Kỳ nghỉ xuân cứ như vậy kết thúc, ngày cuối cùng hôm đó tuy không tính là trọn vẹn, nhưng cũng coi như là vui vẻ.
Học kỳ mới đã bắt đầu, mà khi bắt đầu một học kỳ cũng có nghĩa là, cả nước sẽ bắt đầu lần nữa diễn ra những cuộc thi lớn.
Đội bóng rổ Sơ trung Teiko cũng bận rộn công việc bù lu bù loa, dù cho có phải thành viên trong đội hình chính hay không cũng đều phải vất vả tập luyện, đơn giản là vì Akashi đã trước toàn đội thông báo —— Bốn trận trong vòng đấu loại đều do đội hai thi đấu.
Việc Akashi quyết định thì luôn có lý do của nó, danh sách các trường tham gia bốn trận đấu loại đã có, đối thủ lần này của bọn họ không quá mạnh, tuy rằng không có bất cứ nhân vật nào đáng để ý, nhưng Akashi làm người vốn cẩn thận tỉ mỉ, đưa ra quyết định gì cũng đều đã suy nghĩ đến hậu quả và khả năng ngoài ý muốn. Hắn lần này để cho đội hai đấu chính, một là để rèn luyện bọn họ, hai là không để mọi người bất mãn, bởi vì đội hình chính thức lên thi đấu phần lớn đều là Thế hệ kỳ tích chiếm đóng, trong mắt những người kia, chỉ cần Thế hệ kỳ tích còn ở trong đội, bản thân liền chẳng bao giờ có cơ hội lên sân thi đấu, tự nhiên cũn không còn nhiệt tình mà tập luyện nữa. Lý do cuối cùng chính là, để đám người kia nhìn rõ được năng lực của Kuroko.
Đúng vậy, Akashi có suy nghĩ cho Kuroko thi đầu vòng loại với đội hai, như vậy cũng là để ổn định đội hình, bảo đảm Sơ trung Teiko sẽ không thua cuộc ngoài ý muốn.
“Tetsu!” Aomine ba bước gộp lại làm hai chạy đến cạnh Kuroko, “Chiều nay cậu cùng đội hai luyện tập tiếp sao?”
Kuroko gật gật đầu.
Aomine lại là có chút không cao hứng mà nhăn lại mày, trong lòng lo lắng, cũng không có cách nào thay đổi, chuyện lần trước xảy ra, tuy là đều do Ida và Kobayashi đã bị đuổi khỏi trường mà ra, nhưng trong lòng Aomine vẫn có chút lo lắng không buông được, cũng không biết lần này Akashi lại suy tính cái gì mà để cho Kuroko một mình cùng đội hai luyện tập.
Cái này, cũng không phải nói đội hai toàn kẻ xấu, trước khi vào đội một, bọn họ ai mà không từ đội hai đi lên, chẳng qua, những người đó làm gì cũng không biết chừng mực, hơn nữa đối tượng bị bắt nạt lại là —— Kuroko!
Quả thực trong lòng Aomine sợ cũng chỉ là điểm này, ngày đó nếu như người bị bắt nạy không phải là Kuroko, thì Aomine và những người kia cũng sẽ tức giận, nhưng loại tức giận vẫn có chút khác biệt, không giống như lúc đó hận không thể nhai sống kẻ đó.
“Tớ không sao mà.” Kuroko nhìn ra Aomine đang lo lắng, “Lại nói, Ida-kun và Kobayashi-kun cũng không còn ở đây nữa, kỳ thực đội hai mọi người đều rất tốt bụng.”
Aomine bất đắc dĩ mà nhìn Kuroko, trong lòng thầm nghĩ cậu đã bị bắt nạt lại còn nói giúp kẻ đó, thật là không biết nên mắng cậu nhẹ dạ hay là khen cậu tốt bụng nữa.
“Được rồi.” Aomine gật gật đầu, vươn tay ra, bàn tay nắm lại.
Kuroko hiểu ý cười, cũng gật gật đầu, tay cũng vươn ra chạm nhẹ vào tay của Aomine một cái.
Hơi cong khoé miệng cười lên, trên mặt Aomine lộ ra sự thật tâm nhìn kiểu gì cũng vô cùng đẹp trai, Kuroko trong lòng nhìn mà có chút nao núng.
(Ôi:v liêm sỉ, em còn liêm sỉ không thế??)“Ê! Kurokocchi, Aominecchi!” Kise ở phía sau đuổi tới, hai tay vươn tay ôm lấy bả vai hai người bọn họ, không nhìn qua Aomine, mà quay sang Kuroko nói, ” Kurokocchi hôm nay cậu cùng bọn họ luyện tập đúng chứ…… A bọn người lần trước dám bắt nạt cậu, Akashicchi tại sao lại sắp xếp cho cậu tập luyện cùng bọn họ nữa vậy chứ, thật là! Phải rồi, Kurokocchi, nếu bọn họ lại dám bắt nạt cậu, cậu nhất định phải tới tìm tớ đó! Tớ nhất định dạy dỗ bọn họ một trận!”
