Chương 10: Đêm Mưa Tại Căn Nhà Ma Ám

Sau khi vào nhà, ông lão Chu bảo tôi ngồi tùy ý, nói xong là xách con gà mái già vào phòng bếp, vội vàng nấu bữa cơm tối cùng với vợ ông ta.

Nhà của ông ta là căn nhà cũ vô cùng to lớn, nhưng bên trong lại chỉ có bốn người sinh sống: hai vợ chồng ông lão Chu, một bà cụ quá bảy mươi tuổi, và một bé trai tầm mười tuổi.

Đôi mắt của bà cụ bị bệnh đυ.c thủy tinh thể nên không thấy rõ thứ gì, hơn nữa bà ta lại nói tiếng địa phương, cho nên chúng tôi không nói chuyện với nhau. Về phần cậu bé kia, chắc là em trai của Chu Lỵ Lỵ. Tôi cảm thấy hình như thần kinh của cậu bé có vấn đề, vừa nhìn thấy tôi thì cậu bé đã cười không ngừng, miệng lẩm bẩm nói gì đó.

Muốn hỏi chuyện từ hai người này, dĩ nhiên không thực tế. Xem ra, muốn tìm điểm đột phá chỉ có thể hỏi vợ chồng ông lão Chu.

Nhưng mà hai vợ chồng bọn họ bận rộn nấu nướng ở phòng bếp, tôi không có chút cơ hội lại gần bọn họ. Nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi đành quanh quẩn trong căn nhà cũ.

Vòng qua vòng lại, đột nhiên tôi thấy một căn phòng kỳ lạ.

Sở dĩ nói căn phòng kia kỳ lạ là bởi vì có vô số lá bùa được dán xiêu xiêu vẹo vẹo trên tấm cửa gỗ, giống như phong ấn con quái vật nào đó.

Lại gần cánh cửa thì tôi thấy có bảy, tám dấu bàn tay máu in trên tấm cửa gỗ, rất dễ dàng để nhìn thấy những lá bùa bên dưới. Nếu vậy thì trong căn phòng này đang giam giữ ai?

Tôi chậm rãi tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra.

“Cót két”

Cánh cửa gỗ lập tức được mở ra, sự chấn động làm lớp bụi trong phòng rớt xuống khiến tôi suýt chút nữa chết sặc.

Ho sặc sụa một hồi, lúc này tôi mới cầm lấy di động, tiến vào trong phòng. Căn phòng cũng không lớn, nhưng bên trong lại phủ đầy bụi bặm và mùi hôi hám, xem ra rất lâu rồi không ai bước vào đây.

Cả căn phòng đều vô cùng u ám, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ, nhưng đã bị người ta dùng những tấm ván gỗ dài đóng kín hoàn toàn.

Trong phòng bày biện rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, ngoài ra không còn đồ dùng gia đình gì khác. Chăn, đệm và gối bị chất đống lộn xộn, trên đó còn thấy rõ vết máu. Ngoài ra còn có một sợi xích hoen gỉ và một cái chén bị vỡ, mảnh vỡ nằm rải rác ở mép giường.

Trên sợi xích không chỉ có vết máu, mà còn lộ ra vài sợi tóc đen dài.

Lá bùa, sợi xích, cửa sổ đóng kín, chén ăn cơm, tất cả đều cho thấy, căn phòng này từng nhốt ai đó. Vì sao ông lão Chu lại làm một căn phòng như vậy trong chính căn nhà của mình?

Tôi để ý trên ngăn kéo ở chính giữa cái bàn gỗ có một ổ khóa mới tinh. Nếu như căn phòng này đã rất lâu không có ai ở, vậy tại sao phải cố ý khóa ngăn kéo kia, hay là bên trong đó cất giấu thứ gì rất quan trọng?

Tôi đang định tiến lên xem xét thì đúng lúc này, một bàn tay lớn nhẹ nhàng không phát ra tiếng động đặt lên vai tôi.

Trái tim tôi chùn xuống, tôi quay đầu lại, thấy ông lão Chu xuất hiện ở phía sau với bộ dạng quái dị, ông ta ngây người nhìn tôi. Mà trong tay của ông ta, đang cầm con dao róc xương sáng loáng.

Lão già này đang định làm gì? Trái tim tôi chùn xuống, tôi lùi về sau từng bước một.



Ông lão Chu thấy vậy, cười lạnh một trận rồi thu con dao lại: “Nhóc con, cơm làm xong rồi, mau ra đây ăn với chúng tôi.”

“À được.” Tôi lại liếc nhìn ổ khóa trên ngăn kéo, nhưng ông lão Chu đứng ngoài cửa làm ra vẻ không kiên nhẫn. Tôi chỉ đành xoay người đi ra ngoài theo ông ta.

Đợi khi tôi đi ra khỏi phòng, đột nhiên ông lão Chu lạnh lùng nói: “Nhóc con, tôi biết người trẻ tuổi các anh rất hay tò mò, nhưng không có việc gì thì đừng chạy lung tung, đây là phòng của con gái tôi.”

