- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 19: Người Thế Tội
Kỳ Án Phân Thây
Chương 19: Người Thế Tội
Tóc vàng sa lưới, khiến cho tôi bất ngờ.
Trước lúc này, hung thủ của vụ án chặt xác gϊếŧ một lúc ba người, không để lại chút manh mối nào, một lần đã đùa giỡn khiến cảnh sát thành phố T chạy vòng vòng. Tên kia chẳng những có tố chất tâm lý tốt đáng kinh ngạc, mà còn tồn tại năng lực phản trinh sát rất mạnh.
Nhưng tóc vàng vừa sa lưới, đã thẳng thắn thừa nhận mình là hung thủ, điều này rõ ràng không tương xứng với tâm lý bình thường của hung thủ.
Sở Mộng Hàn nói cho tôi biết, trạng thái tinh thần của tóc vàng có gì đó không đúng lắm
Tôi hỏi cô xem bây giờ có thể cho tôi gặp tóc vàng một lần hay không, Sở Mộng Hàn lắc đầu, nói với tôi rằng tóc vàng hiện giờ là đối tượng hiềm nghi trọng điểm, hiện giờ người không phải thành viên của đội điều tra hình sự muốn gặp gã ta thì rất khó, cần phải được lãnh đạo cấp trên thông qua.
"Rất khó khăn, vậy thì chính là có cách để có thể gặp được rồi." Tôi dựa sát lại, vỗ vỗ bả vai của cô: "Cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng mà, từ lúc rời khỏi thôn kia, tất cả đều được tiến hành quá thuận lợi."
"Thật sự là như vậy, tóc vàng và căn cứ xác thực trong phòng của gã ta, quả thực là có người đã cố ý chuẩn bị từ trước." Sở Mộng Hàn cắn răng, trong ánh mắt tràn đầy do dự. Một người phụ nữ quả quyết như cô ấy, một khi đã do dự, tôi đã biết rằng cơ hội tới rồi.
Tôi kéo cô đến một bên, hạ thấp giọng: "Cô cũng không muốn bắt lầm người, để cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật đúng không. Đội trưởng Sở, để tôi gặp anh ta một lần, mười phút đồng hồ là được."
"Được, vậy để tôi thử xem."
Sở Mộng Hàn trầm mặt xuống, dẫn tôi đi qua đám người, đi ra phía sau nhà máy.
Nơi ấy đã có một số lượng lớn cảnh sát hình sự tập trung từ lâu, vài người mặc đồng phục nhân viên văn phòng chính thức đứng bên cạnh dây chắn an toàn, liên tục giải thích với phóng viên đang chạy tới điều gì đó.
"Ở chỗ đó!" Sở Mộng Hàn chỉ vào xe cảnh sát ở chính giữa.
Xung quanh xe cảnh sát cũng có một đám người tụ tập, Lý Kiến Quân cũng ở nhóm ngoài, xung quanh còn có bốn cảnh sát trang bị súng phụ trách canh gác.
Mắt thấy Sở Mộng Hàn đến đây, một người đàn ông trung niên đi đầu tiến lên, mở miệng nói: "Đội trưởng Sở, cực khổ cho cô rồi. Xem ra tổ chuyên án giao cho cô là một quyết định chính xác, nhờ có cô, chúng ta mới bắt được tên khốn kia!"
Sở Mộng Hàn hạ mí mắt xuống, đáp lời người đàn ông trung niên kia: "Cục trưởng Tào quá lời rồi, bắt được anh ta cũng không phải công lao của một mình tôi, đều là dựa vào sự phối hợp của những đồng nghiệp khác trong đội điều tra hình sự."
"Ha ha, sự cố gắng của mọi người trong khoảng thời gian này, tôi đều thấy cả rồi." Người đàn ông trung niên hàm xúc liếc nhìn Lý Kiến Quân ở sau lưng, sau đó lại hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Mộng Hàn, năng lực của cậu nhóc Kiến Quân này không tệ, làm người khiến tôi cũng phải để ý đấy."
"Cục trưởng Tào!" Sở Mộng Hàn hơi nóng nảy mở miệng ngắt lời: "Thật ra thì tôi tới tìm anh, là có chút chuyện."
