“Đội trưởng, cô?” Lý Kiến Quan ngạc nhiên nhìn Sở Mộng Hàn, rõ ràng anh ta thấy bất ngờ đối với quyết định của cô: “Cô không thể đi với anh ta, cục trưởng Tào và các anh em đang chờ cô đó.”
“Tôi biết.” Sở Mộng Hàn nghiến răng, mở miệng nói chắc nịch.
Lý Kiến Quân lập tức đứng chắn trước mặt Sở Mộng Hàn, ngăn cản không cho người phía sau đi. Có thể thấy rõ, lần này Lý Kiến Quân thật sự lo lắng: “Vì chăm sóc người này, chúng ta đã ở lại bệnh viện lâu như vậy, cô đừng quên chúng ta còn trách nhiệm gánh trên vai.”
“Tôi chỉ trông chừng Triệu Tố, đảm bảo an toàn cho em ấy. Cho tôi một buổi tối thôi, tám giờ sáng ngày mai, tôi sẽ có mặt đúng giờ tại chùa An Tĩnh!”
Lý Kiến Quân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời nói đến miệng anh ta lại nuốt vào.
Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn Sở Mộng Hàn bên cạnh, sau đó xoay người đấm mạnh một cái vào bức tường: “Họ Diệp kia, chú ý chăm sóc đội trưởng của chúng tôi, nếu như cô ấy có chuyện gì, ông đây sẽ cho anh ở tù mọt gông.”
Tôi nhìn vào vai trái của mình đang bị băng bó giống như xác ướp, lại nhìn Sở Mộng Hàn đang rất khỏe mạnh, nhất thời cảm thấy bối rối.
Người bị súng bắn bị thương không phải là tôi sao? Nếu nói chú ý thì cũng là Sở Mộng Hàn chú ý tôi mới đúng, sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Tuy nói như thế, chúng tôi có thể an toàn rời đi, nhưng cũng ngầm thông báo là tôi đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Sở Mộng Hàn lái xe đưa tôi đến tận trường học của Triệu Tố.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cô, tôi chần chừ rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn với cô.
“Hả? Cảm ơn gì chứ?”
“Cảm ơn cô đã cứu tôi.” Tôi chỉ tay vào vết thương ở vai trái: “Nếu không phải cô đuổi tới đúng lúc, tôi còn mạng sao.”
Cô ta cười lạnh, vẫn chăm chú nhìn về phía trước: “Không cần cảm ơn tôi, đừng quên mối quan hệ của chúng ta là hợp tác. Tôi cũng nhờ có tin tình báo của anh, mới có thể đến chùa Tĩnh An, nhân tiện cứu được anh.”
“Thật là không nhìn ra đó, hóa ra đội trưởng Sở thích làm chuyện tốt không cần mang ơn, không phải cô còn có biệt danh gọi là Khăn Quàng Đỏ sao?”
“Nói chuyện đứng đắn đi.” Sở Mộng Hàn ngồi thẳng lưng, giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm túc: “Người phụ nữ nổ súng làm anh bị thương, anh có nhớ rõ khuôn mặt của cô ta không?”
Tôi ngẩn người, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không nhớ rõ.
Sở Mộng Hàn nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười gian: “Là không nhớ rõ sao, hay là không muốn nói cho tôi biết?”
Tôi nghiêng đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tùy cô nghĩ thôi, nhưng mà thế này là làm khó dễ một người bị thương nặng mới khỏi, có phải là không có đạo đức không?”
“Hả, trọng thương vừa mới khỏi? Vừa nói muốn đi gặp Triệu Tố, tôi thấy anh đã khỏe hẳn ra. Anh nên thành thật một chút, người ta là cô gái mới lớn.”
Tôi bị lời cô nói làm nghẹn họng, vội chuyển đề tài, hỏi tại sao cô lại giúp tôi đi gặp Triệu Tố: “Nghe giọng điệu của Lý Kiến Quân, việc sắp xếp nhiệm vụ của tổ chuyên án bên kia đã bị gác lại lâu rồi phải không? Cho dù như thế nào, cô chính là người phụ trách vụ án phân thây. Nhanh chóng bắt tên hung thủ này mới là nhiệm vụ của cô so với sự an toàn của Triệu Tố.”
