Chương 43

Edit: Yun

Beta: Thảo Thảo

Thời gian luyện tập cho câu lạc bộ bóng rổ đã bắt đầu rồi, nhưng Kuroko lại bị Kise cường liệt bắt cậu ở lại phòng học.

"Cục cưng a, tớ sẽ cùng đội trưởng bọn họ giải thích rõ." Kise sờ sờ đầu Kuroko, cười nói.

Không thể chê cười a, cho dù cơ thể mạnh khỏe đến cỡ nào cũng không chịu nổi a.

Tuy là không đến mức xin nghĩ bệnh, nhưng nhất định phải nghỉ ngơi.

Hắn là ôn nhu công a, không phải tra công như Aomine Daiki a.

Ôn nhu công rất biết cách yêu thương tiểu thụ đáng yêu nhà hắn a, Kurokocchi thắt lưng nhuyễn chân nhuyễn, cả người đều nhuyễn, như thế này làm sao có thể tham gia huấn luyện được chứ?

Tìm đường chết a! Nhất định không thể để bảo bối của hắn đi!

Kuroko không còn cách nào, đành phải gật gật đầu.

Đúng lúc tâm tình của cậu rất loạn, có thời gian có thể đem hết mọi chuyện ra ra suy nghĩ một lần cũng tốt.

Cậu phải cẩn thận suy nghĩ lại, tình cảm của chính mình có chuyện gì xảy ra.

Kise thấy cậu đồng ý, liền nở nụ cười sáng rực, rồi ra khỏi phòng học.

Chỉ cần Kuroko gật đầu là hắn có thể làm được, bởi vì....đó là Kurokochi của hắn.

Tới câu lạc bộ bóng rổ, mọi người đang tập luyện như thường lệ.

Thoạt nhìn không ai nói câu nào nhưng cũng yên tĩnh hơn, trừ Murasakibara siêng năng hơn bình thường thì những người khác vẫn giống như bình thường.

Thậm chí hắn còn chưa kịp nói tình hình của Kurokochi đã bị tra công Aomine kéo đi tập luyện.

Lại là một chọi một.

Tốt lắm, cứ tới đây đi, đại tra công Aomine.

Kise có chút bốc hỏa, không sợ thua, khí thế mười phần đón nhận thách đấu của Aomine.

Murabakisara thản nhiên liếc về phía bên kia một cái, con gà vàng nào đó vẻ mặt rạng rỡ, biểu tình thấy thế nào có chút đáng ghét, Kuroko không đến...Xem ra cậu cũng có lương tâm.

Hắn đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, chạy một đường tới trước mặt Akashi, nói nhỏ "Akashi, buổi chiều lúc bắt đầu cho tớ hướng dẫn người mới đi."

Akashi không có ngẩng đầu lên, tầm mắt vẫn nhìn vào cuốn vở trên tay hắn, không có trả lời.

Murasakibara cắn môi "Akashi, có được không?"

Người nào đó lại chủ động không lười biếng, nói không hề có âm mưu, nhất định là giả!

"Ừ." Akashi nhàn nhạt trả lời, tiếp theo lại bổ sung một câu "Tớ muốn thấy hiệu quả."

Hiệu quả sau khi cậu hướng dẫn xong, mà không phải là hiệu quả mà cậu cố chấp làm theo ý mình...Cậu chắc là hiểu, Atsushi.

Murakasibara gật đầu "Tớ hiểu rồi."

Ánh mắt của hắn lại hướng tới phía tên gà vàng đầu đầy mồ hôi đang bị Aomine vờn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cười có chút xấu xa.

"Còn không nhanh chóng chín chắn một chút, làm sao có thể xứng với Kurokochin đáng yêu chứ?"

Kise Ryota, muốn được tôi thừa nhận, vẫn còn hơi sớm!

Akashi nhìn biểu cảm bên sườn mặt của Mura, cái gì cũng không nói, tiếp tục cúi đầu nhìn thời khóa biểu tập luyện.

Mùa thu bắt đầu giải đấu, mùa đông dự tuyển thi đấu, dự tuyển giải đấu lớn toàn quốc...Từ tháng tám bắt đầu tiến hành giải đấu liên tục.

