Tôi không nhìn lầm, trong tấm ảnh Lưu Duyệt đúng là đang mỉm cười.
Hiện tượng tương tự được gọi là co cứng tử thi.
Co cứng tử thi là một hiện tượng các cơ bị co cứng đặc biệt, sau khi người chết thì cơ bắp không được thả lỏng mà sẽ co lại, khớp xương cứng đờ, khó dịch chuyển, cố định xác chết ở tư thế trước khi chết.
Chỉ là tình huống như Lưu Duyệt thì đúng là hiếm thấy.
Dù sao người bị ngạt thở sẽ hết sức khó chịu bởi vì thiếu oxy.
Đa số người chết ngạt, sau khi chết đều trông hết sức dữ tợn, tôi không cho rằng dưới tình huống đó, cô ấy còn có thể cười ra tiếng.
Tóm lại trước khi Lưu Duyệt chết, cô ấy đã trải qua chuyện gì?
"Tình huống của hai người chết trước cũng tương tự như vậy à?"
Sở Mộng Hàn nhẹ gật đầu: "Trước khi bị sát hại, có một thời gian Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm đều có biểu hiện kỳ lạ."
"Hình như là thỉnh thoảng mất trí nhớ, đột nhiên cười to, nửa đêm mộng du, tấn công người khác vân vân..." Vẻ mặt của cô nghiêm lại: "Trong cục có người gọi tình huống này là trúng tà."
Trúng tà ư?
Tôi không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, vẻ mặt của Lưu Duyệt khá là kỳ lạ. Mặc dù giọng nói của cô ấy không hề thay đổi, nhưng đúng là cử chỉ giống như biến thành người khác.
Trước khi chết, cả ba người bị hại đều có biểu hiện quái lạ, chuyện này là sao đây? Tôi không hiểu được.
Báo cáo kiểm tra thi thể cho thấy khi bọn họ còn sống tất cả đều bình thường, phân tích manh mối nắm giữ trước mắt, tôi cũng không thể nào tra được.
Yên lặng một lát, Sở Mộng Hàn hỏi tôi là kế tiếp tôi định làm gì, phải chăng muốn liên hệ với cảnh sát Thành phố T? Dù sao tôi là người mà Tào Vinh phái tới hỗ trợ điều tra, lẽ ra tôi nên ra mắt với cảnh sát ở đó.
Tôi bảo cô đừng nóng vội, trước tiên dẫn tôi đi xem thi thể của Lưu Duyệt đã.
Thứ nhất, nếu như không quan trọng, tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với bên cảnh sát. Thứ hai, thời gian Lưu Duyệt tử vong vẫn khiến cho tôi không có cách nào quên được.
Đương nhiên tôi không nói chuyện đã xảy ra đêm đó cho Sở Mộng Hàn biết, dù sao kỳ án phân thây này đã đủ quái dị, tôi không muốn làm trong lòng cô có gánh nặng lớn hơn.
Thi thể của Lưu Duyệt được cất giữ trong trung tâm pháp y ở phía đông Thành phố T. Trung tâm Pháp y nằm sát nhà tang lễ và cách cục cảnh sát thành phố khoảng năm km.
Chờ hai chúng tôi chạy tới đó thì trời cũng đã tối rồi.
Vào ban đêm, nhà tang lễ lộ ra cảm giác kỳ lạ không nói lên lời.
Sau khi xuống xe, chúng tôi đi vào trung tâm pháp y. Bên trong vẫn sáng đèn, không đến mức đi tay không một chuyến.
Diện tích của trung tâm Pháp y không lớn, tổng thể duy trì lối kiến trúc có phần cổ xưa những năm tám mươi của thế kỷ trước.
Ngoại trừ bảo vệ trực đêm ở cổng ra, trong tòa nhà còn có hai pháp y đang làm việc, một già một trẻ.
Lão pháp y già họ Thẩm, đã làm việc ở đây mười lăm năm rồi, kinh nghiệm phong phú. Người trẻ là một pháp y họ Vương, trước đây không lâu vừa tới nơi này thực tập, chừng hai mươi tuổi, tương đối ít nói.
Đúng lúc lão pháp y già có quen biết với Sở Mộng Hàn, nên bọn họ cũng không quá gây khó dễ cho chúng tôi. Chỉ điền một bảng biểu là đã cho chúng tôi vào.
Lúc đi ngang qua hành lang, tôi chú ý tới bên cạnh mấy cửa sổ đều cắm ba cây nhang, thậm chí trên mặt đất còn có dấu vết đã đốt thứ gì đó. Tôi có chút không hiểu, vội hỏi lão pháp y già, sao mọi người làm nghề này mà cũng tin những thứ kia.