Quả thực tôi không có tư cách nói chuyện này với Sở Mộng Hàn. Nhưng vào giờ phút này, thấy áp lực trên đôi vai của cô, nếu là tôi, Lý Kiến Quân, hay thậm chí là cả đội điều tra hình sự cũng không thể tưởng tượng được.
Ngừng một hồi lâu, giọng điệu của cô có phần nghèn nghẹn, cô nhẹ nhàng nói: “Quả thực tôi không muốn có thêm bất kỳ ai gặp chuyện không may vì tôi.”
“Cô cho rằng, Vương Hân bị người ta sát hại vì cô sao?”
“Đúng vậy.” Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Nếu tôi có thể sớm nghĩ đến tên Tóc Vàng và Mã Khải chỉ là cái bẫy, có lẽ có thể đã tóm được tên gϊếŧ người trước khi gã ta ra tay, chỉ là…”
Tôi cảm thấy vô cùng sốc, trong lòng Sở Mộng Hàn luôn áy náy vì chuyện này.
Vẻ ngoài lạnh như băng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài của cô, dưới lớp vỏ bọc cứng rắn kia, là sự đơn thuần và lương thiện. Đây là điều khiến cô khác với mọi người, nhưng mà điều này cũng trở thành điểm yếu của cô.
Dọc đường đi, tôi và Sở Mộng Hàn không nói với nhau được mấy câu, nhưng cũng cởi bỏ được chút buồn phiền trong lòng.
Lúc này đã là bốn giờ sáng ngày hai mươi lăm, chỉ còn chưa tới hai mươi mấy tiếng nữa là sang ngày hai mươi sáu.
Bốn vụ án mạng trước đó, thêm vào đó là hành vi khıêυ khí©h lặp đi lặp lại của hung thủ, đã khiến cho cảnh sát tập trung cao độ từ lâu. Có thể thấy, tổ chuyên án của Sở Mộng Hàn đã tạo ra một mạng lưới vô hình rộng lớn tại thành phố T, thề phải làm cho tên gϊếŧ người kia sa lưới.
Nhưng mà việc cảnh sát chuẩn bị quá đầy đủ, khiến trong lòng tôi càng không yên tâm.
Thông qua vài lần giao đấu với đám người áo blouse trắng, tôi dần dần hiểu ra cách làm việc của đám người mất trí này, bọn họ rất am hiểu cách đánh vào nơi người khác không để ý, giáng cho một đòn trí mạng. Vụ án của Vương Hân chính là một ví dụ điển hình.
Đoạn video mà hung thủ ghi lại, đều là những cảnh tôi đã chứng kiến trong mật thất, thấy nhiều hình ảnh xuất hiện, càng làm cho sự việc vốn đã rất rối càng trở nên phức tạp hơn.
Một đóa hoa lạnh lùng của đội điều tra hình sự, và người còn lại là cô gái đang tuổi thanh xuân lương thiện khờ dại. Rốt cuộc kẻ gϊếŧ người sẽ giương nanh múa vuốt với ai? Không ai có thể đoán được.
Vào lúc này, Sở Mộng Hàn liên hệ trước với người cảnh sát địa phương phụ trách bảo vệ an toàn cho Triệu Tố.
Cảnh sát địa phương nhận được mệnh lệnh của Sở Mộng Hàn, vì vậy mấy ngày nay đều chú ý Triệu Tố đi đâu làm gì: Cảnh sát địa phương ở đầu dây bên kia báo cáo lại, vào mười giờ ba mươi phút tối hôm qua, sau khi Triệu Tố học xong được một lúc thì trở về phòng nghỉ ngơi. Dựa theo lịch làm việc và lịch nghỉ của trường học, vào lúc sáu giờ ba mươi phút sáng sẽ rời giường chạy bộ thể dục, sau đó đến căn tin ăn sáng, đợi đến lúc đó, chúng tôi có thể gặp mặt Triệu Tố.