Đây là phòng của Chu Lỵ Lỵ! Sao lại có thể như vậy, trước kia căn phòng này từn nhốt người, là Chu Lỵ Lỵ sao? Tôi chỉ tay vào mấy lá bùa trước cửa phòng, ra bộ không hiểu.

Ông lão Chu thấy thế, mí mắt hạ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì: “Thứ này cũng không có gì kỳ lạ, ăn cơm đã, chờ ăn xong rồi, tôi sẽ kể cho anh nghe về chuyện của Lỵ Lỵ.”

Nếu ông ta đã nói như vậy, tôi chỉ còn cách đi ăn cơm trước. Nếu không làm cho ông ta nghi ngờ, sau đó muốn điều tra tiếp sẽ khó thực hiện được.

Bây giờ trời đã tối, căn nhà cổ to lớn bị bóng tối nuốt chửng. Thế nhưng gia đình ông lão Chu không mở điện, chỉ dùng nến và đèn dầu để thắp sáng.

Bữa cơm chiều diễn ra trong phòng khách, chính giữa phòng có một bộ bàn ghế cổ, bà cụ và cậu bé đã ngồi trước, ông lão Chu và vợ ông ta cũng ngồi ăn ở một góc bàn. Họ cắm cúi ăn cơm, thỉnh thoảng có ngẩng đầu lên nhìn tôi vài lần. Cả phòng khách được bày biện thành linh đường, nhìn đâu cũng thấy đồ dùng trong cúng bái. Phía trước quan tài mà tôi mang về đây còn có tấm ảnh đen trắng của Chu Lỵ Lỵ, vòng hoa, người giấy, vân vân, tất cả đều được bày xung quanh.

Càng kỳ lạ hơn là gia đình này có bốn người, nhưng trên bàn lại đặt sáu bộ chén đũa, bộ dư kia đối diện với di ảnh của Chu Lỵ Lỵ.

Tuy là người một nhà, nhưng không ai nói chuyện với ai, bà cụ vẫn dùng tiếng địa phương lầm bầm gì đó, vợ ông lão Chu thì ôm lấy cậu bé đút cơm cho cậu, thỉnh thoảng lại thêm đồ ăn vào cái chén dư kia, rồi nói vài câu kèm tên Chu Lỵ Lỵ. Bầu không khí kỳ lạ khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

“Nhóc con, tại sao lại không động đũa? Đừng khách sáo!” Ông lão Chu chỉ tay vào đồ ăn trên bộ bàn ghế cổ, đột nhiên cười ha hả: “Chúng tôi ở nơi hoang vu hẻo lánh, không có gì ngon để chiêu đãi, chỉ có thể bày mấy thứ này lên bàn, nhân lúc đồ ăn còn nóng ăn hãy nhiều một chút.”

Tôi để ý miếng thịt gà trong đĩa còn dính máu, bên cạnh là đĩa rau xào, đành cười gượng, gắp một chút cho có rồi đặt vào chén.

Bữa cơm rồi cũng trôi qua, ông lão Chu nhân lúc vợ ông ta đi rửa chén, kéo tôi đến trước linh đường, đốt hương để tôi thắp cho Chu Lỵ Lỵ nén hương: “Con bé kia lúc còn sống thật đáng thương, bây giờ chết rồi, chúng ta thắp cho con bé càng nhiều hương thì ở dưới đó con bé cũng có thể vui vẻ.”

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, tuy rằng ông lão Chu này quái lạ, nhưng yêu thương ông ta đối với Chu Lỵ Lỵ là xuất phát từ tận đáy lòng.

Tôi nhận lấy hương, cung kính lạy ba cái, sau đó đưa cho ông ta cắm hương vào bát hương: “Ông ơi, trước khi Lỵ Lỵ chết, có chuyện gì khác lạ xảy ra không?”

Ban đầu ông lão Chu ngạc nhiên, vội vàng quay người lại, giọng điệu càng trở nên lạnh lẽo: “Nhóc con, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Trước khi chị tôi bị gϊếŧ, tôi cảm thấy chị ấy có gì đó không bình thường, giống như đã biến thành một người khác, tôi còn tưởng…”

Không đợi tôi nói hết, đột nhiên ông lão Chu mất kiên nhẫn, mở miệng cắt ngang lời: “Chị cậu là chị của cậu, còn nó là con gái của tôi. Trước khi chết Lỵ Lỵ rất tốt, nhưng nó đã bị kẻ gϊếŧ người đó gϊếŧ chết! Tên khốn kiếp đó, nếu tôi bắt được, thế nào cũng phải róc xương gã ta ra!”

Tốt sao? Nếu thật sự là như vậy, tại sao còn nhốt cô ấy ở trong phòng?

“Liễu Cầm ở làng bên, trước khi cô ta chết ông có biết không?”

“Chuyện ở làng bên tôi đâu biết, chúng tôi và nhà họ Liễu vốn không quen biết.”



