Chương 38 (H)

Maiubo chính là thứ Murasakibara thích ăn nhất, mỗi lần có vị mới được giới thiệu, Murasakibara đều cố ý dậy sớm tinh mơ mà xếp hàng đi mua... So với việc luyện bóng hay học hành đều là chăm chỉ hơn rất nhiều.

Kise mặc dù là mới chuyển đến, nhưng cũng hoàn toàn rõ rầng thói quen cùng trình độ mê mẩn của người nào đó với Maiubo.

Mà mỗi lần Murasakibara ăn quà vặt, tự nhiên không thể thiếu phần của thiếu niên tóc xanh nhỏ nhắn.

Bình thường Murasakibara có gì, Kuroko khẳng định cũng sẽ có một phần.

Kuroko hình như cũng thích ăn loại quà vặt này, mà mỗi lần cậu cắn...bánh, điểm khiến Kise Ryouta ấn tượng nhất chính là -- cậu thích ngậm toàn bộ trong miệng rồi mới tinh tế cắn.

Thật giống như bây giờ.

Kuroko đang cố gắng ngậm toàn bộ cái vật to lớn, cứng rắn nóng rực đến cực điểm kia vào, cái miệng nhỏ nhắn khéo léo của cậu căn bản còn không chứa được phân nửa, đừng nói là muốn ngậm toàn bộ.

Nhưng cái người đang sinh bệnh lại nổi tính nữ vương kia không vừa lòng với kết quả như thế.

Cậu nhất định phải ngậm toàn bộ vào trong miệng rồi mới nhấm nuốt, nhưng sao bây giờ lại không ngậm được... chẳng lẽ loại bánh mới này là cỡ cực lớn ư?

Kuroko đang mơ mơ màng màng hé miệng mυ"ŧ một cái, vị này... cũng là loại mới sản xuất sao.

Không phải cà chua, cũng không phải vị bạch tuộc nướng, có chút giống pizza, cũng có chút tương tự loại bánh mới ra gần đây, nói tóm lại cũng không tệ, thậm chí hương vị còn có chút độc đáo.

Nhưng là ngậm không được, cắn không được, thực buồn bực.

Làm sao bây giờ?

Như vậy thì ngậm toàn bộ rồi nuốt thẳng vào bụng đi!

Vì thế Kise hoàn toàn bị bức đến đau khổ.

Hắn phát hiện phía dưới đã bị Kurokocchi tra tấn đến mức muốn nổ tung, bé cưng kia không chỉ giống như chơi đến nghiện mà còn muốn liếʍ tới liếʍ lui, ngẫu nhiên còn dùng mấy chiếc răng trắng bóc mà cọ xát bộ vị của hắn.

Mà càng khổ hơn là, theo mỗi lần Kuroko nghịch loạn, phía dưới của hắn sẽ trở nên càng cứng rắn vài phần, càng tăng thêm nhiệt độ.

Sự ngọt ngào thống khổ -- chắc chính là thế này đi.

Kurokocchi, cậu nói xem... đây là cậu tự tìm, chính là cậu tự tìm đến đó.

Cậu là người bệnh, tớ đúng là không nên xuống tay.

Nhưng người ra tay trước là cậu a, còn đem tớ đặt ở trên giường!

Tớ thật là vô tội, bị cậu khi dễ như vậy mà còn không dám lộn xộn, tuyệt đối không dám để cho cậu không thoải mái.

Kise hít thật sâu một hơi, cảm nhận phía dưới kia có một cái miệng nhỏ nhắn đang ra sức liếʍ cắn mình, mỗi một mạch máu nơi đó đều bị người kia càn rỡ sờ soạng một cái.

Hắn không phải thánh nhân, dưới loại tình huống này, làm sao có thể bình tĩnh tỉnh táo lại?

Như vậy thì thật không phải là đàn ông!

Kise Ryouta ánh mắt có chút nhíu lại, có chút buồn cười mà nhìn thiếu niên miệng đã ê ẩm mà vẫn không chịu buông tha miếng bánh lớn.

Vừa nhìn là biết cậu dang đói bụng, tuy rằng ban nãy đã ăn cháo, nhưng chỉ món đó cũng khó mà no được.

Tuy rằng hắn đối với Murasakibaracchi cũng không có nhiều hảo cảm, nhưng là cũng không thể không cảm ơn hắn vì đã bồi dưỡng một thói quen "tốt" thế này!

Maiubo là đồ tốt a, ít nhất thì gà vàng nhà ta nghĩ vậy.

Ngón tay thon dài của Kise luồn vào trong tóc Kuroko, rồi khẽ xoa xoa xúc cảm mềm mại truyền đến thật thoải mái.

Thừa dịp cậu khẽ thả lỏng, hắn đột nhiên động thắt lưng đẩy thẳng về phía ...trước!

Kuroko cảm giác yết hầu bị chọc mạnh một nhát, có chút buồn nôn, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác hưng phấn khi sắp được ăn maiubo, còn có cả cảm giác kinh ngạc khó hiểu.

Đây rốt cuộc là loại gì a, sao lại còn có thể động đậy?

