Chương 33 (H)

Chậm, hết thảy đều đã chậm.

Không thể dừng tay.

Hoàn toàn đánh mất lý trí.

Midorima Shintaro cho tới bây giờ cũng không phải là một người không biết tự chủ, nhưng khi đối mặt với người đặc biệt, hắn thế nhưng không cách nào tự chủ, hoàn toàn không khống chế được .

Hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai chính mình cũng là một người có du͙© vọиɠ chiếm giữ rất mạnh.

Thậm chí, so với Akashi bá đạo có thể càng mãnh liệt hơn.

Giờ khắc này, hắn điên cuồng muốn giữ lấy.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy chính mình vĩnh viễn cũng không dừng lại được.

Trong sự tiến xuất của hắn mà nở rộ, cần cổ giơ lên độ cong tuyệt đẹp, tinh tế đong đưa thân mình.. Kuroko ngâm khẽ......

Hai má đỏ hồng, hai chân không tự giác kẹp chặt thắt lưng hắn, thân thể hắn.

Thoạt nhìn cực kì nhu thuận và dịu ngoan thừa nhận hắn... Kuroko, như vậy ở giờ khắc này, tôi có thể cho rằng, cậu cũng có tình cảm đối với tôi , đúng không.

Midorima có thể nói là người che giấu tình cảm sâu nhất, hắn là người động tâm sớm nhất với cậu bé có cảm giác tồn tại cực thấp này, cũng là người dùng hành động biểu đạt tình cảm chậm nhất.

Tuy rằng chậm chút, nhưng, giống như...... Cũng không tính là muộn?

Hắn là người đầu tiên giữ lấy Kuroko, nhưng trong lòng lại biết...... Hắn khẳng định không phải người cuối cùng.

Không đề cập tới Murasakibara, cho dù là Kise, Akashi Seijyuurou hay Aomine Daiki đều là loại người dù phát sinh chuyện gì cũng không chịu buông tay.

Thực đáng sợ, thực chấp nhất.

Nhưng chấp nhất của các cậu, cho tới bây giờ đều không phải lý do để tôi lui bước.

Nếu có thể, đã sớm buông tay .

Đã sớm giải thoát rồi.

Tôi không thể buông Kuroko Tetsuya, đó là điều tôi phi thường rõ ràng.

"Ưm - xin đừng - tớ - sâu quá - cầu -" Kuroko nhỏ giọng đứt quãng nói, như ngăn cản, nhưng phần nhiều lại tựa như mời gọi.

Tựa như thanh âm của con mèo nhỏ móng vuốt, không chỉ trêu chọc tâm Midorima, càng trêu chọc công năng thận của Midorima. (Họa Ảnh : à, ờ, cái "công năng thận" chính là chỉ cường độ làm được chuyện ấy ấy)

Phía dưới hình như lại trướng thêm một vòng, hắn chống lại ánh mắt mê ly có chút không dám tin của Kuroko, nhẹ nhàng mím môi cười.

Không mang kính mắt, đôi mắt màu xanh ướŧ áŧ còn mang theo chút gợi cảm kề sát, biểu tình rõ rang toả sáng trên nét mặt, thật giống như một một người đàn ông cấm dục nhiều năm đột nhiên tìm được mùa xuân thứ hai![ này ](O,.o)

"Tetsuya, cậu thật đẹp."

"............"

Giữa lúc này mà còn lảm nhảm mấy lời như vậy, Midorima kỳ thật bị tác giả bám vào người rồi đúng không?

Hắn phát hiện mình phát sinh tình cảm không bình thường với cậu bé tóc xanh này sớm nhất, yên lặng quan sát, thật cẩn thận tiếp cận, che giấu tốt tình cảm của mình, tự nhận là ở chung với Kuroko phi thường tự nhiên.

Hắn cảm thấy mình vẫn có chút hiểu biết với Kuroko.

Nếu cậu không có chút cảm giác nào với tôi, như vậy làm sao có khả năng cho phép tôi tiến vào, gần gũi cậu bằng tư thế thân mật nhất?

Sẽ không, Kuroko, điểm ấy tôi biết.

Midorima Shintaro cố lấy mười bốn năm của mình đổi lấy một lần mặt dày, phía dưới tiến lên đột nhiên tạm dừng, cứ để cảm giác sinh sôi một cách hỗn tạp trong cơ thể, không lùi ra ngoài, đương nhiên cũng không vội vã lại mấp máy đứng lên.