Nửa tiếng trước khi đến sáu giờ ba mươi phút, nhiều phòng đã sáng đèn. Hiện tại nếu bây giờ chúng tôi tiến vào phòng ngủ của nữ sinh, khó tránh khỏi sẽ bị người ta chú ý.
Tôi và Sở Mộng Hàn thỏa thuận với nhau, đơn giản là đợi Triệu Tố ở bên ngoài.
Sở Mộng Hàn đến căn tin trường học mua bánh bao và sữa đậu nành, hai người chúng tôi ở trong xe, vừa ăn vừa quan sát hình tình của tòa nhà ký túc xá. Tôi đặc biệt lưu ý thấy đám đàn ông đầu trọc lần trước theo dõi Triệu Tố, hôm nay bọn họ không xuất hiện ở gần trường học.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chớp mắt đã đến thời gian tự học, các cô gái ở ký túc xá nữ đều không khác nhau mấy, nhưng chúng tôi lại không thấy bóng dáng của Triệu Tố.
Sao lại thế này, chẳng lẽ Triệu Tố đã bị bệnh, bây giờ vẫn còn ở phòng ngủ ư?
Tôi không thể ngồi yên, đành mở cửa xe đi về phía ký túc xá nữ.
Người phụ trách ký túc xá là một người phụ nữ béo tầm trên dưới năm mươi tuổi, bà ta đang gác chân trên ghế ngủ gà ngủ gật, tôi đi lên trước, mở miệng hỏi bà ta phòng của Triệu Tố.
Dì phụ trách ký túc xá bị đánh thức, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi: “Cậu là ai? Cậu dám đến nơi này làm loạn hả? Muốn tìm người, trước hết hãy cho tôi...”
Mới nói nửa câu, bà ta đã ngẩn người.
Sở Mộng Hàn đã đi tới đằng sau tôi, đặt thẻ cảnh sát lên bàn, lạnh lùng nói: “Phòng số mấy?”
Người phụ nữ béo phụ trách ký túc xá bị khí thế của Sở Mộng Hàn làm cho hoảng sợ, bà ta vội vàng ra vẻ nịnh nọt: “6625. Đồng chí cảnh sát, hẳn là cô nhóc Triệu Tố không có trong phòng đâu. Dám hỏi một câu, các người tìm cô nhóc đó có chuyện gì vậy, không giấu gì các người, cô nhóc kia là trẻ mồ côi, có người sinh mà không có người dạy, nếu cô nhóc kia làm chuyện gì xấu thì đều không có liên quan gì đến chúng tôi, các người xem tôi cũng không dễ dàng gì.”
Triệu Tố không ở trong phòng? Tối hôm qua cảnh sát địa phương đã tận mắt thấy cô ấy về phòng, trước sáu giờ sáng nay, tôi và Sở Mộng Hàn ở ngay bên ngoài phòng ký túc xá nhìn không rời mắt. Trước đó cô ấy không thể nào rời đi được.
Một dự cảm không lành dấy lên trong lòng tôi, rốt cuộc Triệu Tố đã đi đâu?
Chúng tôi gặng hỏi, người phụ nữ béo phụ trách ký túc xá chỉ tay vào khúc cua ký túc xá, sau đó bà ta không nói gì nữa.
Mỗi tầng ký túc xá đều có một nhà vệ sinh công cộng tại khúc cua, cửa sổ phòng vệ sinh ở tầng một có thể nhìn ra bên ngoài trường học, một cửa sổ gần đó có rất nhiều dấu chân, mới nhìn qua, có thể thấy rất nhiều học sinh lén ra khỏi trường học bằng lối đi này.
Nói như vậy, phần lớn trường trung học ở nơi này đều quản lý khép kín và vô cùng nghiêm ngặt, trừ khi có lý do chính đáng, nếu không bình thường rất khó ra khỏi cổng trường.