Còn chưa nghĩ xong, cái maiubo kia lại tự mình động một cái.

Kuroko có chút ngơ ngác mà giương miệng, không hề loạn cắn, cảm giác vật kia ở trong miệng mình ra ra vào vào... hình như... đã đói lại càng đói hơn!

Cái maiubo này muốn tra tấn người, vì thế Kuroko liền cũng nó quyết đấu!

Ngươi không phải muốn chính mình động sao? Ta đây liền cắn thật chặt lại, xem ngươi lộn xộn thế nào.

Muốn chạy?!

Không dễ dàng như vậy đâu!

Đồ ăn đã lên đến miệng rồi, làm sao có thể để người khác cướp đi?

Gà vàng đang thoải mái mà hưởng thụ cảm giác ấm áp lại ướŧ áŧ bao quanh thì lại đột nhiên bị Kuroko cắn một cái, thiếu chút nữa đã bắn ra, cậu sao lại thành thạo như thế a cũng không chịu ra hiệu trước một chút?

Sẽ cắn người đàn ông của cậu đến bắn ra đấy, Kuroko!

Hắn rầm rì vài tiếng, tuy rằng có chút đau, nhưng là cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn cứ khiến người ta thoải mái đến hít thở không thông như trước.

Mái tóc xanh nhạt mềm mại, hai mắt nhắm chặt, môi bơủ vì ma xát đã có chút xưng đỏ không chịu nổi, màu sắc ướŧ áŧ tiên diễm, làm người ta thèm muốn đến chảy nước miếng.

Kise nuốt một ngụm nước bọt, hầu hết chuyển động lên xuống.

Hăn có thể cảm thấy, đôi mắt xanh kia lúc này là ngập nước đến nhường nào.

"Kuroko bảo bối, tớ đói bụng..." Lửa kia bị cậu đốt lên rồi, giờ không có cách nào bình ổn.

Thật xin lỗi, tớ đã cố muốn làm quân tử một phen, chính là cậu lại đem tớ biến thành cầm thú... Kise đột nhiên hiểu được vì sao Aomine Daiki lại nổi thú tính lên mà ăn Kuroko sạch sẽ! (Oan uổng cho Siêu Nhân Xanh của ta, ảnh đã sơ múi được gì đâu)

Bởi vì hiện tại đổi lại là hắn, hắn cũng hoàn toàn không nhịn được a!

Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!

Kise lễ phép nhận sai, rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kuroko lên, khiến cho cậu kinh ngạc mà buông lỏng cái miệng vẫn còn đang lộn xộn của mình, sau đó... hôn lên, một nụ hôn triền miên cẩn trọng.

Phía dưới sưng đau không ngừng kêu gào.

Kise dùng sức mυ"ŧ vài cái, như một quý ngài vừa nóng bỏng lại vừa dịu dàng.

Tuy rằng cậu đang ốm, nhưng tớ hình như thấy cậu càng sinh bệnh thì càng có tinh thần... Kuroko bảo bối...

Đôi tay to lớn của hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kuroko, khẽ kéo tay cậu chuyển đến hạ thân của mình.

Bàn tay nho nhỏ, nắm lấy cũng thật khiến người ta vừa lòng.

"Kuroko, mở mắt." Kise ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói.

Lặp lại vài lần, rốt cuộc cũng khiến Kuroko còn đang mê mang hé ra đôi mắt màu lam xinh đẹp, quả nhiên thật long lanh, gợn sóng nho nhỏ kia thật khiến lòng hắn càng thêm dâng trào.

Xúc động trực tiếp liền thể hiện nơi hạ thân, trướng đến phát đau, đau đớn tê liệt, khiến hắn muốn hoàn toàn chiếm lấy thiếu niên tóc xanh dịu ngoan không hề phòng bị dưới thân mình bây giờ.

Cho dù cậu không thích tớ cũng không sao, tớ sẽ coi như cậu đã yêu tớ.

Là cậu đã đẩy tớ, ép tớ, bắt tớ... Kurokocchi, cậu nhất định phải chịu trách nghiệm!! Chịu trách nghiệm!!

Giới hạn cuối cùng của gà vàng cũng tan tành, đội bóng cầu vồng từ sau khi gặp được Kuroko thì tiết tháo cũng đều đã trở thành thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Tuy rằng bàn tay không có ướŧ áŧ như trong miệng, nhưng cũng vô cùng nóng, còn mang theo chút nhiệt độ của người sốt.

Cậu nói một chút xem, bị ốm mà còn không thành thực như vậy ?

Kise kéo lấy tấm chăn lớn cuốn lấy thân thể hai người bọn họ, Kuroko tựa vào trước ngực hắn, ngẩng đầu cùng hắn hôn môi.

Tay hắn ở phía dưới kéo mạnh hơn một chút, từng lần từng lần, hơn nữa càng lúc càng nhanh...

Thoải mái!

Gà vàng thoải mái đến mức muốn phun máu.

Cùng người trong lòng làm chuyện thân mật, quả nhiên không giống bình thường.

Hắn cứ như vậy mà dưới sức ép của Kuroko mà mất đi lần đầu tiên, hu hu hu...

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