- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 16: Chùa Tĩnh An
Kỳ Án Phân Thây
Chương 16: Chùa Tĩnh An
"Cô đã từng gặp tôi à?"
"Ừ, từng gặp một lần ở trường cảnh sát, cũng từng nghe nói về anh." Sở Mộng Hàn khẽ cười, giữa những lời nói dường như đổi thành một người khác: "Lúc lấy được tư liệu tôi đã từng nghi ngờ, tận đến đêm hôm đó tôi mới chắc chắn anh chính là Diệp Phàm kia.”
“Nghĩ lại cũng phải cảm thán, học sinh ưu tú nhất đại học Z thế mà lại rơi vào tình cảnh sa sút như bây giờ.”
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cho tâm trạng dần bình ổn lại, một lúc lâu sau, tôi mới hỏi khẽ một câu: "Cô có tin là tôi là vô tội không?"
Sở Mộng Hàn rũ mắt xuống, trên mặt không có chút biểu cảm gì: "Vẫn là câu nói kia, tôi chỉ tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy.”
Phải, cô ấy chỉ tin vào những gì cô ấy đã thấy, giống như hầu hết mọi người.
Nhưng mà, những thứ tận mắt nhìn thấy có nhất định là thật không? Nếu đúng là thật, thì phải giải thích về thời gian và cách thức chết của Lưu Duyệt như thế nào?
Khi những gì chúng ta nhìn thấy mâu thuẫn với lẽ thường, chúng ta sẽ bị nhầm lẫn, muốn thoát khỏi sự nhầm lẫn thì chỉ có thể cố gắng tìm ra sự thật.
Một giờ sau, chúng tôi đến nhà máy thép Tụ Nguyên. Toàn bộ nhà máy được xây dựng trên núi, chỉ kết nối với thế giới bên ngoài bằng một con đường núi quanh co.
"Nhìn kìa!” Theo hướng ngón tay Sở Mộng Hàn chỉ, tôi thấy một ngôi chùa vừa lúc khuất trong núi cách nhà máy không xa, lộ ra một góc uy nghiêm.
Không có gì đáng ngạc nhiên, đó là Chùa Tĩnh An.
“Sáu cõi luân hồi, hóa thân thành tiên.” Nhìn vào ngôi chùa trước mắt, trong đầu tôi chợt hiện lên những lời này. Nếu hung thủ thật sự là người trong cõi cửa Phật, một lòng hướng thiện, thì làm sao có thể tùy tiện gϊếŧ người chỉ để tu tiên? Tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Sở Mộng Hàn nghiêng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh cảm thấy tay Tóc Vàng kia sẽ giấu Mã Khải ở đâu?”
“Không dễ nói, cả chùa Tĩnh An và nhà máy thép đều có khả năng, chúng ta tách ra hành động.”
"Được, chú ý an toàn, có việc gì cứ liên lạc với tôi." Sở Mộng Hàn nói rồi ném cho tôi một bộ đàm, sau đó cầm súng chạy về phía nhà máy thép Tụ Nguyên mà không quay đầu lại lấy một lần.
Trí nhớ của tôi khá tốt, nhưng nhìn dáng vẻ quả quyết của Sở Mộng Hàn, tôi mãi vẫn không thể nhớ nổi mình đã từng gặp cô ấy ở trường cảnh sát chưa. Người ta nói phụ nữ xinh đẹp thường đi lừa người, chẳng lẽ lúc trên xe cô ấy đã cố ý bịa ra lời nói dối để lừa gạt tôi?
So với nhà máy thép còn có chút ánh sáng nhàn nhạt, chùa Tĩnh An hệt như một con quái vật ăn thịt người, hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối.
Ở cuối con đường có một cầu thang hẹp dài uốn lượn lên tận cổng núi, hai bên cầu thang trồng đầy tre, ngoài ra còn có rất nhiều ngã ba. Cuối cùng tôi mất gần hai mươi phút mới leo lên hết cầu thang, chùa Tĩnh An khổng lồ đã ở ngay trước mắt.
Vùng đất của Phật đáng ra phải cung cấp cho mọi người sự ấm áp và ánh sáng, nhưng nhìn vào ngôi đền phía trước, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo và u ám.
Đúng lúc này, một cơn gió ập đến. Cổng núi không khóa, "ọp ẹp" một tiếng, bị gió thổi tung ra một khe hở.
Trong gió cuốn theo mùi gỉ sắt thoang thoảng, từ góc độ này, tôi cũng vừa vặn có thể trông thấy nhà máy thép Tụ Nguyên phía dưới chân núi. Bắt đầu từ ngôi nhà cũ của nhà họ Chu, tất cả những phát hiện dường như đều rất logic, nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho tôi biết rằng có điều gì đó không ổn ở đây.
Hy vọng mọi việc bên phía Sở Mộng Hàn đều thuận lợi. Tôi hít một hơi thật sâu, bước vào chùa Tĩnh An qua khe hở.
