Chương 47

Vô luận là đã "ăn" Kuroko đến miệng Midorima, như hổ rình mồi Murasakibara, âm thầm kế hoạch Aomine, hay là cả Kise.. Bọn họ không thể không thừa nhận, chính mình đôi khi ở trước mặt Kuroko thao thao bất tuyệt, cũng không bằng một ánh mắt có lực ảnh hưởng như Akashi.

Akashi Seijyuurou, vô luận là ở sân bóng rổ, hay là cuộc sống ngày thường, đều là một đối thủ đáng sợ.

Bàn ăn không lớn lắm, hai người cúi đầu xuống ăn ngẫu nhiên đỉnh đầu còn đυ.ng nhau. Vốn là quán ăn nhỏ, tìm bàn vừa lớn vừa trống không dễ dàng. Nhưng Kuroko thực thỏa mãn, Akashi cũng thật thỏa mãn.

Bởi vì.. Có thể như vậy..

"Tetsuya, khóe miệng dính vào thức ăn kìa."

"..."

Kuroko theo bản năng ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi chuẩn bị liếʍ xung quanh môi, nhưng đầu lưỡi vừa mới lè ra một chút, liền bị một cái môi chuẩn xác bắt được.

"..."

Như mèo nhỏ tiếng kêu bị kẹt lại trong cổ họng, nửa ngày cũng hô lên được.

Akashi nắm cằm cậu, không chỉ giúp cậu liếʍ sạch sẽ môi chung quanh thức ăn, còn hoàn toàn liếʍ hết khoang miệng của cậu. Không có buông tha một chỗ nào cả.

Phía trước là bàn ăn, trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn chưa ăn xong, Kuroko không dám tùy ý giãy dụa, cứ như vậy mở to hai mắt, cảm nhận được đội trưởng đầu lưỡi quấn quýt, còn có ở phía dưới.. bàn tay to ở đùi của cậu ma sát.

Hình như cái bàn ăn nhỏ này sát gần cửa sổ? Kuroko có chút vô thố, ánh mắt liếc qua ngoài cửa sổ.. rất tối, rất yên tĩnh. Không có nhiều người trên đường, ngoài trời tối đen, cậu rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua Akashi.

Kết quả nhẹ nhàng thở ra quá sớm, cậu bắt đầu mới phản ứng lại đây, nơi nào đó bị Akashi làm cho nổi lên, Kuroko quýnh lên, nơi này vẫn là công cộng đi.

Cậu giương mắt chống lại cặp mắt màu đỏ đậm, tròng mắt thật sâu, làm người ta trầm luân trong lốc xoáy, làm người ta bị lạc trong cái màu đỏ ấy.

"Lại đây, Tetsuya."

Akashi buông lỏng đôi môi của cậu, thấp giọng kêu.

Kuroko rối rắm không đến một giây liền.. đi tới.

Tuy rằng không biết Akashi muốn làm cái gì, nhưng bắt đầu từ rất lâu trước kia thành thói quen nghe Akashi hết thảy mệnh lệnh cùng dặn dò. Bởi vì trong tiềm thức cho rằng, người này sẽ không thương tổn mình.

Người nào đó không biết chính mình có bao nhiêu mê người, ánh mắt kia mang theo chút mê mang, làm cho người ta muốn hôn hôn.

Akashi hôn mí mắt cậu, đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng thở dài..

*Chương sau có H*