Hắn phải xác nhận một chuyện vô cùng trọng yếu.

"Kuroko Tetsuya, cậu thích tôi." Câu này xem như thổ lộ, đồng thời cũng bắt người khác thổ lộ, hay là...... Midorima tự kỷ?

Đây là câu nói cần đến mặt dày nhất trong đời hắn.

Kể cả chuyện hôm nay không nhẫn nhịn được với Kuroko ở nơi phòng tắm này, cũng là chuyện vô sỉ nhất hắn từng làm.

Từ che dấu tình cảm rất tốt nên cho dù dưới ánh mắt của Akashi, hắn cũng không lo lắng gì.

Hắn lo lắng nhất , vẫn là tâm lý của người kia.

Kuroko Tetsuya, ở trước mặt hắn là người "có quyền sinh sát nhất".

Cậu liệu có biết chỉ một câu nói của cậu, ảnh hưởng lớn tới tôi như thế nào?

Đúng vậy, cậu hiện tại nhất định không biết .

Nhưng tôi sẽ cho cậu biết rõ ràng.

Sớm muộn gì cũng sẽ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ nhìn của Kuroko phiếm oánh quang, hai rặng mây màu đỏ trên mặt vẫn chưa chịu rút đi, vẻ đẹp không thật sâu sắc thoạt nhìn lại vô cùng đáng yêu.

Một cậu trai cao to, cùng một cậu trai nhỏ bé.

Cậu trai cao to dùng "đáng yêu" để hình dung vóc dáng nhỏ thực sự không đủ.

Trong mắt hắn, toàn thân Kuroko cái gì cũng nho nhỏ .

Bàn tay nho nhỏ , cái đầu nho nhỏ, kể cả thứ hôm nay đã tiết hai lần, bởi vì là sơ... cho nên chồi nhỏ cũng vừa vặn khéo léo linh lung.

Vành tai, hai má, hầu kết...... Ngón chân.

Ngón chân gấp khúc đến cuộn mình lại, thoạt nhìn phấn phấn nộn nộn.

Kuroko không trả lời, chỉ có cái đầu đặt trên vai Midorima càng thấp thêm xuống.

Cậu cố ý không muốn để Midorima nhìn thấy nét mặt hiện tại của mình, lại không biết rằng, người nào đó hôm nay là muốn trẻ bất cứ giá nào

cũng phải có được một đáp án, bằng không thật sự sẽ ăn . cậu . đến . mạt . tịnh*, ngay cả gót chân cũng không buông tha.(*: ăn đến không còn thừa cái gì)

Đúng vậy, Midorima bắt được bàn chân trắng như ngọc, đặt ở bên môi nhẹ nhàng cắn cắn.

Kuroko sững sờ .

Đương nhiên trong tâm lý phần nhiều là thẹn thùng, vô thố.

Thích Midorima sao......

Thích Midorima sao......

Lúc này, Kuroko hoàn toàn không trả lời câu hỏi tình cảm của hắn.

Cậu trầm mặc đã làm cho Midorima càng thêm làm càn hôn lên gan bàn chân, nơi đó có thể nói là chỗ mẫn cảm nhất toàn thân Kuroko Tetsuya.

Chỗ này so với chồi nhỏ bị nắm đến tè ra càng kinh khủng hơn.

"Không - Midorima - xin đừng - tớ không - ân -" Thiếu niên nhỏ bé tóc xanh cơ hồ đem chính mình lui thành một đoàn, cậu rất muốn giãy dụa, nhưng vật đằng sau tiểu pp.. Sung mãn.. Cứng rắn.. không chút nào cho cậu cơ hội!

Không thể trốn, Kuroko Tetsuya.

Midorima Shintaro gặm cắn gan bàn chân cậu, vị trí này có thể tùy ý lưu lại hôn ngân.

Hắn không chịu nổi việc có người nào đó trong hội biếи ŧɦái chiếm lấy toàn bộ Kuroko.

Midorima phát huy công phu da mặt dày tới cực hạn, vừa gặm cắn vừa đùa nghịch.

Kuroko sắp bị hắn chọc tới điên rồi.

