Chương 45

Trước buổi chiều huấn luyện và luyện tập đối chiến, Kuroko mơ hồ thấy được Haisaki thân hình. Có lẽ là ảo giác, cũng không thấy được sắc mặt cậu ta.. có thể là nhìn lầm.

Kuroko buổi chiều không có bị an bài huấn luyện gì cả, bóng rổ đội một mọi người nhất trí cho Kuroko phơi nắng tại một bên, thậm chí ngay cả Aomine không có ồn ào đòi cùng Kuroko đánh bóng rổ.

Tóm lại không khí có chút kỳ dị, là đột nhiên chăm chỉ bắt đầu "chỉ đạo" con gà vàng Murasakibara, hay là buồn bực giận dỗi đánh bóng rổ một mình Aomine, vẫn là càng lúc càng trầm mặc Midorima, vẫn là.. bạn học Momoi?

Kỳ thật Momoi còn đang rối rắm sự việc giữa trưa kia đâu, cô là câu lạc bộ thành viên nữ sinh duy nhất, lại đáng thương hề hề ở nơi nào đó ngồi gặm bánh mì khô, ngay cả trò chuyện cũng chả ai thèm nói. Cỡ nào đáng thương, cỡ nào khổ sở, cô chuyển bộ được rồi!

Thật sự là.. một đám không lương tâm! Mị lực của cô ở bóng rổ bộ là một chút đều không thể hiện được, đều nhanh bị một nhóm nam sinh đồng hóa.. Giống như bình thường nhất là Akashi, vô luận phát sinh cái gì, cũng không thể nhìn ra trên mặt người này cái gì dao động.

Người này vững như núi Thái Sơn, khí chất cùng chiều cao cực kỳ không hợp.. -> Đều là người ngoài nhận xét Akashi Seijyuurou.

Người ngoài nói, bóng rổ bộ át chủ bài là Aomine Daiki.

Người ngoài nói, bóng rổ bộ ngôi sao mới nổi là Kise Ryota.

Người ngoài chỉ biết bóng rổ bộ có một người chuyền bóng phi thường lợi hại, không chớp mắt, lại không thể nhớ được tên của cậu ta, dung mạo của cậu ta.

Biết không? Kỳ thật bóng rổ bộ người lãnh đạo chân chính không phải là át chủ bài, cũng không phải là thiên tài phòng thủ, cũng không phải là thiên tài ném rổ, càng không phải là người mới có sức sống tiến bộ nhanh nhất..

Mà là bộ trưởng, Akashi Seijyuurou. Không có người này, thì không có bóng rổ bộ trung học Teiko như hiện tại.

Akashi, thần bí khó lường, cậu ta làm người khác kính nể không chỉ có kỹ thuật chơi bóng, còn bởi vì cậu ta có độc đáo lãnh đạo năng lực, dựa trên ánh mắt độc đáo mà khai quật nhân tài. Cho dù là Aomine, ở Akashi trước mặt cũng là thái độ cục cưng ngoan.

Bên trong bóng rổ bộ thiết trí giáo viên huấn luyện kỳ thật chính là trang trí mà thôi.. Thôi, những cái này người ngoài biết hay không cũng không sao cả, bọn họ biết cũng chẳng có ý kiến gì.

Tới khi Akashi tuyên bố năm nay cắm trại huấn luyện nội dung và địa điểm, không khí kỳ dị mới có thể hơi tiêu tán một chút.

"Cái gì? Soyu?" Kise có chút kinh ngạc.

Không nghĩ tới bóng rổ bộ cắm trại huấn luyện địa điểm thật có ý tứ, hắn thường chọn Soyu để chụp ảnh, đối với nơi đó là cực kỳ quen thuộc. Nơi tốt để nghỉ phép du lịch ngắm cảnh đi. Nếu làm cho hắn hình dung với người khác, sẽ là phong cảnh tuyệt đẹp, trong trắng thuần khiết, cùng thành phô ồn ào nhộn nhịp là đối lập. Lộ trình không xa, không khí mới mẻ.

Murasakibara liếc mắt nhìn hắn, thấy nhưng không thể trách nói, "Năm trước vì lý do tương tự vậy đâu, mãi không quên tắm nước nóng, suýt nữa đem huấn luyện quăng ra sau đầu."

Aomine khinh bỉ cười lạnh nói, "Ngươi cho dù không có suối nước nóng cũng đem huấn luyện quăng ra sau đầu."

"Oa, Aominecchi nói không cần độc như vậy, chẳng lẽ là bởi lây Midorima miệng độc vi khuẩn sao? Thật là khủng khϊếp!"