Vừa nói Kise còn làm tư thế đánh người giơ ra nắm đấm đánh vào không khí, lực đánh qua cũng không nhỏ, lại cố ý quơ qua trước mặt Aomine, nếu không phải hắn né nhanh thì khẳng định đã bị một đấm của của Kise đánh phải, mà Kise hậu quả hiện tại thì…… Mọi người đều đoán ra được.
“Tên khốn kia, Kise!” Aomine nhíu mày trừng Kise, giơ tay đã nắm thành đấm ra, bộ dạng tức giận đấm qua một cái.
“A a, Aominecchi, xin lỗi mà.” Bị hố hàng Kise xấu hổ né tránh, một tay nhanh chóng lôi kéo áo Kuroko cầu xin, “Kurokocchi cứu tớ!”
“Hôm này dù Tetsu có làm gì cũng không cứu được cậu đâu!” Aomine đánh qua một đấm khác cho Kise.
Lần này Kise né không kịp nữa, hoàn toàn ăn một cú vào mặt, hai mắt giả tạo rơi ra nước mắt, “Aominecchi và Kurokocchi đều bắt nạt tớ!”
“Ha ha.” Nhịn không được nữa Kuroko cũng cười lên.
“A! Kurokocchi còn cười tớ! Tớ không thiết sống nữa!” Kise giơ tay lên làm động tác lau nước mắt.
“Vậy cậu mau đi chết đi!” Nhướng mày Aomine không lưu tình nói.
Kuroko hết cách đành vỗ nhẹ vào bả vai của Kise, hắn lập tức bỏ hai tay xuống, bất ngờ ôm cậu một cái thật chặt, “Hu hu, tớ biết Kurokocchi vẫn là tốt nhất với tớ!”
Dứt lời, Kise không những không buông Kuroko mà còn cọ cọ lên mấy cái, bên cạnh nhìn thấy toàn bộ Aomine trong lòng cố nén giận.
Kuroko cũng chỉ có thể hết cách vô tội nhìn Aomine, không ngờ Aomine lại giống như xách con mèo hay con chó, tay kéo đầu Kise ra tay còn lại xách cổ áo hắn lên, giống như một vật gì đó khôgn sạch sẽ, cầm vứt ra một bên.
“Mau đến tập luyện!” Phía sau đột nhiên phát ra âm thanh nghiêm túc của Midorima, “Ba người các cậu cũng quá thoải mái rồi, còn có thời gian chơi đùa nữa.”
“Midorimacchi, cậu sống thật nhàm chán mà!” Nói Kise còn giơ ngón trỏ trước mặt Midorima lắc lắc, trực tiếp làm Midorima nổi lên gân xanh xác giận, “Kise, không được đùa giỡn!”
“Này này, Midorimacchi tức giận rồi ~” Kise cười cợt nói.
“Cậu đừng chọc Midorima-kun nữa, bây giờ chúng ta mà không mau đi tập luyện, Akashi nhất định sẽ tức giận.” Kuroko chậm rãi nói.
“Hừ!” Kise phồng miệng lên, bất mãn mà lẩm bẩm nói, “Không thú vị!”
Trong sân tập luyện, Akashi vẫn đang xem tư liệu Momoi đưa cho mình, đều là phân tích của các trường đều có thể là đối thủ Teikou, không thể không nói, Momoi là người không đơn giản, cô tuy không chơi bóng rổ, nhưng mà cũng có thể từ với một người đang chơi bóng mà phân tích dữ liệu cần thiết có thể chỉ ra cách luyện tập phù hợp với người đó.
Gật gật đầu, Akashi vẻ mặt giống như một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ.
Đột nhiên Momoi ngẩn đầu nhìn Akashi, thực ra là nhìn phía sau hắn tay chỉ lên, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm.
Akashi cũng đã nhận ra có người tới, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Kuroko đang đi lại, phía sau còn có Aomine và Kise bộ dạng không hứng thú lắc lư đi vào.
Nhìn ba người gật đầu một cái, xem như chào hỏi của Akashi, sau đó hắn nói với Murasakibara, “Atsushi, phiền cậu đi kêu mọi người tới tập hợp được chứ.”
Hai má phồng lên, Murasakibara nhỏ giọng nói thầm, “Aka-chin cứ bắt ta làm việc vặt, rõ ràng cậu là đội trưởng mà không làm gì hết.”
Thính giác Akashi tự nhiên vô cùng tốt, nghe thấy cũng không tức giận cố ý nói, “Vậy sao? Xem ra thường ngày cậu luyện tập vẫn chưa phù hợp, hôm nay tập luyện xong có thể chạy năm vòng quanh kho chứ đồ!”
Murasakibara mếu máo, ngoan ngoãn đi gọi người khác, đi ngang qua ba người bọn họ còn ai oán liếc liếc Kuroko, “Kuro-chin vậy mà không giúp tớ……”
Kuroko cạn lời.
Ba phút sau, Akashi bắt đầu nói qua nội dung luyện tập cho bọn họ cũng không quên mấy lời.
“Sau này, sân mọi người thi đấu chính là chiến trường!” Akashi đứng ở trước mặt bọn họ, vẫn là trước sau như một con ngươi không tình cảm, hơi thở lạnh nhạt.
