- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 12: Bất Ngờ Thay Đổi
Kỳ Án Phân Thây
Chương 12: Bất Ngờ Thay Đổi
Ông lão Chu giơ cao chiếc áo phông dính máu lên, tiếp tục kích động cảm xúc của dân làng. Mục đích của ông ta chỉ có một chính là đưa tôi vào chỗ chết.
Có lẽ ông lão Chu sợ tôi phát hiện bí mật của căn phòng kia, cho nên vội vàng muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu. Hoặc là từ khi tôi bắt đầu đi vào trong làng thì ông ta đã không có ý định để tôi còn sống ra ngoài. Không cần biết nguyên nhân là gì, thật sự không thể tha thứ được, trước mắt tôi cần phải dùng hết sức mình để chạy ra khỏi nơi này mới được.
Xung quanh ngôi nhà cũng đã bị dân làng đang tức giận bao vây bốn phía chật cứng, thi thể của người mặt xấu đã bị bọn họ ném trước cửa. Tôi chỉ có một mình, so với việc mạo hiểm để phá vòng vây xông ra thì việc tiếp tục ẩn nấp ở chỗ này có vẻ sáng suốt hơn.
Lốp xe bị thủng, điện thoại di động vẫn không có tín hiệu như cũ, trong lúc nguy cấp, đột nhiên tôi nhớ đến bộ đàm không dây mà Sở Mộng Hàn đã đưa cho tôi. Tôi không có bạn bè ở thành phố T, người duy nhất có thể giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn sợ rằng chỉ có cô.
Cầm lấy bộ đàm không dây ra, cố gắng điều chỉnh tần số, nhấn nút nói chuyện. Nhưng mà ở đầu còn lại của bộ đàm chỉ có tiếng ồn. Tôi chỉnh âm thanh lên mức cao nhất, thử liên tục mấy lần nhưng bên trong cũng vẫn chỉ có tiếng ồn.
Mẹ kiếp, không phải nói đây chính là kỹ thuật mới nhất sao, còn nói là đảm bảo chất lượng, sao bây giờ tất cả mấy thứ này lại không có hiệu quả vậy. Nhìn bộ đàm không dây trong tay, hi vọng còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn vỡ tan.
Đúng lúc này, một bà cụ mù bất ngờ lao ra khỏi nhà, dùng tiếng địa phương gào to mấy tiếng với mọi người đang bao vây xung quanh. Vừa nói xong thì không ít người đã nhanh chóng đưa mắt về phía căn nhà cũ nơi tôi đang núp.
Tuy bà cụ mù nhưng thính giác lại rất nhạy bén, nhất định là lúc tôi vào trong nhà thì bà ta đã nghe được âm thanh khác thường, cho nên mới nói chuyện này cho nhóm người của ông lão Chu. Chỗ ẩn nấp cuối cùng của tôi cứ bị bại lộ hoàn toàn như vậy.
“Chú Chu, chúng tôi đuổi theo suốt cả chặng đường cũng không nhìn thấy tên nhóc kia, chẳng lẽ nó lại trốn vào trong nhà chú rồi hả?
“Phải tìm được nó, rồi mang ra ngoài gϊếŧ chết để trả thù cho pháp sư Quách!”
“Đúng vậy, chúng ta không thể để cho một người bên ngoài làng đến đây ức hϊếp mình được!”
Ông lão Chu nhìn về căn nhà cũ với vẻ mặt phức tạp. Trong khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng ông lão Chu không hề muốn dân làng đi vào trong nhà, ông ta đang lo sợ điều gì chứ?
“Tốt lắm, mấy người ở bên ngoài canh chừng, những người còn lại thì đi theo tôi vào trong nhà xem một chút, nếu như nó không có ở bên trong vậy thì rất có thể là đã tìm được đường chạy ra khỏi làng rồi!”
Ánh lửa từ bốn phương tám hướng tập trung về, xua tan bóng tối. Nhưng lúc này đây, ngay cả ánh sáng cũng không thể làm tôi cảm thấy an toàn.