"Này có liên quan gì tới ta đâu?", Midorima nếm thử một phen nằm cũng trúng đạn.

Tóm lại, không khí tựa hồ thoải mái một ít?

Kuroko nhẹ nhàng thở ra, không hiểu vì cái gì khẩn trương, bất quá hiện tại tốt hơn nhiều, cắm trại huấn luyện.. Đời trước hình như cũng có, nhưng là vì sao cậu không cùng đi?

Đúng rồi.. bởi vì Seiichi có giải phẫu! Nhưng mà lúc này đi Soyu sớm rất nhiều, không trùng thời gian Seiichi giải phẫu vì bị đâm xe, cậu cũng có thể yên tâm. Bởi vì cậu sớm biết, nhà mình anh họ Yukimura Seiichi 100% giải phẫu thành công!

Trong trí nhớ tự nhiên mà hiện ra người kia mặc màu lam quần áo cười yếu ớt thân hình, Kuroko đánh cái rùng mình, cậu cảm thấy mình nên gọi anh họ hỏi một chút tình hình thân thể. Tuy rằng Seiichi thân thể bởi vì làm giải phẫu mà thành công khôi phục, nhưng là trước kia khoảng thời gian nằm viện cũng không tốt, Seiichi cũng là hạ quyết tâm rất lớn mới lựa chọn giải phẫu có tính mạo hiểm. Thất bại là hoàn toàn thua!

Trở về trung học vài tháng, cậu thế nào đem chuyện trọng yếu như vậy lãng quên đâu?

"Tetsuya, có cái gì vấn đề sao?", đã tuyên bố mục tiêu huấn luyện cần chú ý xong, Akashi phát hiện, bị mọi người sủng ái tiểu Kuroko đang thất thần.

Hơn nữa biểu tình trên mặt thoạt nhìn cực kỳ lo âu, tựa hồ có chuyện gì khó xử.

Mọi người tự nhiên chuyển mắt tới nho nhỏ tóc lam thiếu niên, chỉ thấy hắn mê mang trừng mắt nhìn họ, lắc đầu nói nhẹ, "Phi thường xin lỗi, ta không có nghe."

Vẻ mặt thành thực lại áy náy vạn phần, quả thực làm người khác thương tiếc hận không thể ôm đến trong lòng. Không cứu được a, cái nhóm nam sinh này đã trúng độc quá nặng!

Akashi hất tay áo, tỏ vẻ hắn không để ý. Kuroko là cái dạng người gì hắn hiểu rất rõ, nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng, cái dạng luôn lễ phép học sinh ngoan là tuyệt đối sẽ không chú ý lắng nghe người khác nói.

Kuroko xác thực có chút nóng vội, cậu hận không thể hiện tại xin phép mà chạy tới bệnh viện Tokyo hỏi thăm anh họ. Soyu cắm trại huấn luyện một chút cũng không nghe thấy, lại không có ghi chép lại. Nam sinh nhóm lại bận rộn, âm thầm phân phối tiểu Kuroko thức ăn, phụ trách mang tiểu Kuroko hành lý..

Kỳ thực cắm trại huấn luyện, cũng là một cơ hội! Nói không chừng sẽ là cơ hội trời cho!

Mà Kuroko thì ở Akashi tuyên bố giải tán trong nháy mắt, rất nhanh biến mất ở sân bóng, thậm chí ngay cả thời kỳ trung học rèn luyện ra bước nhanh đều dùng tới, thẳng đến buồng điện thoại công cộng gần trường. Điện thoại của cậu không gọi được.

Bấm dãy số vô cùng quen thuộc, bắt điện thoại không phải là anh họ, mà là.. "Xin hỏi là Genichirou sao? Ta là Tetsuya"

"Tetsuya? Số này là..", điện thoại bên kia truyền đến trầm thấp tiếng nói.

Kuroko nói, "Ta di động không gọi được, hiện tại ở trường học, xin hỏi Seiichi thân thể thế nào? Hắn điện thoại ở Genichirou trong tay?"

Đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh Sanada không tiếng động thở dài, lập tức hồi đáp, "Seiichi đang làm chữa trị, ta tạm thời giữ điện thoại."

Còn đang chữa trị? Vậy là Seiichi chưa có hạ quyết tâm giải phẫu, còn đang uống thuốc và khôi phục trị liệu. Hiệu quả mỏng manh, cậu cứ kiên trì.

"Ta tan học ghé thăm tiện sao?"

