Lớp 7 năm 3 trường nữ sinh trung học Majihabara. Giờ ra chơi.
“Nè, có phải chú tớ lừa đảo rồi không? Gần ra về rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô gái đó gì hết?” – Sae nhăn mặt nói với Yuko.
“Vậy thì càng tốt chứ sao…” – Takamina lí nhí trong miệng.
Sae nghe vậy thì lập tức bắn qua Takamina một tia nhìn khinh bỉ.
“Đồ yếu sinh lý.”
“Cậu…”
“Cậu, cậu, cậu gì mà cậu! Tớ chính là nói cậu bị yếu sinh lý đấy! Đúng không Yuko?” – Sae hùng hổ chống hông nói.
Theo lẽ thường thì Yuko sẽ lập tức nhảy vào phụ Sae chọc tức Takamina thêm mấy câu, thế nhưng không hiểu vì sao hôm nay Yuko lại im lặng, mà nếu để ý kỹ thì cô đã im lặng suốt từ nãy đến giờ rồi. Thắc mắc, Sae quay sang nhìn thì thấy Yuko đang chống cằm xoay mặt về phía bên trái lớp học, Sae men theo tia nhìn thì mới phát hiện ra cô bạn mình đang ngắm bạn nữ học sinh mới.
“Yuko ngậm miệng lại, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.” – Sae cố tình nói to lên một chút.
“Thì ra nãy giờ bận ngắm người ta nên không tiếp tay cho Sae trêu chọc tớ, vậy mà tớ tưởng cậu hoàn lương rồi chứ!” – Takamina bỉu môi.
“Hai cậu đang nói gì vậy?” – Yuko nhăn mày.
“Đang nói về cô người yêu mà cậu thuê bây giờ vẫn chưa thấy mặt. Cậu không quan tâm sao?”
“Không. Nhưng Takamina thì có đó.” – Yuko bâng quơ nói.
“Đừng có lôi tớ vào!” – Không hiểu sao mỗi lần Takamina nghĩ đến cô gái đó là toàn thân lạnh toát cả lên.
Bất ngờ tiếng di động vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người, là điện thoại của Sae.
“A, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới này.”
“Alô Sae hả? Bạn cháu có đang ở cùng cháu không? Cái cô bé hôm qua thuê người yêu ấy?” – Chú Sae lập tức vào ngay chủ đề mà không vòng vo gì hết.
“Bạn cháu cũng đang có chuyện muốn hỏi chú đây.”
Nói rồi Sae đưa điện thoại sang cho Yuko, ý bảo nghe đi.
“Alô?”
“Cháu là cô bé hôm qua?”
“Cháu tên là Yuko. Oshima Yuko.” – Yuko giọng nhàn nhạt nói vào điện thoại.
“Ừm vậy Yuko-san, vì thủ tục nhập học vào trường cháu hơi rắc rối nên bị chậm một ngày, xem như ngày mai mới bắt đầu tính thời hạn thuê nhé. Thật xin lỗi.”
“Không vấn đề. Đây là số của chú?” – Yuko bất ngờ hỏi khiến cho chú Sae có phần phản ứng không kịp.
“Hả? À phải, đây là số dành cho công việc.”
“Được rồi. Sau này cháu phải nhờ chú giúp thêm nhiều việc đó. Cám ơn chú trước nhé!” – Yuko cười rồi nhẹ nhàng cúp máy, sau đó không quên lấy di động mình ra lưu số ông chú vào, rồi mới trả lại điện thoại cho Sae.
“Chú tớ nói gì?”
“Ngày mai cô gái đó mới đến được.”
“Thật sao..?” – Takamina mếu máo, cô đã mong ông chú đó thực sự là lừa đảo biết bao.
Yuko bất giác lại xoay mặt nhìn sang phía Haruna lần nữa, ngắm ngắm một hồi thì như nghĩ ra được điều gì đó, bèn quay sang vỗ vai Takamina.
“Nè, sinh nhật lần trước của cậu tớ chưa tặng quà đúng không?”
“A! Nhắc mới nhớ! Mau tặng quà cho tớ!”
“Cô gái Acchan đó đó, tớ tặng cho cậu! Trong vòng 7 ngày phải thật vui vẻ đó nha!” – Yuko cười toe toét.
“Cái gì!?”
“10 triệu yên lòng thành của tớ đó, không lẽ cậu nỡ từ chối sao?”