Murasakibara duỗi cái thân dài của mỉnh nhìn trộm trên tài liệu của Akashi "A --huấn luyện dã ngoại ? Năm nay sớm như vậy sao?"

Năm ngoái hình như là vào tháng mười một!

Akashi thản nhiên nói "Ừ, năm nay tiến hành sớm hơn."

Một người sắp phá vỡ dấu hiệu cân bằng, một người...tiềm lực vô hạn.

Murasakibara ánh mắt vẫn còn đảo tới số người xin phép nghỉ trên danh sách.

Nếu như hắn nhớ không lầm...Hôm nay hình như Haisaki hết thời gian nghỉ phép, trở lại trường học...Hắn thiếu chút nữa là hoàn toàn quên người này.

Lúc này trong phòng học --

Midorima vội vàng chạy đến, hắn đến muộn buổi tập luyện, nhưng cũng không phải vì vậy mới vội chạy đến.

Hắn đến nhà Kuroko để đưa cậu đến trường.

Hắn thậm chí còn đem theo bữa sáng mà mình tỉ mỉ chuẩn bị nữa, lo lắng thức ăn sẽ bị nguội còn đăc biệt để trong ấm giữ nhiệt...

Ngày hôm qua nhịn cả ngày không muốn đi làm phiền Kuroko nghỉ ngơi, hắn đã nhẫn nại đến cực hạn.

Cho Kuroko thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, hôm nay bất luận thế nào cũng không thể nhịn được nữa.

Nhưng mà Kuroko lại không có ở nhà?!

Không có ở nhà a!

Chuyện này không thể nào!

Hắn đến rất sớm, như vậy...Tính từ lúc Kuroko rời giường cho tới khi làm vệ sinh xong, trừ khi Kuroko căn bản không có về nhà, nếu không...Không có khả năng.

Đúng vậy, bất giác trong đầu hắn liền nghĩ đến đầu tiên chính là Kuroko tối hôm qua căn bản không có về nhà.

Không có về nhà, vậy tối hôm qua Kuroko ở đâu?

Midorima tâm trầm tới mức thấp nhất, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng...Nhưng bất luận là như thế nào, kỳ thật hắn cũng không quan tâm.

Bất luận là Kuroko tối hôm qua ở cùng với ai, qua đêm nhà ai, hắn đều hiểu rõ, trong lòng của Kuroko mình có một vị trí rất quan trọng!

Tuyệt đối có!

Hắn là người đầu tiên chiếm giữ thân thể của Kuroko!

Người đầu tiên, từ ngữ này có bao nhiêu tuyệt vời.

Trong lòng cả trăm mối tơ vò, muôn vàn cảm khái, nhưng nhìn đến thiếu niên tóc xanh đang lẳng lặng ngồi trong góc phòng học đọc sách thì, trong chớp mắt liền tan biến.

Tan biến không còn một vết tích.

Cậu còn ở đây, là tốt rồi.

Cậu đã đến, là tốt rồi.

Trong lòng tớ rất mâu thuẩn, cậu có thể không cần phải hiểu rõ.

Tớ yêu cậu đến cỡ nào, cậu cũng không cần phải hiểu.

Chỉ một mình tớ hiểu, là được.

Kuroko Tesuya, tớ sẽ không buông tay.

Cẩn thận lấy miếng vải trắng băng lại cánh tay, vật may mắn hôm nay chính là -- sợi tóc màu xanh.

"Tetsuya, buổi sáng tốt lành."

Midorima sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, vẻ mặt tiêu sái như cũ bước tới.

Hắn từ trên vai Kuroko tìm một sợi tóc, cầm lấy, nắm trong lòng bàn tay.

Vật may mắn ngày hôm nay của hắn, chính là sợi tóc thuộc về người hắn thích.

Kuroko nghe tiếng nói liền ngẩng đầu, Midorima vẻ mặt vẫn lãnh đạm giống như lúc trước, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy yêu thương, cho dù là người ngu ngốc đến cỡ nào cũng tuyệt đối có khả năng nhìn thấu.