Trên dưới không thể động, mặt sau phải chống chọi lại cơn ngứa , gan bàn chân càng ngứa khó chịu hơn, vô luận là ai cũng cảm thấy khó mà chịu nổi.

Khốn khổ.

Quả thực rất khốn khổ.

Cậu chỉ cảm thấy ngực mình sắp nổ tung, cả người cũng không thích hợp, trong kháng cự mười phân tràn ngập dụ hoặc.... cùng khát vọng.

Khóe mắt chảy ra nước mắt.

Kuroko cảm thấy bản thân như vậy quả thực rất xa lạ .

Tuyệt không giống cậu.

"Mình nên làm gì bây giờ"?

Midorima "giáp công" thành công làm cho thiếu niên tóc xanh bị động dao động , chỉ bằng thân thể không còn khí lực này của cậu, căn bản không thể làm Midorima to con động đậy.

Phản kháng, tuyệt đối vô dụng.

"Tự cứu", mới là vương đạo.

Giương miệng từng ngụm từng ngụm hô hấp trong phòng tắm nhiệt độ cao, có phần càng loãng hơn cả cảm giác tồn tại của cậu nữa.

Giống như, cũng không phải ảo giác .

Kuroko cũng không khinh bỉ tâm tư vô sỉ của Midorima, xác thực mà nói cậu không có khí lực khinh bỉ cùng phỉ nhổ Midorima.

Đầu phát mộng, bị Midorima muốn làm gì thì làm.

Cậu ngay cả động một cái cũng không có khí lực, nhưng vẫn muốn thực hiện cái màn "tự cứu" lấy mình.

Tìm chút khí lực để nâng lên cái đầu nặng nề Midorima, tìm chút khí lực nắm lấy cái cằm bóng loáng của Midorima.

Đối mặt với ánh mắt thâm trầm tra hỏi không tiếng động của Midorima, Kuroko không để ý đến.

Trong lúc hắn cúi đầu muốn tiếp tục gặm chân, dùng đôi môi mạnh mẽ ngăn chặn hành động muốn "dính vào" của hắn.

Kỳ thật, Kuroko cũng dính vào .

Được cậu chủ động hôn làm Midorima cơ hồ phát cuồng .

Từ gì cũng không đủ để hình dung nội tâm mừng như điên của hắn bây giờ, thân thể trên dưới mỗi một chỗ tế bào đều đang kêu gào .

Hung hăng áp đảo người yêu trước mặt đi, cậu cũng yêu hắn!

Nhưng Midorima lại vẫn ngây người nửa phút, bởi vì hắn có chút không dám tin.

Chính là chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, làm cho hắn cảm nhận được đầy đủ cái gì gọi là hạnh phúc, cái gì gọi là ngọt ngào.

Kuroko thấy hắn không có phản ứng, nóng nảy.

Nghĩ đến hắn còn muốn tiếp tục cắn, còn cắn nữa cậu sẽ điên mất, như vậy còn không bằng tớ cắn cậu.

Cậu cắn mở đôi môi của Midorima, học bộ dáng của hắn, ở trong miệng hắn dùng đầu lưỡi lộn xộn đảo quanh.

Chiếm lấy miệng của cậu, xem cậu còn có chỗ nào có thể liếʍ t!

Midorima sắp điên rồi.

Vẫn là một tên cặn bã mới chút đã cuồng lên mà.

Nhưng như vậy vẫn chưa chấm dứt, tuy rằng giải quyết được vấn đề ngón chân, nhưng - mặt sau còn khó chịu đến lợi hại, làm sao bây giờ?

Cuối cùng chỉ còn lại chút khí lực cho mèo nhỏ cong người.

Kuroko quyết định, chính mình động thôi, tạm thời giải quyết vấn đề khẩn cấp cũng tốt a!

Thứ lớn như vậy, cắm ở nơi nhỏ như vậy.

Vô luận theo góc độ của người nào để xem đều cảm thấy vạn phần bất khả tư nghị.

Đương nhiên, Kuroko tuyệt đối không có dũng khí nhìn chỗ mình và Midorima thân mật tương liên.

Nhưng, có đôi khi bạn không xem, lại thường có thể cảm giác càng thêm rõ ràng.

Vô luận là mạch máu nảy lên, hay là độ biến hóa cứng mềm, đều rất rõ ràng , chỗ miệng hoa cúc kia chính là nơi... sâu nhất trong thân thể cậu .