“Cậu ôm lấy tự mà xài, tớ mới là không cần quà của cậu nữa!” – Takamina nhanh chóng rút bàn tay đang xòe ra của mình lại, đầu cũng bắt đầu phối hợp lắc nguầy nguậy.
“Cậu một mình cũng lâu quá rồi, phải cần có người yêu thổi lửa chứ!”
“Tớ thấy Yuko nói đúng đó.” – Sae lại bắt đầu tiếp tay cho Yuko. – “Lỡ sau khi cậu quen cô ta rồi cậu mạnh lên thì sao?”
“Các cậu đang nói vớ vẩn gì vậy! Nè Yuko, không phải cậu vì không muốn FA nên mới đi thuê người yêu sao? Tặng cho tớ làm gì!?”
“Tớ có cái khác thú vị hơn rồi…” – Yuko nở một nụ cười nửa miệng, mắt vẫn đang chăm chú dán trên người cô học sinh mới – Kojima Haruna.
Hai người Sae và Takamina vẫn chưa tiêu hóa được câu nói của Yuko, định mở miệng ra hỏi thì chuông báo hiệu hết giờ ra chơi đã reng, đành phải nuốt lại vào trong bụng.
– O0o-
“Yossha! Được về rồi, mau mau dọn đồ nhanh lên!” – Sae lúc nào cũng vậy, luôn tràn trề sức sống, đặc biệt là giờ ra về.
“Hai cậu ra trước đi, tớ dọn đồ xong theo sau ngay.” – Yuko vẫy tay ý bảo hai cô bạn đi trước.
“Ok!”
– O0o-
“Alô?”
“Alô? Chú à, cháu Yuko đây.”
“A là cháu à? Gọi chú có gì không?”
“Cháu muốn bàn về cái dịch vụ thuê người yêu của chú thôi, bây giờ chú đang ở đâu?”
“L. O. V. E Bar.”
“Năm phút nữa cháu có mặt ở đó.”
Dứt lời, Yuko cúp điện thoại, ra lệnh cho quản gia chở mình đến quán bar của chú Sae.
Lần trước vì đi nhanh quá mà chưa kịp quan sát nơi này. Cũng như bao quán bar khác nhưng nó lạ mắt hơn vì từ sàn nhà, tường nhà cho đến nội thất, đều được làm bằng kiếng. Bước vào đây là y như rằng thấy cái mặt mình ở mọi nơi ấy. Quan sát kỹ hơn nữa, Yuko mới phát hiện ra đây chính là quán bar dành cho người đồng tính. Trên sàn nhảy, trên bàn rượu, hay bất cứ nơi đâu, đều là những cặp đồng tính đang ngồi ve vãn và quyến rũ nhau. Tuyệt nhiên không-hề-có một cặp dị tính nào ôm hôn nhau.
Mình bắt đầu thích cái quán bar này rồi nha. – Yuko nghĩ thầm.
“Yuko-san, ở đây.” – Chú Sae đang ngồi nhâm nhi ly rượu ở quầy Bar, thấy Yuko đi vào liền lớn tiếng gọi.
“Chào chú.” – Vẫn như lần trước, Yuko nhẹ cúi đầu lịch thiệp.
“Cháu uống gì?”
“Margarita.”
“Một ly Margarita nhé.” – Chú Sae nháy mắt với chàng trai Bartender, rồi quay sang hỏi Yuko. – “Cháu tìm chú có gì không?”
“Lần trước nếu cháu không lầm thì chú có nói qua rằng tất cả mọi nhân viên của chú đều có đeo một bên bông tai ghi biệt danh của họ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy đây có phải là nhân viên của chú không?” – Yuko đưa điện thoại ra trước mặt chú Sae, là hình chụp ngiêng mặt Haruna.
Số là hồi nãy cô kêu hai đứa bạn của mình về trước chính là để lấy cớ ở lại lâu một tí, đợi cô nàng Haruna này xách cặp ra về là chụp lại ngay.
“NyanNyan?” – Chú Sae có hơi bất ngờ.
Yuko hơi nhướng mày nhìn phản ứng của ông ta, tay khẽ gõ xuống quầy Bar theo nhịp điệu bài hát đang được mở.
“Có phải là nhân viên của chú không?”
“Không những là nhân viên, mà còn là Top 1 của chú đó.” – Chú Sae cầm điện thoại Yuko ngắm qua ngắm lại. – “Cô bé này đúng thật là nhìn từ góc độ nào cũng đẹp hết nhỉ?”