Lão pháp y già trợn mắt nhìn tôi một cái, nói cho tôi biết đây là quy tắc thế hệ trước truyền xuống, không liên quan gì đến mê tín. Nhiều năm qua, ông ta vẫn luôn làm như vậy.
Sở Mộng Hàn ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói: "Anh cũng đừng ngạc nhiên, truyền thống tương tự còn có rất nhiều."
"Hả, ví dụ như..."
"Nếu như tôi nhớ không lầm, trên cổ chân mỗi một xác chết trong phòng giải phẫu đều sẽ được buộc lên một cái chuông."
"Buộc chuông lên để làm gì?" Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Sở Mộng Hàn chủ động mở miệng đáp lời.
"Rất lâu trước đây, quan nghiệm thi rất khó phán đoán cuối cùng là người đó hôn mê hay là đã chết. Cho nên bọn họ buộc chuông lên chân mỗi một xác chết trong phòng chứa thi thể, phòng ngừa sai sót. Dần dà, quy tắc này cũng được lưu truyền xuống."
Tôi nghiêm túc nghe, cũng không phải bởi vì cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này. So sánh với những "Quy tắc" này, tôi càng tò mò về thân phận của Sở Mộng Hàn hơn.
Từ thái độ của lão pháp y già đối với cô, tôi đoán địa vị của Sở Mộng Hàn ở bên trong cục cảnh sát thành phố không thấp. Vì sao người như cô lại trực tiếp phụ trách một gián điệp như tôi được?
Tôi mơ hồ cảm giác Tào Vinh đang che giấu tôi về điều gì đó, kỳ án phân thây này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Vòng qua hành lang, trước mặt chính là phòng giải phẫu.
Mở cửa ra, một luồng hơi lạnh ập tới từ phía đối diện. Lão pháp y già ấn một cái nút, đèn lớn ố vàng vụt sáng mấy lần mới chầm chậm sáng lên.
Ngay đằng trước có một chiếc tủ đông thẳng đứng, từ trên xuống dưới có tổng cộng mười sáu ngăn chứa. Ba xác chết trong vụ phân thây đều được cất chứa bên trong.
Lão pháp y già cầm tấm bảng trong tay rồi thấp giọng nói: "Tới phụ một tay đi, số 403, xác chết hai người muốn tìm ở bên trong."
Dựa theo số được gắn trên tủ đông, tôi đi đến ngăn chứa số 403.
Pháp y trẻ tuổi cắm chìa khoá vào, kéo cửa tủ đông rồi chậm rãi đẩy ra. Sau một lát, thi thể Lưu Duyệt đã lộ ra trước mắt tôi.
Dù rằng lão pháp y già đã ghép các bộ phận bị chặt lại với nhau, nhưng trông thi thể vẫn đáng sợ như cũ. Mái tóc dài thướt tha của cô ấy đã bị cạo đi, năm chỗ bị cắt đứt trông rất dữ tợn, vết khâu trên thân thể trắng bệch lại càng nổi bật, thoạt nhìn cô ấy như là một con búp bê.
Điều duy nhất không thay đổi, chỉ có nụ cười trên mặt Lưu Duyệt, dưới ánh đèn lờ mờ như ẩn như hiện, trông càng quái dị.
Đúng như Sở Mộng Hàn miêu tả, quả nhiên ở mắt cá chân chân phải của Lưu Duyệt có buộc lên một cái chuông. Nhưng mà một xác chết bị tách rời thành như vậy còn cần lo lắng người ta vẫn chưa chết sao?
Tôi hỏi lão pháp y già, phải chăng báo cáo kiểm tra thi thể có chỗ nào không bình thường?
Lão pháp y già nói cho tôi biết, hôm qua thi thể được vận chuyển đến, ông ta chỉ kịp làm mấy xét nghiệm bình thường, trước mắt cũng không phát hiện chỗ nào không hợp lý.
Dù sao chỉ là vá "Lưu Duyệt" lại đã tốn không ít thời gian của ông ta.
Tôi mang bao tay lên rồi tới gần kiểm tra thi thể từ đầu đến chân một lần.
Báo cáo kiểm tra thi thể cho thấy, Lưu Duyệt chết bởi bị bóp cổ dẫn đến ngạt thở, tôi nhìn chỗ khâu trên cổ của cô ấy cũng tìm được dấu hai bàn tay màu tím.
Rõ ràng bên trái sâu hơn bên phải, điều này cho thấy có thể hung thủ thuận tay trái.