Lạnh, quá lạnh. Bây giờ mới tầm tháng tám, tháng chín, nhưng trong cổng núi lại tràn ngập cái lạnh thấu xương. Hai bên đường đi bày đủ các loại tượng, tất cả đều cao gần 3 mét, xếp dọc hai bên đường.
Mới đầu, tôi cho rằng những bức tượng này là tượng Bồ Tát hoặc Kim Cương, nhưng sau khi lại gần quan sát kỹ hơn, tôi mới phát hiện những bức tượng này là đủ loại ác quỷ có phong cách riêng biệt, đầu quỷ thân người, vô cùng gớm ghiếc.
Tôi có cảm giác như mình vừa lạc vào một ngôi nhà ma trong công viên giải trí, chùa chiền gì mà lại đặt tượng quỷ trên đường đi vào?
"Diệp Phàm, tiến độ chỗ anh thế nào rồi?" Giọng Sở Mộng Hàn truyền ra từ trong bộ đàm, nghe có chút rè rè.
"Vừa mới đến chùa Tĩnh An." Tôi nhìn xung quanh, chậm rãi mở miệng nói: "Tạm thời không nhìn thấy ai.”
"Ừm, tôi đã khống chế được giám đốc của nhà máy thép Tụ Nguyên, đang định điều tra thêm, nhìn tình huống hiện tại thì chắc hẳn nơi này không có vấn đề gì. Anh chú ý an toàn, tôi nghe đám nhân viên ở đây nói chùa Tĩnh An có chút quái lạ. Xin chào, bạn có thấy một chàng trai nhuộm tóc vàng nào không, ê bạn chạy gì vậy!”
“Quái chỗ nào, sao lại kỳ quái?”
Tôi muốn hỏi thêm, nhưng đầu bên kia bộ đàm chỉ còn lại tiếng rè, như thể tín hiệu bị nhiễu nặng.
Tôi loay hoay với cái bộ đàm một hồi thì đột nhiên cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên, trông thấy một người đang đứng ngay trước mặt, lẳng lặng nhìn tôi.
Tim tôi thắt lại, mồ hôi lạnh túa ra.
Vóc người đối phương cao lớn, đeo mặt nạ vai hề, tay cầm một cái rìu bổ củi sắc bén, trông giống y như một tên mang ý xấu. Một người to như vậy lại gần mà tôi không lại không hề phát hiện ra?
Tôi mắt đối mắt với "vai hề", rồi nhìn chằm chằm vào cái rìu bổ củi trong tay gã ta, không dám manh động.
Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm mà hét lên với gã ta: "Mày là ai, tại sao lại ở đây?"
"Vai hề" không trả lời, chỉ giơ cái rìu bổ củi lên, thực hiện một động tác giống chuẩn bị bổ xuống.
Nhân lúc này, tôi cũng thấy rõ gần cổ tay của chú hề có một hình xăm kỳ quặc, và hình xăm đó và các mẫu còn sót lại tại hiện trường vụ án thực sự giống hệt nhau!
Hình xoắn ốc, chuyển dần từ hình tròn bên ngoài sang hình ngôi sao năm cánh, tôi sẽ không nhìn lầm!
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi không khỏi đập loạn lên. Tên trước mắt này rất có khả năng chính là hung thủ trong vụ án phân thây!
"Có phải mày là người của "Đường Quang Minh" không?”
Vừa dứt lời, trong hành lang tối tăm đột nhiên phát ra một tràng âm thanh quái dị, giống tiếng một người phụ nữ đang khóc, lại như đang cười điên cuồng. Tôi nhớ rõ tối đó ở trung tâm pháp y cũng xuất hiện âm thanh tương tự, người đàn ông có khuôn mặt xấu cũng bỏ lại thi thể Lưu Duyệt, quyết đoán chạy trốn sau khi nghe thấy âm thanh này.
Nếu giống như tôi suy đoán, hung thủ là một nhóm người, thế thì thứ âm thanh quỷ quái này chính là phương thức để bọn họ truyền tin cho nhau.
Cũng giống như người đàn ông có khuôn mặt xấu đêm đó, sau khi tràng âm thanh quái dị ấy vang lên, vai hề lập tức xoay người bỏ chạy.
Động tác của gã ta rất nhanh, thật khó mà tưởng tượng một gã to lớn như vậy sao lại có thể linh hoạt đến thế. Hành lành tối tăm sử dụng kết cấu xoắn ốc, âm thanh truyền đến từ mọi hướng, làm ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng phán đoán phương hướng của tôi.
Hơn nữa, tôi cảm thấy tên khốn kia đang cố ý khıêυ khí©h mình, mỗi khi sắp kéo dài khoảng cách thì gã ta sẽ giảm tốc độ, chờ tôi đuổi kịp lần nữa, gã ta lại đột nhiên tăng tốc, sau vài lần như vậy, tôi hoàn toàn mất dấu.
Chờ đến khi tôi phản ứng lại thì bản thân đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ, tiếng động quái dị biến mất, vai hề cũng không thấy đâu.
Trước mặt xuất hiện một hồ sen rất lớn, dường như vô biên vô tận, hoa sen trong hồ vừa dịp nở rộ. Mà ở giữa hồ sen có một căn nhà tre, bên trong có ánh lửa mờ ảo.