"Thăm bệnh đến tối bảy giờ mới hết"

"Tới kịp"

"Được", Sanada thanh âm nghe có chút tang thương. Rikkaidai trụ cột tinh thần bộ trưởng ngã xuống, rất nhiều trọng trách đều đặt ở phó bộ trưởng Sanada trên vai, làm cho vốn đã trưởng thành sớm thiếu niên tính cách càng thêm âm trầm, đồng thời cũng trưởng thành rất nhanh.

Kuroko nhớ lại những gì từng trải qua, chỉ cảm thấy hết thảy đều có chút hoảng hốt. Đồng bạn không ngừng để ý còn có quan hệ phức tạp, trước tiên là cắm trại huấn luyện, hết thảy đều thay đổi.. là vì do ta sống lại mà thay đổi, hay là vận mệnh vốn là như thế.

Vô luận cái gì đều tốt. Ta bỏ qua, còn có thể bù lại, đúng không?

Cậu giống như nghe được câu trả lời bên tai truyền đến.

Đúng vậy.

Ngươi có thể.

Sau khi tan học, Kuroko cầm cặp đi thẳng đến bệnh viện Tokyo. Hành động muốn kéo cậu cùng nhau về nhà Midorima, muốn kéo cậu cùng đi mua đồ ăn vặt Murasakibara, muốn kéo cậu đi ra ngoài ăn bữa tối lãng mạn Kise.. còn có muốn kéo cậu cùng nhau về nhà chuẩn bị hành lý Aomine; chỉ có Akashi, toàn bộ đồng loạt không biết tung tích của cậu.

Kuroko vội vã đi tàu điện tới bệnh viện Tokyo lầu hai, lúc này Seiichi còn chưa có quyết định giải phẫu, như vậy phòng bệnh chính là 201, cậu nhớ rõ ràng. Trong phòng bệnh không có tìm được người, hay là đi sân thượng tìm thử? Bệnh viện sân thượng, có thể nhìn đến bầu trời xanh thẳm. Yukimura mỗi ngày đi nơi này thậm chí so phòng bệnh nhiều lần, hắn như trước không thể tin tưởng, trước một ngày còn đang dạo bộ công viên, ngày hôm sau liền không có dấu hiệu ngã xuống. Muốn nói dự triệu.. cũng không phải không có, chính là hắn không có chú ý tới thôi.

Màu đen tóc ngắn cao lớn tinh tế thiếu niên tựa vào tường trên sân thượng, lẳng lặng nhìn bầu trời. Cửa sân thượng bỗng mở ra, Yukimura đem tóc sửa sang lại đến sau tai, nét mặt thản nhiên lộ một chút mỉm cười, trong mắt cũng khó hiện lên một tia ý cười, thanh âm dễ nghe như mùa xuân, "Tetsuya, có mang quà cho ta không?"

"Có..", Seichii thích nhất ăn bánh bao cùng trà xanh.

Một người khác cách đó không xa đỡ bệnh nhân có chút sững sờ, "Yukimura, ngươi đang cùng ai nói chuyện vậy?"

Yukimura giật mình, lập tức lộ ra một chút ôn nhu tươi cười, "Không ai, ta đi về trước." Nói xong, hắn giống như bị cái gì ám, rất nhanh liền ly khai sân thượng.

Còn đang đỡ bệnh nhân người bị dọa không nhẹ, "Sẽ không là cái gì ma quỷ đi?"

Yukimura đã thành thói quen người nào đó sự hiện diện loãng, như trước đây hai người dắt tay nhau đi dạo phố, tất cả mọi người chỉ thấy mình, mà không thấy đang cầm tay Tetsuya.

Càng tới gần ánh sáng, bóng dáng càng mãnh liệt. Cho nên mỗi lần cùng Yukimura ánh sáng người này, Kuroko càng không có sự hiện diện.

Theo Yukimura tới phòng bệnh, hướng này đối với cậu rất quen thuộc. Cậu đã từng bồi Yukimura ở nơi này trước khi giải phẫu, bởi vậy bỏ luôn bóng rổ bộ cắm trại huấn luyện. Trong phòng bệnh như trước là màu trắng màn gió, màu trắng bức tường. Rõ ràng là người thích nhất màu trắng, cuối cùng lại bị tra tấn đến nhìn màu trắng đều cảm thấy khổ sở.

"Seiichi, đổi màn gió đi."

"Tốt."

"Sơn lại màu bức tường luôn đi."

"Này.. Đâu cần đâu", Yukimura tươi cười cứng đờ một lúc.

Hắn vẫn cho rằng bệnh tình rất nhanh có thể khôi phục, cho nên dù phòng bệnh màu sắc u ám, kiên nhẫn là trôi qua được. Nhưng là Kuroko lời này giống như vạch trần, đúng vậy, nào có dễ dàng như vậy khôi phục đâu?

