“Chạy nhanh lên!!!”
Yuko… Yuko!“Tôi bảo cậu chạy nhanh lên!!!”
Đoàng!
A…Mình đang làm gì thế này? Mình đang làm gì thế?Đừng! Làm ơn! Cái thứ tiếng rợn người đó làm ơn đừng vang lên nữa!Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Xoảng!
Rầm!
“Y-Yuko..?”
Tiếng thét của Yuko đã kéo sự tỉnh táo trong Haruna trở lại, cô lập tức dừng bước chân, không tốn thêm một giây suy nghĩ nào nữa mà quay phắt lại, chạy ngược về hướng Yuko.
Mình đã nghĩ gì mà bỏ Yuko lại một mình thế này?“Chị Haruna!”
Haruna đang dùng hết sức để chạy về thì bỗng nhiên cô nghe một giọng nói vang lên bên tai, chưa kịp nghiệm ra là ai thì đã bị một bàn tay nắm cô lại và kéo vào trong một căn phòng.
Haruna toan hét lên thì bị người đó bịt miệng lại, giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho cô im lặng.
“Là em.”
“Jurina?” – Haruna mở to mắt nhìn cô bé nữ sinh trung học kế bên mình.
“Hay thật, không ngờ lại gặp chị ở đây.”
“Bây giờ chưa phải lúc, đợi chị một lát.”
Haruna cắn môi rồi đẩy Jurina ra, lúc này cô chẳng có tâm trạng gì mà quan tâm đến con bé cả. Cô lo lắng cho cái người nhỏ bé ngoài kia nhiều hơn. Nhưng khi Haruna chuẩn bị đứng dậy chạy đi thì một lần nữa bị Jurina kéo ngược lại.
“Em làm cái quái gì vậy!!?” – Haruna mất kiên nhẫn quát.
“Em hỏi chị mới đúng! Ngoài đó đang có một sát thủ chị có biết không?”
Jurina cũng nóng máu mà hét lên, cô nắm chặt cổ tay Haruna như đang chất vấn, cô thực sự không hiểu vị đại tiểu thư này rốt cuộc nghĩ cái gì. Lúc thì trông như lạnh lùng vô tâm, nhưng lắm lúc lại đa cảm cực kì. Điển hình như là lúc này, vẻ mặt Haruna đơ cứng lại, cảm giác như là cô đang rất mất bình tĩnh, hay nói đúng hơn là đang rất lo lắng một điều gì đó.
Nhưng đó là điều gì mới được?
Jurina toan mở miệng hỏi thì bỗng lại thêm một tiếng súng vang lên. Họ không hẹn mà cùng nhau lặng người. Một phút, hai phút, rồi năm phút sau, tuyệt nhiên cả hai không nghe thêm một tiếng động nào nữa. Không gian xung quanh lặng như tờ… Đôi mắt Haruna mất kiểm soát mà đảo qua đảo lại liên tục, cô thực sự đã mất hết bình tĩnh cùng kiên nhẫn rồi, mạnh bạo gạt tay Jurina ra và một mực đẩy cửa chạy ra ngoài.
“Yuko!!!”
Yuko?Lại là chị ta!“Chết tiệt!”
Jurina nghiến răng đầy giận dữ, phải rồi, điều Haruna lo lắng lúc này chính là cái tên Oshima Yuko đó. Ha, cứ tưởng rằng chị ta hôm nay không tham gia bữa tiệc, nhưng bây giờ thì mọi chuyện thú vị hơn nhiều rồi.
“Chị ở lại đây cho tôi! Chị không được ra ngoài đó!”
Một lần nữa cô nhóc mạnh bạo nắm tay Haruna lôi ngược trở lại phòng. Tại sao những người có vóc dáng nhỏ bé đều khỏe thế nhỉ? Hai người cứ dây dưa qua lại cho đến khi Haruna tặng cho Jurina một cái bạt tai vào mặt, rất đau.
“Em bị điên à!? Sao em cứ thích làm mọi việc theo ý mình thế?” – Dường như đêm nay Haruna không còn là một Haruna băng lãnh lạnh lùng thường ngày nữa.
“Câu đó tôi hỏi chị mới đúng! Chị định ra ngoài đó chờ chết à!!?” – Jurina lúc này cũng giận không kém, nhưng cô vẫn cố kiềm chế lại, cô không bao giờ muốn xuống tay đánh những cô gái đẹp.
“Yuko đang ở ngoài đó!!!”