Người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay, ý bảo Lý Kiến Quân ở phía sau qua đây: "Ôi dà, hung thủ đã bắt được rồi, còn có chuyện gì nữa? Khoảng thời gian này mọi người đã cực khổ rồi, đội điều tra trinh sát phải dựa vào những người trẻ các cô các cậu để đi lên đấy. Như này, tôi quyết định thay ông Mã, cho cô và Kiến Quân hai tuần nghỉ lễ, ra ngoài thư giãn cho đã, Mộng Hàn, người bên cạnh cô là ai vậy?"
Cục trưởng Tào này thật nhiều chuyện, nói nhảm lâu như vậy, mới chú ý tới sự tồn tại của tôi.
Sở Mộng Hàn thấy vậy, lập tức đẩy tôi ra phía trước: "Đúng rồi, cục trưởng Tào, quên mất chưa giới thiệu với anh, người này chính là gián điệp đặc biệt được Tào Vinh giới thiệu tới đây, trước đây đã từng học ở trường cảnh sát, lần này tới tay để giúp chúng tôi điều tra phá án. Nhờ có anh ta, chúng tôi mới bắt được tên kia một cách thuận lợn.
"Ồ, ra là gián điệp do cậu Tào Vinh đề cử à, hình như tôi đã từng nghe nói rồi, tên là Diệp..."
"Diệp Phàm."
Tôi nhẹ nhàng mở lời, bước lên nắm lấy tay người đàn ông kia.
Người sau thấy thế, chỉ tượng trưng nắm tay một chút, gương mặt ghét bỏ: "Không tệ, không tệ đâu, tôi thưởng thức nhất chính là người trẻ tuổi phong lưu biết quay đầu đấy, lần này tôi chắc chắn phải nói chuyện với Tào Vinh một chút, kêu cậu ta tranh thủ giảm nhẹ tội cho cậu."
"Cảm ơn." Tôi ném cho Sở Mộng Hàn một ánh mắt, ý bảo cô nắm chắc thời gian để làm chuyện chính.
"Đúng rồi, cục trưởng Tào, tôi còn muốn chào tạm biệt nghi can, tiện thể xác nhận một chút chi tiết của vụ án."
"Ôi chao, Mộng Hàn, đã bắt được người rồi, đừng căng thẳng như vậy nữa." Người đàn ông trung niên nói xong, đẩy Lý Kiến Quân ở sau lưng đến bên cạnh Sở Mộng Hàn: "Thời gian này đã cực khổ rồi, cô và Kiến Quân đến nội thành thư giãn tử tế một chút đi, chi phí tôi bao. Đợi đến khi thẩm vấn chính thức, sẽ thông báo cho cô đến gặp nghi can."
Lý Kiến Quân vừa định tiến lên, lại bị Sở Mộng hàn đẩy ra.
Quen biết Sở Mộng Hàn lâu như vậy, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy vội vã như thế: "Nhưng mà, cục trưởng Tào, bên nghi can vẫn..."
"Được rồi, đừng nói nữa!" Người đàn ông trung niên nghe xong, lập tức nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Kiến Quân, mau dẫn đội trưởng của các cậu đi nghỉ ngơi, đây là mệnh lệnh!"
Có thể nhìn ra được, người đàn ông trung niên đang cố gắng hết sức để làm mối cho Lý Kiến Quân và Sở Mộng Hàn, thế nhưng Sở Mộng Hàn vốn không thích Lý Kiến Quân, cô chỉ một lòng một dạ tập trung vào vụ án chặt xác.
Là tôi yêu cầu Sở Mộng Hàn dẫn tôi đến gặp tóc vàng, hại cô rơi vào tình cảnh ngượng ngùng như thế, tôi cũng có một phần trách nhiệm.
Nhìn thấy ba người bọn họ đùn đẩy nhau, tôi đi thẳng tới, ung dung nói một câu: "Đừng có ồn ào nữa, ầm ĩ cái gì, mấy người không sợ rằng sẽ không đợi được đến ngày thẩm vấn chính thức sao?"
Vừa dứt lời, tất cả cảnh sát bên cạnh đều ngây người.
Người đàn ông trung niên nhìn tôi, vẻ mặt tức giận: "Cậu, có ý gì?"
"Ý của tôi rất rõ ràng mà, tên tóc vàng kia không phải là hung thủ, các người đã bắt nhầm người rồi."