Ở trước mắt bọn họ là một Akashi đế vương, dù cho là một kẻ cao lớn nào đó đứng trước Akashi cũng bị khí chất bất phàm của hắn làm cho không thể không cúi đầu.
“Nửa tháng sau, cả nước sẽ bắt đầu cuộc chiến lần nữa,” Akashi dừng một chút, “Mặc kệ lần này ai là người có thể dự thi, ai ngồi ở ghế dự bị, trong tập luyện đều không được lơ là nới lỏng, muốn có thể ra sân thi đấu thì càng nỗ lực mà tập luyện đi!”
Akashi chính là người như vậy, hắn tuy rằng là tài giỏi ở mọi mặt, trời sinh đã có được năng lực của thiên tài, nhưng mà hắn chưa từng một lần ngừng cố gắng, tập luyện không một chút nào lơ là. Bởi vì Akashi chưa bao giờ cho phép mình phải thua cuộc, hắn ở bất luận phương diện nào cũng đều là thiên tài tuyệt đồi, dù không nói đến bóng rổ. Có vài người có khả năng vô cùng tốt, trời sinh đã có được thể lực thích hợp với bóng rổ, lại không biết cách tận dụng, kết quả là, đến cuối cùng cũng chỉ có thể làm một người bình thường trong đội bóng; mà mặt khác cũng có một ít người, dù không có chút tài năng gì nhưng sự nỗ lực đều hơn bất cứ người nào, không phải cứ nỗ lực sẽ có được thành quả, nhưng phần lớn ai cũng đều thành công đuổi kịp và vượt qua những người có năng lực mà không cố gắng luyện tập.
Cũng có, còn một loại người, giống như Thế hệ kỳ tích vậy, bọn họ đều là thiên tài, nhưng là bọn họ vẫn vô cùng cố gắng, chẳng quá những cố gắng của họ đều bị cái danh thiên tài che mất chẳng ai thấy được. Chỉ những người như vậy mới có thể đứng đầu mọi người, có tài năng, có cố gắng, không chút nào tiếc nuối những giọt mồ hôi, có can đảm làm những ciệc kẻ khác không dám, bọn họ như thế mới xứng đáng là vương giả!
Kuroko nghe Akashi nói, trong lòng lửa nóng cũng dần dần cháy lên. Đúng vậy, Kuroko giờ này phút này vô cùng kích động, cậu chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ. Đã từng ở Teiko, mọi người đều là thắng thì thắng, mà lần này, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy được ý chí nỗ lực của mọi người.
Hai tay nắm lại thành đấm, Kuroko cả người đều rừng rực ý chí.
Akashi tự nhiên nhìn được biến hái của cậu, vừa lòng mà cong lên khoé miệng.
Nhưng mà Akashi cười, lúc này đổi lại không ít sự sợ hãi từ mọi người —— Ở trong mắt bọn họ, Akashi một giây trước còn là bức tường băng cứng chắc, nháy mặt lại trở nên tan chảy hiện lên sự dịu dàng, làm sao khôgn khiến bọn họ cả người rợn da gà lên được?
Midorima cũng để ý thấy được, mất tự nhiên ho hai tiếng, Akashi lúc này mới thu lại nụ cười kia, tiếp tục nhìn bọn họ, “Tiếp theo, mọi người phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau đứng trên sân đấu như trên chiến trường, cùng nhau đánh lại đối thủ! Khẩu hiệu!”
Từng lời của Akashi giống như mang theo hoả lực đem ý chí của từng người đốt lên, nghe đến hai câu “Khẩu hiệu” đều đồng thời hoi to, “Toàn chiến toàn thắng! Toàn chiến toàn thắng!”
Đúng vậy, Teiko, chỉ có thể thắng, tuyệt đối không có thua!
Kuroko cũng ý thức được, hai tay cậu đều nắm chặt không buông, nắm chặt không chỉ là tình yêu đối với bóng rỏi, là niềm tin của chính cậu, mà còn là —— Vinh quang của Teiko!
Vinh quang đội bóng rổ Teiko trong mặt mọi người đều vô cùng quan trọng!
Cậu nhớ rõ lúc bắt đầu ở Seirin từng nói qua—— khó khăn, không phải là cơ hội để toả sáng hay sao?!
Hiện tại, dù không biết có tính là khó khăn hay không, nhưng niềm tin nỗ lực của bản thân là điều không thể thiếu được, Kuroko cảm thấy cả cơ thể mỗi thế bào đều trở nên mong chờ, máu giống như nước trên lửa đang sôi lên, cậu chưa bao giờ nghĩ tới, trong cơ thể của mình như vậy mà có sự phấn khích này!
Từ cơ thể Kuroko nhìn qua được sự kích động, quanh cơ thể phát ra, bên cạnh Aomine và Kise hiển nhiên cảm nhận được, không hẹn đều nhìn sang Kuroko nở một nụ cười.
—— Vì mọi người, mà cố gắng!
—— Lúc này đây, tuyệt đối, phải bảo vệ được tình yêu đối với bóng rổ của mọi người!