Có ai đó ở trong căn phòng này?
Nhớ tới gã hề kia, tôi không dám bất cẩn, cúi thấp người chậm rãi đi về phía trước. Ngay khi tôi đến gần ngôi nhà tre, một giọng nói già nua vang lên: "Chàng trai trẻ, vào đi."
Tôi đã rất cẩn thận, không ngờ vẫn bị phát hiện. Hoặc là, ngay thời điểm tôi bước vào Chùa Tĩnh An, tôi đã bị phát hiện rồi. Kẻ thù nấp trong bóng tối, tôi thì ở ngoài sáng, bất kể trong căn phòng này là ai, tôi vẫn cảm thấy bị động.
Nhưng mà đã như vậy thì không có gì phải sợ nữa.
Cẩn thận đẩy cửa phòng ra, trong phòng tràn ra ánh sáng cùng ấm áp, chớp mắt xua tan u ám. Không thể không nói, ngôi nhà tre này có cảm giác hoàn toàn khác so với cảm giác khi ở gần cổng núi.
Nhà tre không lớn, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, hai bên giá sách chất đầy kinh Phật. Giữa căn phòng có một bức bình phong, trên đó có một bài thơ viết bằng bút lông với nét bút mạnh mẽ.
"Bồ Đề vốn chẳng cây, gương sáng cũng không đài."
"Xưa nay không một vật, bụi trần bám vào đâu." Giọng nói già nua truyền ra từ phía sau bức bình phong: "Thí chủ, nếu cậu đã đến, cứ an tâm. Lăn lộn cả một đêm, mệt mỏi rồi đúng không? Tại sao không, đến uống một tách trà nóng hâm nóng cơ thể."
Qua lớp bình phong, tôi thấy một hòa thượng già râu tóc bạc phơ ngồi ở đó, chăm chú nhìn vào bàn cờ trước mặt.
Hòa thượng già cũng không ngẩng đầu lên, ông ta chỉ chỉ chỗ trống phía trước, ý bảo tôi ngồi xuống, sau đó rót đầy tách trà rỗng trước mặt tôi.
Tôi ngồi xuống, nhấm nháp một ngụm trà, phát hiện độ ấm của trà trong tách rất vừa vặn, vừa nhấp một ngụm, hương trà đã lan ra: "Ông có phải là chủ nhân của tu viện này không?"
Hoà thượng già mỉm cười, tiếp tục thêm trà cho tôi: "Đúng vậy, bần tăng, Tĩnh Hư."
"Tĩnh Hư đại sư." Tôi chỉ vào bộ ấm trà trên bàn, thấp giọng nói: "Muộn như vậy rồi, ông đang đợi ai ở đây?"
Tĩnh Hư vuốt râu, ra vẻ cao thâm: "Đang đợi một người có duyên!"
Thành thật mà nói, tôi không thể hiểu được vị hòa thượng già này đang nghĩ gì, những biểu hiện siêu nhỏ trước kia sử dụng vốn chẳng có tác dụng gì với ông ta. Nhìn ngoại hình Tĩnh Hư, ít nhất cũng đã hơn sáu mươi tuổi.
Lớn tuổi vậy rồi mà nửa đêm nửa hôm không ngủ, đến chỗ này ngồi chờ người có duyên, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
"Làm sao ông biết tôi sẽ đến?"
"Ý trời không thể tiết lộ."
Thật biết giả vờ giả vịt, tôi lại nhấp một ngụm trà, cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống: "Nơi này ngoài ông ra còn có người khác không?"
"Chà, tôi đã sống ở đây nhiều năm rồi, theo như tôi biết thì trong chùa Tĩnh An này, ngoài tôi và đồ đệ ra thì không còn ai khác nữa."
Tôi không biết liệu ông ta có nói dối hay không, nhưng dường như "vai hề" vừa cố đưa tôi đến đây. Mục đích của họ là gì? Chẳng lẽ chỉ là do lão hòa thượng này cô đơn quá, nên muốn tìm một chàng trai trẻ nói chuyện phiếm?
Đúng lúc này, Tĩnh Hư vươn tay ra, chỉ vào bàn cờ trước mặt, thấp giọng nói: "Thí chủ, có biết chơi cờ không?"
"Một chút."
Bàn cờ này đã được chơi hơn nửa, bên trên được một số quân đen và trắng phủ lên. Bên tôi thuộc về quân trắng, Tĩnh Hư là quân đen.
Tôi chỉ muốn vào chuyện chính ngay, nhưng chợt phát hiện ra có điều gì không ổn: "Tuy tôi không tài giỏi, nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái. Con rồng lớn của cờ trắng đã bị cờ đen vây chặt, không có khả năng chạy thoát, Tĩnh Hư đại sư, ngài đang bày ra một nước cờ chết!"
"Đúng vậy!" Tĩnh Hư vuốt râu: "Thí chủ, theo ý tôi, tình hình của cậu, không phải giống hệt quân trắng này sao?"
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 16: Chùa Tĩnh An