"Ông có tra được dấu vết gì đặc biệt trên hai cơ thể trước đó không?"
"Hoàn toàn không có." Lão pháp y già trả lời khẳng định: "Một bộ bị cháy hoàn toàn không còn hình dạng, về phần bộ còn lại thì đã bị đông cứng ròng rã ba ngày."
Phân tích từ góc độ tâm lý học tội phạm, lúc sát thủ liên hoàn gây án, thường có một quy luật chung. Vì sao hung thủ gϊếŧ người trong vụ án này lại áp dụng cách khác biệt cơ chứ?
Sở Mộng Hàn tiến tới, xem kỹ thi thể cùng tôi: "Bị lửa thiêu chết, bị đông cứng chết, cộng với bị bóp cổ chết, ba cách này, khác nhau rất lớn sao?"
Đương nhiên là có!
Tay không bóp chết một người thì trong toàn bộ quá trình bạn phải nhìn thẳng vào đối phương. Mà lần đầu gϊếŧ người, xuất phát từ sợ hãi trong lòng, đa số hung thủ đều sẽ cố gắng tránh nhìn thẳng vào người bị hại.
Cách gϊếŧ người thay đổi, chí ít cho thấy tâm lý của hung thủ cũng có sự thay đổi.
Sở Mộng Hàn nhìn tôi một chút, thấp giọng nói: "Điều này nói rõ, tên khốn nạn kia đã bắt đầu hưởng thụ quá trình gϊếŧ chóc."
"Có lẽ không đơn giản như vậy."
Tôi kiểm tra dấu vân tay trên cổ Lưu Duyệt một lần, ngoại trừ dấu vết sâu cạn khác biệt ra thì ngón tay bên phải còn thiếu mất một ngón so với bên trái.
Số ngón tay bên phải thiếu mất ngón áp út, điều này rất có thể đại diện cho tay phải của thằng khốn nạn bóp chết Lưu Duyệt chỉ có bốn ngón.
"Đàn ông, tuổi tác khoảng chừng từ 28 đến 35 tuổi, quen dùng tay trái, tay phải thiếu ngón áp út, tình trạng kinh tế rất tốt, đã quen cách xử lý tình huống. "
"Chờ một chút."
Tôi còn muốn phân tích thêm lại bị pháp y trẻ tuổi mở miệng cắt đứt.
"Sao thế?"
Anh ta không nói gì mà chỉ chỉ vào tay phải của Lưu Duyệt, trong mắt đầy sợ hãi.
Thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn sang, lúc này tôi mới phát hiện, thế mà tay phải của Lưu Duyệt cũng thiếu mất ngón áp út.
Lão pháp y già cũng ý thức được không đúng, ông ta tranh thủ đặt bàn tay Lưu Duyệt lên dấu vết trên cổ.
Ở trong cả quá trình này, tôi vẫn luôn nhớ lại hình ảnh gặp nhau với "Lưu Duyệt” đêm đó, nhưng vẫn không cách nào nhớ nổi đêm đó tay phải của cô ấy thế nào. So sánh xuống, ngược lại Sở Mộng Hàn rất bình tĩnh, cô chỉ đứng một bên, tự sửa sang sổ ghi chép.
Sau mười phút, đã so ra được kết quả.
Bàn tay của Lưu Duyệt hoàn toàn trùng khớp với dấu vết trên cổ. Nói cách khác, vết thương trí mạng làm Lưu Duyệt chết là do chính bản thân cô ấy gây ra.
Nhưng tại sao lại có thể như thế được?
Dưới tình huống cơ thể sắp chết thì cơ thể sẽ mất đi ý thức, sau đó sẽ không có cách nào khống chế tay của mình tiếp tục dùng sức.
Cho nên chỉ dựa vào dựa vào hai tay thì tuyệt đối không có cách nào bóp chết bản thân mình được!
Cuối cùng Lưu Duyệt đã chết như thế nào?
Đầu tiên là thời gian tử vong xảy ra vấn đề, hiện tại đến cách chết cũng trái với lẽ thường. Kỳ án phân thây này lại trở nên ngập trong sương mù.
Sắc mặt của Sở Mộng Hàn trở nên rất nghiêm nghị, cô lấy điện thoại ra và đề nghị lập tức nói phát hiện này cho cục cảnh sát thành phố biết.
Tôi vừa định khuyên cô tỉnh táo lại trước, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe thấy bên tai vang lên tiếng chuông mơ hồ.
Một giây sau, toàn bộ phòng giải phẫu rơi vào bóng tối.