Vì thế, hai tay cậu quấn nhanh quanh cổ Midorima, thúc đẩy .

Vừa động, liền càng không thể quay lại .

Midorima hai mắt sung huyết, lẳng lặng cảm thụ được tiểu thiếu niên trong lòng đang khẽ khàng ở thế chủ động.

Vừa thở dốc vừa khẽ động.

Hắn nhẹ nhàng mà hít sâu một hơi, chậm rãi cắn môi nâng lên kiều đồn (mông), một chút, hai lần, tuy rằng chỉ là nhợt nhạt trừu sáp, cũng đủ làm cho hắn sắp hỏng mất.

Cái gì mà thích cậu, cái gì trả lời câu hỏi của tôi......

Tại một khắc này, hết thảy đều không quan trọng nữa.

Quan trọng là, giờ phút này, chúng ta thân mật khăng khít.

Giờ này khắc này, cậu ở trong lòng tôi, chúng ta cùng làm một việc vừa thần thánh vừa điên cuồng.

Từ giờ khắc này trở đi, Midorima Shintaro rốt cuộc không thể buông Kuroko Tetsuya nữa .

Có lẽ, kỳ hạn này sẽ rất dài rất dài.

Sưng đến phát đau, Midorima gầm nhẹ một tiếng.

Rốt cuộc không thể khống chế du͙© vọиɠ đang không ngừng kêu gào, một cái mãnh liệt đâm vào, hắn như phát điên mạnh mẽ tiến xuất trong thân thể Kuroko, mỗi một lần, mỗi một lần đều dùng sức như vậy.

Toàn thân giống như có một luồng năng lượng không ngừng gia tăng, mọi lúc tùy cho hắn điều khiển.

Kuroko bị dọa choáng váng, hoàn toàn ngây dại.

Khi cậu thoát khỏi vách tường nhà tắm, hoàn hồn lại phát hiện, mình đã bị đặt trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, phía trước là gương, phía sau là Midorima.

Người đã nổi điên.

"Ô ô - không -" Loại tư thế mưa rền gió dữ như thế hoàn toàn cắn nuốt cậu.

Lúc này có cố hơn cũng không được gì , Kuroko nhòa nước mắt không ngừng cầu xin tha thứ.

Nếu cậu không cảm thấy choáng váng như lúc này, mà có thể tàng hình như mọi khi thì thật tốt a......

"Midorima, xin cậu - xin đừng tiếp tục - a -!!"

"Muộn, tôi đã từng nói, muộn rồi!!!" Midorima ác độc cắn trên cổ cậu, Kuroko, cậu rốt cục biết vì cái gì Akashi lại có thói quen lưu lại dấu vết trên người cậu, Aomine cũng thế.

Bởi vì thói quen này a, thật thích!

"Bớt chút khí lực đi, Midorima kêu mãi không thấy phiền toái sao? Gọi Shin."

"Ô ô ô......" Nước mắt chảy trên khuôn mặt nho nhỏ của Kuroko.

Midorima nguyên tắc hoàn toàn bị đánh vỡ, Midorima biết tiết tháo dưới sự giựt dây của tác giả vô lương hoàn toàn nát đầy đất rồi.

Hận không thể nghiền nát rồi hoàn toàn nuốt sạch vào trong thân thế mình, lúc này chúng ta kết hợp, nghĩa là một kết cục tốt đẹp đã mở ra.

Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu, Kuroko Tetsuya.

Vô luận là con người đần độn này hay thân thể tiêu hồn này.

Midorima muộn tao luôn che dấu du͙© vọиɠ rốt cục hoàn toàn bạo phát!

Cái gì? Anh/cô nói 14 tuổi không nên xxoo?

Thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn? Thôi đi - anh/cô cũng quá out rồi !(lỗi thời?)

Qua vài năm có thế cột Kuroko lại mà kiểm tra a!

Kuroko mê mang nâng lên hai mắt, nhìn bóng người có chút mơ hồ trong gương.

Này...... Vẻ mặt mị sắc, là cậu sao?

Vì cái gì thoạt nhìn lại thực dễ chịu, thực sung sướиɠ......

Là...... Thích Midorima đi.