Lý Kiến Quân xong tới, nắm lấy cổ áo của tôi, dí sát người tôi vào xe cảnh sát, hoàn toàn không có thái độ ngượng ngùng khi cư xử với Sở Mộng Hàn: "Thằng oắt này, câm miệng cậu lại, cút đi cho tôi, dám nói thêm một chữ nữa, có tin ông đây gϊếŧ chết cậu luôn không!"
Tôi chậm rãi giơ tay lên, bắt chéo hai tay trái phải cố định ở trước ngực mình, chặn đứng lại cổ tay của Lý Kiến Quân.
Anh ta cao hơn tôi, cũng khỏe hơn tôi. Thế nhưng, cấu trúc cổ tay trên cơ thể người vẫn luôn là vị trí yếu ớt nhất. Anh ta để lộ nhược điểm của mình ở ngay trước mặt tôi, thực sự là ngu xuẩn.
Tôi nhìn Lý Kiến Quân đang tức giận, mặt mỉm cười: "Anh có thể gϊếŧ chết tôi, thế nhưng, trước đó, tôi sẽ phế hai cái tay của anh trước. Nếu không thì, thử xem?"
Toàn thân căng thẳng, đồng thời lại đang dùng cánh tay để chặn cổ tay của Lý Kiến Quân, dùng hai tay để bẻ ngược lại tay của anh ta.
Lý Kiến Quân lập tức đổi sắc mặt, anh ta đã đau không chịu được, nhưng vẫn cứng đầu chịu đựng như cũ, xem ra là không muốn mất mặt trước Sở Mộng Hàn.
Lý Kiến Quân là một cảnh sát giỏi, đáng tiếc, đầu óc không được tốt cho lắm.
Tiếng động ở bên này, hấp dẫn rất nhiều phóng viên tập trung lại đây, người đàn ông trung niên thấy vậy, sợ sẽ gặp chuyện không may, vội vàng kêu Lý Kiến Quân buông tôi ra: "Diệp Phàm, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"
Tôi vuốt lại cổ áo đã bị nhàu nát, thản nhiên mở miệng nói: "Tôi chỉ muốn bắt hung thủ gây nên vụ án chặt xác thôi."
"Linh tinh, không phải hung thủ đã bị chúng ta bắt được rồi hay sao?"
"Sai rồi, tóc vàng vốn chẳng phải là hung thủ."
"Sao lại không phải, tên kia đã chính miệng thừa nhận mà!"
"Dẫn tôi vào trong gặp anh ta, tôi sẽ chứng minh mỗi một lời tôi nói cho anh." Nói thật, tôi cũng không nắm chắc mười phần rằng tóc vàng không phải hung thủ, tất cả chỉ là căn cứ vào hiện trường để suy luận.
Thế nhưng tình hình đã như vậy, cũng không thể nào nhận thua được, việc quan trọng nhất bây giờ, vẫn phải nhanh chóng gặp được tóc vàng.
Người đàn ông liếc nhìn những nhà báo xung quanh, khuôn mặt như sắp đỏ lên thành màu gan heo, sau đó gần như là nghiến răng rít ra một câu: "Được, vậy tôi dẫn cậu đi gặp gã ta!"
Tôi đi theo bọn họ, đi qua những cảnh sát hình sự xung quanh, đi thẳng tới chiếc xe cảnh sát đang giam giữ tóc vàng kia.
Người đàn ông trung niên thông báo vài câu với cảnh sát xung quanh, sau đó mở cửa sau của xe ra, mấy giây sau, cuối cùng thì tôi cũng gặp được tóc vàng.
Gã ta gục đầu ngồi trên xe, tay phải bị còng chặt vào trên cột sắt.
Người này hẳn là đã lâu rồi chưa tắm, cả người bốc lên mùi chua thối. Mái tóc dài ngắn không đều, mặt râu ria xồm xoàm, cặp mắt trống rỗng nhìn chằm chằm sàn xe, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại điều gì đó.
"Ngẩng đầu lên, nhìn chúng tôi." Người đàn ông trung niên lạnh lùng mở miệng nói: "Có phải là anh đã gϊếŧ những cô gái này không?"
Tóc vàng nghe xong, đần độn ngẩng đầu lên, miệng nhỏ giọng thầm thì nói: "Là tôi gϊếŧ, là tôi."
