tĩnh An sẽ xuất hiện hai đối tượng cần bảo vệ, vậy thì sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch rất nhiều.

Sở Mộng Hàn một mình gánh rất nhiều việc rồi, lần này tôi không muốn cô phải gánh vác thêm cả an toàn của Triệu Tố trên vai nữa.

Triệu Tố không hiểu lời nói của Mộng Hàn có ý gì, cô ấy đang còn do dự lau nước mắt, cố gắng mỉm cười: "Chị Sở à, em không sao đâu, chú Diệp Phàm sẽ giúp em, chị cứ làm việc mình cần làm là được."

Ôi đệt mợ, chú luôn, tôi già thế à?

Sở Mộng Hàn mím môi suy nghĩ, xác nhận Triệu Tố không làm sao vài lần thì yên tâm.

"Diệp Phàm nhớ chăm sóc kỹ cho em ấy." Cô nhìn tôi: "Không ngoài dự đoán, vụ án này trong hai ngày nữa sẽ kết thúc, lúc đó tôi mời hai người đi ăn cơm."

"Được, tôi nhớ lời này rồi."



Tôi dẫn Triệu Tố xuống xe, nhìn Sở Mộng Hàn rời đi, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Sau ngày đó, đối với tôi hay cô cũng là một ngày không vui.

"Xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh rồi." Triệu Tố rụt rè nhìn tôi, mặt áy náy: "Chuyện hôm nay là do em, còn làm phiền tới cả anh và chị Sở."

"Đúng đấy." Tôi lấy thuốc từ trong túi ra, đưa lên miệng đốt rồi hít mạnh một hơi: "Vừa nãy đánh nhau em rất ngớ ngẩn, sao có thể để cho một đứa con gái như thế bắt nạt mình, vả lại còn trên cơ nữa? Lần tới nhớ nắm tóc cô ta, bắt cổ tay dùng lực mà kéo cho cô ta ngã sấp mặt."

Nghe tôi nói thế thì Triệu Tố phì cười: "Anh không mắng em phải ở trường phải học tập cho ngoan mà còn gây chuyện sao?"

"Có gì lạ? Hồi anh học cấp hai còn nghịch hơn thế." Tôi đưa tay lên sờ lên má phải sưng đỏ của cô bé, cảm thấy đau lòng: "Còn đau không?"

"Không, không đau."

"Về nhớ lấy đá xoa." Tôi nhìn đồng hồ, dù sao giờ tới trường cũng đã muộn rồi, tôi quyết định hỏi Triệu Tố có đói bụng hay không, có muốn ăn gì không.

"Ơ, như vậy không tốt lắm thì phải."

"Sao lại không tốt, bỏ có một buổi học mà thôi, cuối tuần học bù là được." Trước khi điều tra vụ gϊếŧ người kết thúc, tôi không muốn để cho Triệu Tố về trường học.

Chuyện của tóc tím nhắc nhở tôi, trường học không phải là nơi an toàn. Tôi không biết Sở Mộng Hàn sắp xếp kế hoạch ở chùa Tĩnh An như nào, nhưng vừa rồi tôi lại nghĩ ra một cách có thể dụ được hung thủ lộ diện, điều kiện là trước ngày hai mươi bảy, Triệu Tố phải luôn luôn theo sát tôi.

Nói tới ăn thì cô bé cực kỳ hăng hái, gần như giới thiệu toàn bộ quán ăn xung quanh trường cho tôi.

Tôi nghe thấy đau cả đầu, dứt khoát hỏi biết chỗ nào ăn ngon lại ít người hay không. Dù sao thì tôi cũng không có thu nhập chính, giờ chỉ có dùng tiền của Tào Vinh mà thôi.

Triệu Tố suy nghĩ một lúc, nói phía tây bắc ở cửa sau có một quán ăn cũng khá ngon, cô bé luôn muốn tới đó ăn nhưng mà chưa có cơ hội đi.

"Chính là chỗ đó." Tôi dẫn cô bé đi về quán phía tây bắc, gọi hai bát mì.

Trong lúc ông chủ nấu thì tôi lấy cớ đuổi Triệu Tố đi làm, chờ cô bé đi rồi thì tôi cởϊ áσ ra, dùng đống vải băng vừa lấy được trên xe ra băng tạm lại.

Ngực trái bị máu tươi nhuộm đỏ, quần áo bên trong cũng bị nhuộm thành màu đỏ theo.

Vừa nãy đánh nhau đã thấy không ổn lắm rồi, không ngờ vết thương lại nghiêm trọng tới vậy, không biết có thể chống đỡ hết đêm nay hay không nữa.

Đến khi Triệu Tố trở về thì mỳ cũng đã nấu xong. Tôi vội vàng mặc áo lại, đưa trả cô bé mặt dây chuyền.

Thấy dây chuyền của mình, Triệu Tố cảm động suýt khóc.

"Thứ này rất quan trọng sao? Tôi thấy em liều mạng với đám côn đồ kia vì nó?"

Triệu Tố nâng niu dây chuyền trong lòng bàn tay, cô bé nhìn rất lâu rồi mới nói với tôi, mặt dây chuyền này là do Lưu Duyệt cho cô bé.

Lưu Duyệt? Tôi giật mình, sợi mì vừa vào mồm tý thì phun hết ra.

Tôi bỗng nghĩ tới, có phải Lưu Duyệt rủ tôi tới khách sạn Phúc Lâm là để gặp Triệu Tố hay không?
« Chương TrướcChương Tiếp »