Chẳng sợ bị áp, đứng lên làm loại sự tình này đều không cự tuyệt, rõ ràng rất muốn kháng cự , cho đến khi nhìn thấy đôi mắt xanh thâm tình và ẩn nhẫn, trong nháy mắt cái gì cũng không muốn bận tâm nữa.

Không thể tự hỏi hôm nay như vậy sẽ làm cho ngày sau biến hóa như thế nào...... Càng không thể tự hỏi hôm nay sau khi đi qua, người trong câu lạc bộ mà biết thì sẽ có kết quả trời sụp đất nứt như thế nào.

Mỗi chúng ta, có phải cũng có thể đi đến ngày hôm nay hay không?

Cho dù âm kém dương sai, lại vẫn ở gặp nhau tại cùng một chỗ, lại vẫn hội tụ lại thành kỳ tích.

Kỳ tích...... Thế hệ Kỳ tích.

Kuroko nhắm hai mắt lại, không nhìn bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương nữa.

Cậu quay đầu lại, mở miệng.

Đầu lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi hơi sưng, hai mắt to ướt sũng nháy mắt không nháy mắt nhìn Midorima.

Không vượt quá ba giây, nặng nề mà nhắm lại .

Midorima áp sát thân thể cậu, nâng lên hai đùi, làm cho Kuroko dán sát vào thứ cứng rắn đang kêu gào phía dưới mình.

Hai người ngực kề ngực, môi chạm môi không thể tách rời.

Không cần dựa vào bồn rửa mặt để chống đỡ, không cần nhìn chăm chú vào đối phương.

Phản ứng của thân thể là thành thật nhất, đều khát vọng đối phương chạm vào, đối phương vuốt ve......

Trầm luân, không chỉ một người .

Cho dù xuống địa ngục, cũng không chỉ một người .

Nói tóm lại, kỹ thuật của Midorima đã vào được vòng trong.

Thông qua một đêm quay cuồng phóng túng này, thành công từ một gã nghiệp dư trở thành người chơi cao cấp, năng lượng tràn đầy, thường thường còn có thể bạo cái seed, ra một chiêu lớn. (đoạn này hình như tác giả so sánh với chơi game)

Thân đồng nam là phải dâng hiến cho người mình yêu nhất!

Điều này hoàn toàn không có gì không đúng.

Hắn vô cùng yêu hương vị tinh thuần của thiếu niên tóc xanh này, ăn như thế nào cũng không đủ, ngay cả ngón chân cũng sạch sẽ như vậy, thanh khiết như vậy.

Loại độc dược mang tên Kuroko Tetsuya này, một khi đã dính phải, liền không thể tự kềm chế mà mê luyến.

"Ngủ đi, Tetsuya."

Hắn ôn nhu vuốt ve xương quai xanh và cái cằm đã loang lổ dấu vết của hắn, mà thiếu niên đã mệt muốn chết chỉ cọ cọ đầu, hai tay nắm lấy vỏ gối, rất nhanh đã nặng nề ngủ.

Mệt muốn chết rồi.

Cả người trong ngoài đều bị ăn sạch, mỗi xương cốt trên người giống nhưu không còn là của mình nữa.

Tắm rửa, thoa thuốc, sấy tóc, đều do một mình Midorima hiền lành ôm lấy.

Hắn thay Kuroko đắp kín chăn, bao thành một đoàn nhỏ.

Thân thể dưới chăn đương nhiên là cả người quang lỏa, hắn tùy tiện lau mấy giọt nước trên người, như thế nào cũng không muốn lãng phí thời gian trên mấy việc nhỏ này nữa.

Hắn có thể có kiên nhẫn sấy tóc lau tóc cho Kuroko, lại khẩn cấp qua loa mà giải quyết tóc của chính mình, sau đó tiếp tục khẩn cấp chui vào ổ chăn thuộc về bọn họ tối nay.

Ân, hình như đã làm tới tận rạng sáng ?

Không quan hệ, ngày mai được nghỉ, cứ việc ngủ đi, tốt nhất là mỗi đêm đều ở cũng tôi.

"Chúc ngủ ngon." Midorima ở trên trán Kuroko nhẹ nhàng hôn một cái.

Người trong lòng đang ở trong ngực, đồng sàng cộng chẩm.(ngủ cũng một giường :">)

Vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn hơn bao giờ hết.