Tớ đáng giá để cậu đối xử như vậy sao?

Kuroko cúi đầu xuống, cậu không có dũng cảm tiếp tục nhìn đôi mắt ôn nhu làm người ta có loại xúc động muốn rơi nước mắt kia.

"Buổi sáng tốt lành, Midorima."

Nhìn theo động tác vô ý của cậu, trên người mặt một cái áo rộng thùng thình thoạt nhìn có vẻ thoải mái, cổ áo mở rộng ra, cái cổ trắng nõn không bị Kise gặm vài miếng, nhưng có những vết cắn do Midorima để lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

"Tetsuya, tớ có nấu cháo thịt."

"... ..." Kuroko tiếp tục cuối đầu nuốt nước bọt.

Midorima im lặng mỉm cười, tiếp tục nói "Tớ còn đem tới sữa lắc, bên trong tớ còn cho thêm mật ong với táo tàu, hương vị của vanilla còn đậm, không ảnh hưởng đếm mùi vị, cậu có thể thử ..."

"...." Kuroko giật giật cổ, nhịn không được ngẩng đầu lên.

Buổi sáng tuy ở nhà Kise ăn không ít, nhưng món chính là cháo -- cho nên bây giờ cậu cũng có chút đói.

Midorima nấu cháo thịt cùng sữa lắc tự chế quả thật có sức hấp dẫn rất lớn.

Tuy rằng Midorima phi thường không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là nhờ những thức ăn hắn làm mới đem toàn bộ lực chú ý của Kuroko về.

Uhm, hừ, đây cũng coi như phương pháp cao siêu a.

Nhất là trong cả đám không có ai có năng lực làm như hắn!

Hai hộp giữ nhiệt cao cấp, một cái giữ đồ nóng, một cái giữ đồ lạnh.

Có hai người mà cho dù có xách bao nhiêu hộp thức ăn đến trường mà vẫn không bị bàn tán, đơn giản là vì một người miệng lưỡi gay gắt, một người thích đồ ăn vặt.

Kuroko kỳ thật lúc trước từng thử làm sữa lắc vanilla nhiều lần nhưng không thành công.

Bỏ không được, đây chính là đồ ăn vặt mà cậu thích nhất.

Nhưng mà, bây giờ không cần phải từ bỏ.

So với sữa lắc trong tiệm uống ngon hơn, so vơi chất lượng trong tiệm cũng tốt hơn....càng đậm đà hơn.

Kuroko nhẹ nhàng đảo vài cái thấy có mấy khối gì đó dưới ly, nhưng cậu tuyệt đối nếm không ra có bao nhiêu thứ bồi bổ thân thể trong đó.

Mùi vị đều lan ra, càng nhiều vị của vani, còn có cảm giác rất ngọt ngào.

Thật sự không thể bỏ được.

Kuroko mở to đôi mắt sáng rực, thức ăn ngon đã làm tâm tư vặn vẹo bây giờ của cậu quăng ra sau đầu.

Một thiếu niên tóc xanh như vậy khiến Midorima đột nhiên lại cảm thấy....Mình rất là đói bụng.

Đói bụng.

Phía dưới.

Hắn nâng cằm cậu lên, hôn lên đôi môi còn dính chút sữa lắc.

Nụ hôn buổi sáng, Kuroko.

Kuroko mở to hai mắt, hàm răng bị người tách ra, đầu lưỡi liền bị cuốn lấy, lúc này cậu mới kịp phản ứng, khó khăn lắm mới nhắm hai mắt lại.

Hai tay vô thức muốn nắm lấy vật gì đó.

Nắm cái gì?

Cuối cùng vẫn là nắm vạt áo trước ngực Midoroma.

Cái việc hôn môi này vô cùng bất ngờ, nhưng dường như lại vô cùng ăn ý.

Nụ hôn của Midorima rất là dịu dàng, không có một chút cưỡng đoạt, dịu dàng đến nổi làm cho cậu không có cách nào cự tuyệt, không có cách nào cự tuyệt, như vậy thì hắn thắng!