Dân làng xông vào từ cửa chính của ngôi nhà cũ, tôi lại bị ngăn ở trong phòng khách, tôi vốn không có chỗ để trốn.
Làm sao đây, phải làm sao bây giờ? Bộ đàm không dây vẫn không thể sử dụng, tôi hoàn toàn rơi vào tình trạng không nơi nương tựa. Hoặc là xông lên liều mạng với mấy người này, hay là thái độ nhún nhường, cố gắng nói phải trái với bọn họ đây?
Cho dù lựa chọn là gì đi nữa thì đều có thể khiến tôi bị bọn họ đánh đến chết.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì sự chú ý của tôi đã đổ dồn vào chiếc quan tài được để ở trong phòng khách.
Chiếc quan tài còn chưa được chôn cất cho nên cũng chưa được đóng đinh hoàn toàn, nhìn xung quanh thì thấy đây là chỗ duy nhất tôi có thể trốn. Dùng hết sức đẩy cái quan tài ra rồi chen vào bên trong theo khe hở.
Trong nháy mắt, mùi xác chết thối rữa xộc thẳng vào mặt, xém chút nữa làm tôi ói ra, nhờ ánh lửa ở bên ngoài căn phòng, bỗng nhiên tôi nhìn thấy một cái xác nam thối rửa ở trong quan tài nhỏ hẹp này.
Xác chết của Chu Lỵ Lỵ vẫn còn ở trong trung tâm pháp y, quan tài này chỉ nên là phần mộ chôn quần áo và di vật của cô ta thôi mới đúng chứ.
Cái xác nằm bên trong này là ai? Tại sao ông lão Chu lại để xác chết của một người xa lạ vào trong quan tài của con gái mình chứ?
Bên cạnh truyền đến tiếp bước chân lộn xộn, trong nháy mắt, dân làng đã lục lọi đến trong phòng khách này. Không thể suy nghĩ nhiều nữa, cũng chỉ có thể cố gắng chịu mùi thối rữa của xác chết mà khép quan tài lại.
Đây đúng là khoảnh khắc khó quên nhất trong cuộc đời của tôi khi mà phải ở cùng một cái xác chết đang thối rữa trong một không gian nhỏ hẹp như vậy. Tôi nhìn ông anh bên dưới, trên mặt thỉnh thoảng còn có thể thấy cả giòi, tôi chỉ muốn chết đi cho rồi.
“Anh Chu, không tìm thấy tên nhóc kia, liệu nó có chạy đến nơi khác rồi hay không?”
“Không thể nào, tôi đi theo sau nó suốt quãng đường, nó chắc chắn đang ở chỗ này.” Có thể nghe thấy giọng nói của ông lão Chu ở bên ngoài quan tài rất rõ ràng: “Huống chi mẹ tôi cũng nói nhà cũ trước kia của chúng tôi có người lạ xông vào, tôi đoán chắc chắn là tên nhóc kia.”
“Anh Chu, nhà anh lớn như vậy, biết đâu chính là con mèo nào đó. Nếu không thì chúng ta lục soát cẩn thận lại một lần nữa, không tin không thể tìm được nó.”
Mẹ kiếp, tại sao mấy người cứ khăng khăng là phải ở trong căn nhà này, sao không suy nghĩ một chút biết đâu tôi đã chạy ra khỏi làng thì sao? Nhưng mà nếu như vậy, mấy dân làng này không tìm được tôi ở trong nhà cũ thì nhất định sẽ phải đi tìm ở những chỗ khác. Đến lúc đó tôi phải lên kế hoạch cẩn thận xem phải làm sao mới có thể chạy thoát khỏi cái làng này.
Từng giây từng phút trôi qua, tôi vẫn co rúc ở trong quan tài, không dám thở mạnh dù chỉ một cái.
Thỉnh thoảng bên ngoài cũng vang lên tiếng lục lọi cùng với tiếng chửi bới, ông lão Chu cứ đứng canh ở trong phòng khách, chỉ đạo dân làng lục soát khắp nơi.