Thế nhưng, trong thoáng chốc khi mắt chạm mắt với tôi, cả người của gã ta rùng mình, dường như khôi phục lại bình thường.
Sau đó, tóc vàng kinh ngạc nhìn tất cả mọi người xung quanh, như vừa cách mấy đời: "Cái gì mà cô gái, cái gì gϊếŧ người thế?"
Người đàn ông trung niên hơi tức giận, dù sao xung quanh có nhiều cảnh sát nhìn như vậy, mặt mũi cũng không nén được giận.
Ông ta cất cao giọng, lạnh lùng nói: "Căn cứ vào những vật chứng lục soát được trong phòng anh, chúng tôi cho rằng anh là nghi can gϊếŧ hại ba cô gái vô tội là Chu Lỵ Lỵ, Liễu Cầm, Lưu Duyệt, đồng thời chặt xác ba người này, vứt khắp nơi ở thành phố T, nghi can, chứng cứ rành rành trước mắt, anh nhận tội chưa?"
Tóc vàng nghe xong, đầu tiên sủng sốt một chút, sau đó cả người nhanh chóng xụi lơ: "Oan quá, đồng chí cảnh sát, tôi không gϊếŧ người, ngay cả gà tôi còn không dám gϊếŧ, sao lại gϊếŧ người được chứ!"
Tóc vàng khóc lóc kể lể nói, cùng lúc đó, một chất lỏng màu vàng tuôn ra từ ống quần của gã ta. Tôi chỉ nhìn thoáng qua, xoay người đi khỏi.
Người này không thể nào là hung thủ của vụ án chặt xác.
Thứ nhất, tóc vàng quá gầy, hai cái tay gầy đét như củi khô, không đủ sức lực, rất khó tạo ra được mặt cắt ngọt khi chặt xác được. Thứ hai, người này chỉ là một người làm công, thu nhập rất kém, cho nên cũng không có xe riêng dùng để phân tán từng bộ phận của thi thể.
Điều quan trọng nhất, tôi không tin với tâm lý như tóc vàng, có gan để hoàn thành vụ án gϊếŧ hại rồi chặt xác ba người một cách kín đáo được.
Không có gì bất ngờ xảy ra, gã ta chẳng qua chỉ là người chịu tội thay mà hung thủ tìm tới, thế nhưng tôi không nghĩ ra nổi, trước đây sao người này lại thừa nhận mình chính là hung thủ. Hơn nữa, khi nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi cảm giác hình như gã ta nhận ra tôi.
Sở Mộng Hàn đi ra cùng, nhìn tôi, vẻ mặt thất vọng: "Kết quả của bên cục thành phố đã cố rồi, máu trên dụng cụ chỉ là máu heo, hơn nữa bây giờ gã ta đổi lại lời khai, tình huống như bây giờ, điều chúng ta có thể làm nhiều nhất chỉ có thể khởi tố tóc vàng bắt cóc Mã Khải, những thứ khác thì..."
"Cô không cảm thấy có gì đó không đúng sao?"
Tôi tổng hợp lại ba vụ án chặt xác trước đây, bắt đầu suy nghĩ lại.
Ba người bị hại trước đó đều là nữ, tuổi tác không khác biệt quá nhiều, phân tích từ góc độ của tâm lý học tội phạm, hung thủ đại khái chỉ ra tay với người bị hại là phụ nữ.
Hơn nữa, hoa văn tượng trưng cho giáo hội Đường Quang Minh chỉ xuất hiện ở hiện trường vụ án thứ nhất, mà Mã Khải còn sống, điều là hoàn toàn nói rõ Mã Khải không phải là mục tiêu của hung thủ.
Người bị hại là nữ, hoa văn, viện điều dưỡng và tên tóc vàng kia.
Mồ hôi lạnh bỗng nhiên toát ra sau lưng, giây phút kia, tôi rốt cuộc cũng cảm thấy được ý tưởng thực sự của hung thủ.
Mã Khải và tóc vàng chỉ là mồi nhử, tên khốn kia, từ lúc bắt đầu, hắn ta đã tính toán rất tốt.
"Mau quay về viện điều dưỡng!" Tôi cất cao giọng với Sở Mộng Hàn: "Nhà máy thép Tụ Nguyên chỉ là một cái bẫy, mục tiêu kế tiếp của hung thủ, ở trong viện điều dưỡng!"