Mới rối rắm trong quan hệ với vài người bọn họ, rồi lại bị những người khác nhau hôn.

Tôi không ngăn nổi, có đúng hay không?

Kuroko cam chịu nghĩ, đầu lưỡi cũng không chịu sự khống chế cùng người ta giao triền, cậu hận không thể tìm một chỗ không ai biết trốn vào đó.

Đối với Midorima xác thực là cậu ngày càng không có sức chống cự!

Midorima trong lòng vui vẻ, đem người ôm lấy, nhẹ nhàng đặt lên hai chân mình, ôm chặt thêm, xâm nhập vào sâu trong khoang miệng cậu, triền miên hôn môi.

Khó có lúc đi vào lớp học lấy tài liệu Momoi bày tỏ, hai người có thể chú ý một chút hay không?

Ở đây chính là lớp học a, nếu như người đi vào không phải tớ mà là thầy giáo thì phải làm sao?

Được rồi, ngoại trừ tớ và thế hệ kỳ tích, căn bản mọi người sẽ không chú ý tới Tetsu-kun.

Nhưng mà...Nhưng mà...

Bị người khác thấy cậu hôn môi với không khí, Midorima, chẳng lẻ cậu không cảm thấy kỳ quái sao?

Chờ một chút, không đúng!

Momoi nhìn đồng hồ màu hồng phấn của mình, đã bắt đầu thời gian tập luyện được một lúc rồi. Midorima thực rất xấu xa a, hóa ra cậu không đến tập luyện là do cùng Tetsu-kun triền miên ở đây?

Chẳng lẻ không sợ bị người khác chiếm lấy?

Đàn ông chính là sinh vật có lòng đố kị rất mạnh a!

Momoi tuyệt đối không thừa nhận mình đang cười trên nổi đau của người khác, nếu như đã không có năng lực tham gia trò chơi này, thế thì đứng ngoài quan sát cũng tốt?

Tài liệu cuối cùng cũng không lấy được.

Momoi lén rời khỏi, khó có lúc thấy được Midorima tsundere có được tình cảm như thế này, cô nàng làm sao không biết xấu hổ đi phá chuyện tốt của người ta được?

Kỳ thực...Midorima muộn tao đã làm mọi chuyện thẳng thắn như thế này.

Các người cũng không biết giữ bí mật.

Thời gian tập luyện kết thúc, Midorima vẫn luôn ở bên cạnh Kuroko, không hề đi tới sân bóng nói một tiếng, buổi tập luyện càng không có tham gia.

Kuroko lại vừa ăn một trận no nê.

Cháo thịt được Midorima nấu rất đặc biệt, dễ dàng tiêu hóa, không cần lo lắng bị ảnh hưởng của thân thể vô cùng suy yếu sau khi xxoo, sữa lắc cũng đã được chế biến lại rất bổ.

Đáng lẽ, chương trình học buổi sáng người của câu lạc bộ bóng rổ sẽ không ở đây.

Thế nhưng ngày hôm nay bất đồng, hôm nay nam sinh và nữ sinh tất cả đều phải có mặt, nhưng lại phải tách riêng ra.

Không sai, khóa sinh lý trong truyền thuyết đã tới rồi.

Tất cả học sinh dựa theo năm học mà phân chia chỗ ngồi, được sắp xếp ngồi ở các góc của giảng đường, chờ giáo viên đến phát giáo trình khảo sát.

Hôm nay qua đi, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ đi theo hướng xxxx chứ?

Kuroko thản nhiên ngồi ở phía cuối, bên trái là Aomine, bên phải là Akashi, Midorima và Murakasibara phân nhau ngồi ở trước và sau.

Còn tên gà vàng đáng thương nào đó không cướp được vị trí mong muốn đang âm thầm rơi lệ.

Vì sao hắn phải tập luyện với tên Mura to lớn này?

Vì sao người từ trước tới giờ luôn trực tiếp khinh thường hắn, lại bắt đầu giai đoạn hướng dẫn kỹ sảo bóng rổ cho mình?

Có bẫy a!

Nhất định là có mục đích! Đừng nghĩ là tôi cái gì cũng không biết!