Trong khi tôi còn đang oán hận sao mấy người này còn không chịu từ bỏ thì kế bên cái mông của tôi bỗng nhiên có cảm giác tê dại. Giống như là bị cái gì đó nhẹ nhàng sờ vào.
Ở trong quan tài này, chỉ có tôi cùng với ông anh bên dưới, bàn tay nhỏ nhắn của ông ta còn đúng lúc đặt ở bên cạnh mông của tôi.
Tôi cúi đầu liếc nhìn “anh hai” bên dưới. “Anh hai” kia cũng nhìn thẳng vào tôi, dường như cặp mặt trống rỗng cũng không có chuyển động gì.
Tôi luôn không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng lúc này đây tôi hoàn toàn tin rồi. Tôi nhanh chóng chắp tay, cúi đầu kính cẩn xá ông ta mấy cái.
Vị “anh hai” gì đó ơi, không ngờ phải không, xin chào, em vừa mới đến đây, nếu có làm phiền thì xin anh đừng để ý. Nếu như anh trên trời có linh thiêng thì nhớ phù hộ em đừng bị mấy người này phát hiện. Đợi em sống sót ra ngoài, em nhất định mua mấy người giấy tốt nhất, làm thành hình dáng mấy anh chàng đẹp trai sau đó đốt cho anh.
Tôi thì thầm một lúc, không ngờ sự rung động ở mông không những không giảm mà còn tăng lên. Lần này thì tôi hoàn toàn nổi giận rồi. Mẹ nó, ông đây là một người đàn ông đứng đắn, mặc dù bây giờ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn nhưng mà cũng không thể thuận theo tụi yêu quái như bọn mày, để bọn mày tùy tiện làm bậy được. Nói xong, tôi đưa tay đẩy ra, không ngờ lại đυ.ng vào bộ đàm không dây đang không ngừng rung kia.
Cái này, sao bây giờ lại hoạt động lại rồi? Nếu như có thể liên lạc được với cảnh sát, vậy thì mối nguy có thể được giải quyết rồi.
Tôi bật sáng điện thoại di động, rút cái ăng-ten ra, sao đó nhìn cái bộ đàm không dây này, đang suy nghĩ xem nên sử dụng nó như thế nào. Đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Sở Mộng Hàn vang lên từ trong bộ đàm không dây: “Diệp Phàm, anh đang ở đâu, chúng tôi dự đinh…”
Có lẽ bởi vì tình huống quá khẩn cấp cho nên tôi đã quên trước đó mình đã điều chỉnh âm lượng của bộ đàm lên đến mức lớn nhất, cho nên khi Sở Mộng Hàn nói ra một câu “Diệp Phàm thì tôi có cảm giác như màng nhĩ của mình sắp bị điếc.
Cho dù tôi đã thu hồi ăng-ten và tắt bộ đàm đi nhưng có vẻ đã quá muộn.
Đúng lúc đó, mọi âm thanh xung quanh đều im lặng, thời gian dường như cũng dừng lại. Tôi có cảm giác có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, giống như có thể xuyên qua tấm ván của quan tài mà nhìn thấy tôi.
“Mấy người có nghe thấy không?”
“Nghe, là giọng nói của một người phụ nữ.”
“Hình như phát ra từ trong cái quan tài này?”
Sau lưng, mồ hôi lạnh đã chảy xuống không ngừng, trong đầu cũng vô thức mà hiện lên cảnh tượng mấy phút sau đó. Tôi bị dân làng tức giận lôi ra khỏi quan tài, ném vào bên cạnh thi thể của tên mặt bị thối rữa, mặc kệ có giải thích thế nào đi nữa cũng không có ích gì, cuối cùng cũng bị bọn họ đánh đến chết.
“Chờ một chút, mấy người muốn làm gì?” đúng lúc này thì giọng nói của ông lão Chu từ xa truyền đến, ông ta tách mọi người ra, đứng sừng sững phía trước quan tài.
“Anh Chu, bên trong quan tài có tiếng động, tên nhóc kia rất có thể đang núp ở bên trong đó.
“Đúng đó, để cho chúng tôi nhìn một cái, đem nó lôi ra ngoài!”