Cố chấp em họ vẫn yên lặng nhìn hắn, "Seiichi, đổi đi, màu lam thích hợp nhất Seiichi."

"Ừm, cũng tốt", Yukimura khôi phục tao nhã tươi cười, nghịch ngợm trừng mắt nói, "Vậy Tetsuya kêu ta anh họ nghe một tiếng, sau khi đi học không còn nghe được xưng hô này."

Kuroko "..."

Không gọi, Seiichi so với anh họ dễ nghe hơn.

"Genichirou trở về à?" Yukimura mở ra Kuroko mang tới điểm tâm, hắn thật thích nhất ăn những thứ này.

Nhưng mà.. Trà xanh đối thân thể hữu ích, cũng không có liên quan đi. Hắn mở miệng, có chút vội vàng cắn một miếng. Kỳ thật, nằm viện mệt chết được, liên lụy người khác chính mình mệt lòng, làm bộ trưởng như hắn có thể nào ngã xuống đâu? Cho dù ở trước mặt Sanada, Yukimura vẫn chưa từng thả lỏng.

Tetsuya không là người khác, là hắn từ nhỏ thân cận nhất tiểu em họ, tồn tại cảm cực thấp, mỗi lần ra phố nắm tay hắn đều không có người nhìn thấy em họ. Yukimura khó có được thả lỏng trước đây căng thẳng thần kinh, tinh tế nhấm nuốt điểm tâm thủ công nồng đậm mùi vị trà hương.

"Làm ngươi lo lắng, Tetsuya."

"Không có gì, thỉnh mau chóng khỏe lên, Seiichi", Kuroko ngồi trên ghế, nghĩ muốn mở ra điểm tâm giấy đóng gói, lại nhớ tới trong cặp còn có Midorima đặc chế bánh vị vanilla.

Vì thế tay mở ra cặp, rồi ăn xong bánh vị vanilla. Gần nhất cậu ăn đồ ăn vặt phong phú hơn, phần lớn đều là vị vanilla.

Hai người bắt đầu tán gẫu không chủ đề, là thân thích vả lại nguyên nhân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Kuroko cũng nói rất nhiều.

"Sao? Muốn đi Soyu cắm trại huấn luyện? Haha, đi thì đi, ta còn không có quyết định phương án trị liệu, cho nên tạm thời ngươi không cần tới trông ta."

"Nhưng là.."

"Không nhưng nhị gì hết, Tetsuya, nếu như ta thật sự cần trông thì nhất định sẽ không tức giận với ngươi."

"Tốt."

Kỳ thật Kuroko có chút ngây thơ, cậu trọng sinh rồi cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, phát sinh tới đâu. Nhưng hiện tại, cậu đã biết bệnh tình của Seiichi. Như vậy..

"Thỉnh Seichii quyết định giải phẫu."

Giải phẫu à? Chắc được, "Ok"

Yukimura xoa xoa đầu hắn, tiếp tục ăn điểm tâm. Ăn rồi đồ ăn bệnh viện, lại ăn đến đồ ăn quen thuộc, cảm thấy có gì không đúng thật.. Yukimura yên lặng suy tư. Muốn đi khỏi nơi này, ý tưởng chưa bao giờ an ổn qua.. giờ phút này lại là mãnh liệt như thế.

Tạm biệt Yukimura, đêm tối đã buông xuống thành phố náo nhiệt. Kuroko nhìn nhìn lầu hai bệnh viện đồng hồ treo tường, đã bảy giờ tối.

Bên cạnh y tá không có phát hiện cậu, Kuroko đi tới cửa thang máy, đột nhiên dừng lại cước bộ. Một màu đỏ thân ảnh đứng ở cửa thang máy thang lầu đối diện. Như thế nào lại.. ở trong này? Akashi-kun?

Chỉ thấy thân ảnh màu đỏ kia bước chậm xuống, đi tới cậu trước mặt.

"Ta đang đợi ngươi, Tetsuya."

"Chờ ta?"

"Ừm"

Kuroko ngơ ngác, nhìn không có gì biểu tình Akashi. Bộ trưởng đại nhân một tay nắm bờ vai của cậu, thản nhiên nói, "Đợi ngươi thật lâu, đói bụng."

"Ta.. thật có lỗi.." Cậu không biết trừ bỏ giải thích còn có thể nói cái gì.

Akashi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu, nói "Không có gì, mời ta ăn cơm."

Kuroko tức khắc thốt ra, "Được."

Nói xong, chính cậu đều ngây ngẩn.