“À ông ơi, trước đây căn phòng đó…”

“Được rồi!” Ông lão Chu trợn mắt nhìn tôi, trong lời nói hoàn toàn không còn sự khách sáo như trước: “Nhóc con, đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai tôi đích thân đưa cậu ra khỏi làng. Về phần trường hợp của chị cậu, tôi khuyên cậu nên đi tìm cảnh sát thì hơn, nông dân chúng tôi không giúp cậu được.”

Nói xong, ông ta cũng không cần biết tôi có buồn ngủ hay không là đã gọi vợ trải giường chiếu cho tôi.

Ông lão Chu đã nói rõ ràng là đuổi khách, nếu như ông ta đã không muốn nói, tiếp tục hỏi sẽ khiến ông ta nghi ngờ. Hơn nữa, người biết chân tướng cũng không phải chỉ có mỗi ông ta, tôi cũng đã tính toán, đặt niềm tin vào người đàn ông mặt xấu.

“Đùng đùng!” Khi tiếng sấm qua đi, mưa to kéo đến, cả ngôi làng to lớn bị cơn mưa bao phủ.

Tôi nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh về căn phòng kỳ lạ kia.

Hiện tại mới là tám giờ tối, nhưng cả nhà ông lão Chu đã đi ngủ. Nghĩ đến gia đình bọn họ ngay cả điện cũng không có, lúc bóng tối bao trùm, ngoài việc đi ngủ, cũng không còn việc gì khác để làm.

Ước tính thời gian gặp mặt còn một tiếng nữa. Tôi suy nghĩ một chút, quyết định trước hết phải xem rốt cuộc bên trong ngăn kéo kia có gì mà phải khóa lại, sau đó đến đầu làng gặp người mặt xấu, nếu tất cả đều thuận lợi, thời gian sẽ rất đúng lúc.

Tôi đứng dậy, lấy thứ này nọ rồi rón rén chui ra khỏi phòng. Gia đình ông lão Chu ở phòng sát vách với tôi, cho nên tôi phải bước đi hết sức nhẹ nhàng mới được.

Ở nơi này cả đêm, đôi mắt của tôi đã quen với bóng tối. Tôi đi xuyên qua phòng khách, đi đến căn phòng kia dựa theo trí nhớ, lúc đi ngang qua phòng khách, tôi phát hiện trên bàn thờ mới có thêm ba cây hương đang tỏa khói.

Dựa vào tốc độ cháy của cây hương, thời gian ba cây hương này được cắm vào bát hương cũng không quá mười phút. Nếu như cả nhà ông lão Chu đã đi ngủ, vậy ba cây hương này là ai nào thắp?

Bên ngoài trời đang mưa to, nếu có người bước vào, chắc chắn sẽ để lại dấu nước trên mặt đất. Nhưng kiểm tra linh đường, tôi phát hiện không có gì bất thường ở đây. Nếu không phải người đó đã nghĩ tới điều này để xóa đi dấu nước, thì chỉ có thể là tôi đa nghi. Có lẽ là bà cụ kia hoặc cậu bé lúc đi tiểu đêm, tiện tay thắp hương.

Tôi bước nhanh hơn, tìm đến căn phòng dán đầy lá bùa kia, khi mở cửa phòng ra, tôi vội bước vào, sau đó tôi nhanh chóng tìm được ngăn kéo bị khóa kia.

Nếu muốn biết trong ngăn kéo kia cất giấu thứ gì thì phải phá ổ khóa. May mà tôi có chuẩn bị từ trước, loại ổ khóa này đối với tôi thật sự phá rất đơn giản.

Tôi mở di động ra, lấy ra cái kẹp giấy đã được đặt sẵn bên trong, sau đó sử dụng hai cái kẹp giấy kết hợp với nhau, cố định lỗ khóa, chậm rãi xoay chuyển, sau vài phút đã phá được ổ khóa.

Mở ngăn kéo ra, tôi thấy bên trong có một cuốn album ảnh, cùng với một số đồ vật nhỏ khác như kẹp tóc, vòng tay, đồ trang điểm không dùng đến, vòng tai linh tinh. Tất cả những đồ này đều là di vật của Chu Lỵ Lỵ sao?

Tôi lấy cuốn album ảnh kia ra, phát hiện bên trong đều là ảnh chụp liên quan đến Chu Lỵ Lỵ. Thông qua các bức ảnh, tôi có thể thấy được cô ta là một cô gái yêu thích làm đẹp, hơn mười tuổi đã bắt đầu học trang điểm, ăn mặc thời trang hơn so với người cùng làng. Nhưng mà ở mấy tấm ảnh cuối album, Chu Lỵ Lỵ lại thay đổi như người khác, toàn thân gầy sụt, hai mắt đờ đẫn không còn lanh lợi, trông rất lôi thôi lếch thếch. Cô ta bị làm sao vậy?

Ngoài ra, trong tất cả những tấm ảnh chụp chung, khuôn mặt của một người đã bị người khác cố ý dùng đầu thuốc lá đốt cháy. Qua đối chiếu, không khó để nhận ra người bị đốt trong album này đều cùng một người.

Người này là ai vậy, anh ta và Chu Lỵ Lỵ đã chết có mối quan hệ như thế nào?

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, ở ngoài cửa, đột nhiên có tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ vọng tới.