“Không thể được!” ông lão Chu nói ra những lời này gần như là gào thét, y hệt một con sư tử đang tức giận: “Đây là quan tài của con gái tôi, tất cả mấy người không ai được đυ.ng đến.”
“Anh Chu, nói gì đi nữa thì lúc nãy chúng tôi đều nghe thấy.”
“Cút đi.” ở bên ngoài vang lên âm thanh của đạn lên nòng, không ngờ rằng, vì để ngăn cản dân làng kiểm tra quan tài mà ông lão Chu đã móc súng ra.
Ông lão Chu vẫn ở trong nhà nãy giờ cho nên lúc nãy nhất định cũng nghe thấy giọng nói trong bộ đàm không dây. Nếu vậy thì tại sao ông ta lại phải ngăn cản dân làng kiểm tra quan tài nhỉ.
Để bảo vệ tôi sao? Không thể nào, ông ta chỉ mong tôi gϊếŧ chết tôi sớm một chút. Nhìn cái xác chết thối rữa ở phía dưới thì dường như tôi đã hiểu rõ. Có vẻ như cái xác chết chính là sinh mệnh của ông lão Chu.
So sánh với việc bắt thì ông già kia sợ dân làng phát hiện ra cái xác này hơn, cho nên mới không màn đến việc xé rách mặt với dân làng cũng phải móc súng ra ngăn cản bọn họ mở quan tài.
Kết quả là tình thế bị xoay chuyển, lợi dụng lúc bọn họ còn đang cãi nhau, tôi cầm điện thoại ra cẩn thận kiểm tra các xác ở bên dưới một lần.
Từ mức độ thối rữa có thể đoán rằng người này đã chết hơn hai mươi ngày rồi, nghĩ lại thì thời gian chết giống với thời gian Chu Lỵ Lỵ bị hại. Quan trọng hơn chính là hai tay của cái xác chết này đều có rất nhiều vết bầm tím, có vẻ như lại bị giam cầm bởi xích sắt trong một thời gian dài.
Tôi nhớ đến trước đây có một căn phòng kỳ Lam Hạ giống như nhà tù, có vẻ như là dùng để giam giữ người, rất có thể người đó chính là cái xác chết này đâu. Người này là ai, ông lão Chu có quan hệ như thế nào với ông ta? Tôi có cảm giác chỉ cần mình biết được thân phận của cái xác này thì có lẽ có thể hiểu rõ được câu đố bí ẩn ở trong gia đình nhà họ Chu.
“Cút ra khỏi nhà tôi, cút ra khỏi linh đường của con gái tôi, nếu không thì đừng có trách vì sao tôi không khách sáo!”
“Được, được, được, anh Chu đừng có giận, chúng tôi đi chỗ khác tìm tên nhóc kia.”
Tiếng bước chân cũng dần dần đi xa, trong phòng khách lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, bên ngoài quan tài vang lên tiếng đóng cửa sổ. Trước đây, quan hệ của ông lão Chu và dân làng vẫn luôn lại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, bây giờ dân làng đi rồi, ông ta hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa.
“Tên nhóc thối tha, đúng là có bản lĩnh, lại có thể trốn ở chỗ này.” Ông lão Chu thấp giọng nói, trong đó còn mang theo ý muốn gϊếŧ người: “Lần này tao xem mày còn có thể chạy đi đâu.”
Tôi biết mình không thể chạy được cho nên dứt khoát không núp nữa, trực tiếp hô to: “Ông già, giữa chúng ta không có liên quan gì, tại sao ông lại muốn gϊếŧ tôi?”
“Hừ, muốn trách thì trách mày đã biết quá nhiều! Trước đây có lẽ tao còn có thể tha mạng cho may, nhưng bây giờ mày đã thấy được thứ ở trong quan tài, vậy thì không thể sống được nữa!”
Ngay sau đó, ông lão Chu nắm chặt khẩu súng săn ngắn, từ từ mở tấm ván quan tài lên.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Kỳ Án Phân Thây
- Chương 12: Bất Ngờ Thay Đổi