Nói thật, tôi đã lớn chừng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà vệ sinh nữ, hơn nữa còn theo một nữ cảnh sát vào cùng.
Tuy rằng thực sự bị kí©h thí©ɧ, tóm lại chuyện này vẫn khiến người ta có cảm giác không hay ho gì, cho nên tôi vội vàng giục Sở Mộng Hàn rời khỏi nơi này.
Tôi chui ra ngoài theo khung cửa sổ nhỏ kia, ở bên ngoài cửa sổ thông với một ngõ nhỏ vừa dài vừa hẹp. Đi lên trước một đoạn, tôi phát hiện ra xung quanh ngõ nhỏ này đầy đầu lọc thuốc lá và vỏ chai rượu, dơ bẩn không chịu nổi, hoàn toàn trái ngược với sự sạch sẽ của ký túc xá ở phía trước.
“Không biết Triệu Tố đã rời khỏi nơi này được bao lâu rồi?”
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ, thì thầm nói: “Hẳn là mới đi không lâu, nhưng mà nghe giọng điệu của người phụ trách ký túc xá kia thì hình như đây không phải lần đầu tiên Triệu Tố làm như vậy.”
Cửa sổ bên cạnh có rất nhiều dấu chân đã đạp lên, chứng tỏ Triệu Tố và rất nhiều người khác đã cùng rời đi.
Nhìn thấy những dấu chân lưu lại, chắc hẳn là cô ấy đã chủ động rời khỏi nơi này, không phải bị người ta ép buộc.
Tôi chỉ biết đám con trai không có việc gì thường xuyên trốn ra ngoài lên mạng, không nghĩ tới cô nhóc Triệu Tố kia còn nhỏ tuổi như thế cũng không muốn học hành đàng hoàng mà chỉ muốn trốn học. Nhớ tới khi Lưu Duyệt còn sống vẫn luôn hỗ trợ cô ấy học tập, tôi cảm thấy thật là khó chịu.
Hình như Sở Mộng Hàn nhìn ra suy nghĩ của tôi, cô vỗ vai tôi, muốn để cho tôi không suy nghĩ đến vấn đề đó nữa, trước hết cô muốn biết rốt cuộc Triệu Tố muốn làm gì.
Đi về phía trước một đoạn, con đường càng lúc càng mở rộng hơn.
Tôi nhớ rõ nơi này cách cửa sau của trường học không xa, có điều tương đối khuất. Vào lúc hoàng hôn sẽ có rất nhiều người nông dân hái rau và trái cây đến rao bán, vào buổi sáng, nơi này tương đối vắng vẻ.
Tôi và Sở Mộng Hàn đang bàn bạc xem rốt cuộc nên làm sao tìm ra Triệu Tố, bỗng ở phía xa truyền đến tiếng cãi vã, nghe thấy có tiếng động, lại còn có nhiều người. Hai chúng tôi nhìn nhau, cùng vội vàng chạy về phía trước.
Cuối ngõ nhỏ là một khoảng đất trống khá rộng.
Vách tường hai bên khoảng đất trống đều bị phun sơn lòe loẹt, mà ngay lối đi vào khoảng đất trống kia, còn có một đội xe điện cải tiến đang đậu.
Giữa khoảng đất trống có một đám người đang tụ tập.
Ước chừng có khoảng mười người cả nam lẫn nữ, tất cả đều khoảng trên dưới mười tám tuổi, tóc nhuộm đủ màu. Mấy cô bé trong đó trang điểm đậm, rõ ràng mặc đồng phục trường của Triệu Tố.
Mấy cô cậu này xô xô đẩy đẩy, vây quanh một người thân hình gầy gò.
“Học sinh nào xui xẻo như vậy, mới sáng sớm đã bị xui xẻo tìm tới rồi.” Tôi thầm mắng một câu, đang muốn xoay người rời đi lại bị Sở Mộng Hàn kéo lại.
Cô chỉ vào giữa đám đông, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
Nhìn theo ngón tay của cô, lúc này tôi mới phát hiện ra, cái người xui xẻo bị vây đánh kia chính là Triệu Tố.