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên và đám người Lý Kiến Quân đều quay đầu lại nhìn tôi, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết. Tôi biết bọn họ không tin tưởng tôi, nhưng bây giờ cũng không có thời gian để giải thích.
Sở Mộng Hàn nghe xong, lập tức lấy chìa khóa xe ra, đi qua đây.
Lý Kiến Quân thấy vậy, kéo cô lại: "Đội trưởng, bây giờ chưa rõ tình hình như thế nào, cô đi như vậy với anh ta, không đúng tí nào!"
Sở Mộng Hàn trừng mắt nhìn anh ta, hai tròng mắt sắc bén gần như có thể gϊếŧ người: "Tránh ra, tôi phải bắt hung thủ."
"Sở Mộng Hàn, các đồng sự ở cục thành phố đều ở đây, cô muốn tự ý rời cương vị công tác trước mặt mọi người sao?" Người đàn ông trung niên hổn hển lao ra khỏi xe cảnh sát, dường như muốn giữ lại chút tôn nghiêm còn lại của ông ta.
"Xin lỗi, cục trưởng Tào."
Sở Mộng Hàn liếc nhìn ông ta, cuối cùng vẫn cắn răng, nổ máy xe.
"Cảm ơn." Tôi nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, không phải là đồng việc của cô." Trong ba năm nay, chưa từng có ai thực sự tin tưởng tôi, chỉ dù đã từng là bạn cùng vào sinh ra tử. Đối với cảnh sát, tôi cũng chỉ là một công cụ có thể lợi dụng. Sự lựa chọn của Sở Mộng Hàn, khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp đã lâu chưa cảm nhận được. Cô gái này, thực sự khác với những người khác.
"Không cần." Sở Mộng Hàn điều khiển vô lăng, lời nói lại lạnh lùng như trước: "Tôi chỉ tin tưởng phán đoán của mình. Trực giác của tôi nói cho tôi biết, anh có thể dẫn tôi tìm được hung thủ!"
Chiếc xe Hyundai màu đen chạy băng băng trên con đường núi, chạy thẳng đến viện điều dưỡng, hy vọng, còn đuổi theo kịp.
Nửa tiếng sau, cuối cùng thì chúng tôi cũng chạy tới viện điều dưỡng mà trước đó Mã Khải ở. Lúc này, bên trong viện điều dưỡng tối om, tất cả đèn đóm đều đã tắt, chẳng khác gì một khu vực chết.
Sở mộng Hàn cũng biết rõ nơi này đã xảy ra chuyện, vội hỏi tôi tiếp theo nên làm gì.
"Tôi cũng không biết, thông báo cho cảnh sát trước đi, tình hình bây giờ, hai chúng ta không thể xử lý được."
Nhìn cô ngồi vào xe Hyundai mày đen, cầm lấy bộ đàm mạnh mẽ nói gì đó. Tôi rốt cuộc mới thở dài một hơi, cất bước, xông thẳng vào trong viện điều dưỡng.
Trước đó, hoa văn tượng trưng của giáo hội Đường Quanh Minh cũng chỉ xuất hiện ở hiện trường vụ án đầu tiên, với thái độ làm việc của hung thủ, tôi tin rằng lần này cũng như vậy.
Nếu đã như vậy, bất kể là hung thủ, hay là người bị hại thứ tư, đều ở trong phòng bệnh của Mã Khải.
Qua đêm nay, nơi đâu sẽ biến thành hiện trường vụ án thứ nhất, châm chọc thay chính là, hung thủ một ngày trước đã nói cho chúng tôi biết, hắn ta phải làm như vậy.
Bên trong viện dưỡng lão tối om, điều này đại biểu rằng hung thủ đã chuẩn bị từ lâu, Tôi không muốn để Sở Mộng Hàn mạo hiểm, huống chi, nếu như tôi xảy ra chuyện, cần phải có người biết ở nơi đây đã xảy ra chuyện.
Lần này, tôi lựa chọn đối mặt với hung thủ của vụ án chặt xác một mình.
Xung quanh đen ngòm, cả nhân viên điều dưỡng hay bảo vệ đều không thấy tung tích đâu. Phòng điều trị trước đây của Mã Khải ở trên lầu hai, tôi đang đi lên cầu thang, đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 19: Người Thế Tội