Bất luận là Murakasibara hay Akashi nhất định họ đã biết được cái gì rồi.

Còn Aomine lại chẳng hay biết gì, thậm chí bị người khác coi là mục tiêu, cũng không hề hay biết.

Lúc này, Kuroko đã mặc đồng phục bóng rổ, cởi bỏ quần áo của Kise, sau khi ăn thức ăn ngon tinh lực cũng dồi dào, nhìn không ra có vấn đề gì.

"Tetsu, buổi tối cùng tớ đi đầu phố chơi bòng rổ đi?"

"Tớ..." Kuroko còn chưa kịp trả lời, đã bị Akashi giành nói trước.

"Tetsuya, buổi tối có việc rồi." Akashi nói.

"Thật không." Aomine gãi đầu, mặc dù có chút khó chịu, nhưng Akashi đã nói như vậy, chắc là có lý do.

Kuroko không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nói thật, tính cách của mọi người trong thế hệ kỳ tích cậu đều hiểu rõ, trong đó người dễ dàng bùng nổ nhất chính là Aomine.

Bùng nổ chính là hoàn toàn nổ mạnh, không có cách nào bình ổn được.

Nếu đã trọng sinh trở về, như vậy cậu không muốn mối quan hệ của mình và Aomine lại giống như nguyên bản, làm người khác trở nên tái nhợt vô lực.

Tình bạn ngày xưa giống như một đống bọt nước vô dụng.

Aomine...Lúc này, xin cậu không nên chơi bóng rổ chỉ vì thắng lợi, mà hãy hưởng thụ niềm vui khi chơi bóng rổ.

Nếu như tớ đã trọng sinh, tớ sẽ cố gắng chứng minh cho cậu thấy.

Akashi đôi mắt đảo qua Kuroko thoạt nhìn rất thoải mái, khóe miệng giơ cao vài phần, lòng bàn tay bao bọc đôi tay nhỏ nhắn của Kuroko.

Vẫn cứ đáng yêu như vậy.

Hắn hài lòng nhìn thấy cặp mắt xanh kia kinh ngạc mở to, nhưng không có chống cự.

Thật ngoan, Tesuya.

Như vậy, tạm thời không truy cứu chuyện cậu cùng mấy tên kia...

Những chuyện này, đều là do Akashi nói ra.

Bị người khác chiếm trước, nhưng Akashi Seijyuurou cũng không phải đã thua.

Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Không vội.

Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng.

Đèn trong giảng đường tắt hết, hiện lên những vấn đề liên quan tới nam giới...Đoạn phim chiếu lên những vấn đề liên quan đến sinh lý.

Ngoạn đèn hôn ám, hai tay nắm chặt cũng không bị người khác nhìn thấy.

Trên màn hình lớn trừ việc hiện rõ cấu tạo tinh khí của nam giới, còn có những chú thích tỉ mỉ, cùng với lời giảng nghiêm túc của giáo viên.

Mặc dù...những người xung quanh đều là cùng giới hơn nữa mọi người đều có chơi đùa rồi, cho nên cũng không có ai ngạc nhiên gì cả.

Nhưng mà, Kuroko vẫn thấy ngượng ngùng đỏ mặt.

Bị người làm qua, nghĩ đến bị người khẩu giao, bị người triệt để phá thân, thậm chí tiểu cúc hoa cũng bị người liếʍ qua...

Những cái này đều thuộc phản ứng sinh lý...sao?

Những cái này là phản ứng sinh lý bình thường của mỗi người sao?

Kuroko vô cùng may mắn, ngọn đèn hôn ám, càng làm cho sự tồn tại của cậu càng thêm yếu hơn.

Kuroko cũng rất may mắn, người ngồi bên cạnh cậu không phải Midorima, cũng không phải Kise, nếu không nhất định đầu của cậu sẽ bốc khói a...

Nhưng mà hai người tiến vào thân thể cậu, ánh mắt từ đầu tới cuối chưa từng buông tha cậu.

ooo[Tạm ngưng do chưa edit hoàn, tác phẩm gốc đã hoàn]ooo