“Sao hôm qua cháu bảo chú đem nhân viên hạng nhất ra thì không có cô ấy?” – Yuko vừa hỏi vừa đưa tay nhận lấy ly Cocktail từ Bartender.
“Cô bé này hôm qua vừa vặn có người thuê mất rồi, nhưng mà cô bé này không có giá cả cố định, ai ra giá cao nhất thì thuê được thôi.”
“Bao nhiêu?”
“Lần gần đây nhất là 100 triệu yên, cho bảy ngày, bao gồm luôn cả dịch vụ đặc biệt.”
“Cháu ra giá 1 tỷ yên, chú thuê cô ấy cho cháu đi.” – Yuko rất nhanh đập tờ séc 1 tỷ yên lên quầy Bar.
“Phải đợi đấu giá chứ, 7 ngày sau.” – Ông chú trả lại di động cho Yuko.
“Cháu muốn bây giờ. Chú hủy giao dịch với cái người đã thuê cô ấy đi, cháu chịu luôn khoảng bồi thường.” – Yuko bá đạo nói.
“Không được, làm ăn là phải giữ chữ tín chứ…”
“Không sao hết, có cháu đây thì không ai dám nói chú làm ăn thất tín đâu.” – Yuko cầm ly Cocktail lên nhâm nhi, nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà…”
“Không ai ra giá cao hơn cháu được đâu, là 1 tỷ yên, 1-tỷ-yên-đó.”
“Đúng thật là cái giá này thì không ai giành với cháu được rồi, nhưng hủy giao dịch với người ta thì…” – Ông chú đã bắt đầu lung lay.
“Không thành vấn đề, nếu như chú cảm thấy khó giải quyết thì đưa thông tin người đó cho cháu, tự cháu sẽ hoàn thành êm xuôi.”
“Cháu định làm gì?”
Yuko cầm chiếc ly thủy tinh cao cấp tinh túy lên, đung đưa qua lại, rồi quay sang nhìn chú Sae với nụ cười nửa miệng đểu giả.
“Cháu không biết, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến dịch vụ của chú đâu!”
Chú Sae trầm ngâm một lúc lâu, rồi chặc lưỡi lấy di động ra, bấm bấm gì đó một chút, rồi ghé sát lại vào người Yuko, lên tiếng.
“Đây là thông tin khách hàng, đừng để lộ chuyện này ra ngoài, vì cháu là bạn Sae nên được xem là trường hợp ngoại lệ đó.” – Nói xong đã rất nhanh dứt người ra, đồng thời cầm luôn tờ séc trên quầy.
“Đã hiểu.” – Yuko nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi cười rất mãn nguyện, trong đầu cơ bản cũng đã hình thành được cách để đối phó chướng ngại vật này.
– O0o-
Sáng hôm sau. Canteen trường nữ sinh trung học Majihabara. Giờ ăn trưa.
Yuko cầm khay thức ăn của mình tìm kiếm một chỗ ngồi, số là Sae đã bỏ cô để đi ăn trưa với dàn harem của mình, còn Takamina thì trốn đâu đó mất tiêu, đành phải ăn một mình vậy, nhưng mà có lẽ điều này cũng có cái lợi của nó.
Sau một hồi dáo dác tìm kiếm thì Yuko bắt gặp Haruna đang ngồi ăn một mình, kế bên bàn ăn có một cây đại thụ khá to, tán lá của nó đủ để che nắng cho cả một vùng.
Thật là một chỗ ngồi lý tưởng nhỉ? – Yuko nghĩ thầm rồi vui vẻ đi về phía Haruna.
Yuko rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi đối diện với Haruna, cứ như hai người thân với nhau lắm ấy.
“Chào cậu.” – Yuko đặt khay thức ăn lên bàn, cười cười nói với Haruna.
Động tác của Haruna có ngừng một chút vì thắc mắc Yuko không biết từ đâu biến ra, nhưng cô cũng nhanh chóng không quan tâm mà quay lại với việc ăn trưa của mình. Bị Haruna bơ toàn tập như vậy thì Yuko hơi bực bội, bèn đứng dậy chồm người qua nâng mặt Haruna lên hôn một cái. Yuko thích thú ngồi lại xuống, lại phát hiện ra Haruna đang mở to mắt nhìn mình, bèn cười cười nói: “Miệng của cậu bị dính cơm, tôi lấy ra dùm thôi.”