“Phải rồi! Yuko đang ở ngoài đó! Thì sao chứ? Chị ta quan trọng đến như vậy à!!?” – Jurina nắm vai Haruna, mặt đối mặt, gần đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau, cô điên cuồng hét lên.
Cả hai cứ thế to tiếng cãi vã, ai cũng không còn giữ được bình tĩnh, họ thậm chí chẳng thèm quan tâm đến tình cảnh hiện tại. Những người chơi khác ở gần khu vực đó cũng nhanh chóng di chuyển sang nơi khác, họ không muốn chỉ vì màn cãi nhau dở hơi của hai người này mà phải kết thúc trò chơi.
“Nói tóm lại là tôi sẽ không cho chị ra ngoài đó!”
“Vì sao cơ chứ!? Chuyện này thì liên quan gì đến em?”
“Không liên quan sao? Rất là liên quan đó!” – Sự ngông cuồng của Jurina ngày càng rõ rệt. – “Chị còn nhớ lúc trò chơi chưa bắt đầu không? Chị đã nói với tôi rằng người chị chọn không phải là tôi, rằng tôi chỉ là đứa em gái, mặc cho tôi đã thể hiện tình cảm của mình với chị nhiều thế nào…”
“Đúng vậy! Người chị chọn chính là cái tên Oshima Yuko đó!”
Jurina hét lên làm cho cả người Haruna bất động, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Jurina, lúc này trên mặt cô là một biểu cảm rất phức tạp, cô không hiểu. Đứa trẻ này, thực sự để tâm chuyện này sao?
“Em thực sự… Bị ảnh hưởng bởi chuyện này sao?” – Haruna không chắc chắn chầm chậm mở miệng hỏi.
“Đúng vậy! Lòng tự trọng của tôi không cho phép chuyện đả kích này!”
Thì ra là vậy. Đến cuối cùng cũng chỉ là vì sự tự tôn. Haruna nhẹ thở phào một hơi.
“Jurina à, không phải thứ gì em muốn cũng đều có được đ-…”
“Tôi biết!” – Cô nhóc lập tức ngắt lời, như là cô rất không muốn nghe, như là cô rất ghét câu nói đó. – “Tôi biết rất rõ là đằng khác!”
“Vậy tại sao…”
“Đừng nói nữa!”
Jurina ôm ngực thở dốc, đừng, cô không muốn nhớ lại cái chuyện khốn kiếp đó nữa đâu. Cô đã phải gồng mình quên nó suốt bao năm qua rồi, cô không muốn phải nhớ đến nó nữa…
“Tóm lại là… Tôi sẽ không cho chị ra ngoài đó… Còn về việc của Oshima Yuko, chỉ cần chị thắng trò chơi này là có thể tra hỏi Kojima-san thoải mái, thậm chí là bắt ông ta đền mạng.”
“…”
Haruna không nói nên lời, sao đứa trẻ này có thể nói ra những lời này một cách bình thường như vậy? Cô bỗng chốc rùng mình một cái, cô không biết mình đang ở cùng với người gì nữa.
– O0o-
Hai tiếng tử thần dần dần trôi qua, cái giọng nói điện tử cuối cùng cũng vang lên báo hiệu trò chơi kết thúc.
“Trò chơi đã kết thúc, những người ‘sống sót’ vui lòng tập trung ra sân khấu ngoài vườn trong vòng 20 phút.”
Haruna lảo đảo bước ra ngoài căn biệt thự, theo sau là Jurina lúc này đã bình tĩnh lại được phần nào, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng, thật khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi không dám đến gần.
Trời lúc này đã dần chuyển sáng, Haruna mơ hồ bước đi, một hồi cũng đến sân khấu. Xung quanh cô lúc này đã có lác đác vài ba người, Haruna đảo mắt nhìn một lượt, rồi một lượt, rồi lại một lượt nữa. Có vẻ như 20 phút cũng sắp trôi qua, số người thắng cuộc đã hội tụ đông đủ. Nhưng Haruna lúc này chẳng có tâm trạng gì để mà tận hưởng chiến thắng, một phần vì cô đã kiệt sức rồi, phần còn lại vì lo lắng cho cái con người nhỏ bé kia.
Yuko chết tiệt! Cậu đâu rồi hả? Mau ra đây đi!Haruna thầm mắng câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn là cắn môi thất vọng.
“20 phút tập hợp đã trôi qua. Mọi người có mặt đông đủ rồi chứ?” – Ông Kojima ôn tồn lên tiếng.
Haruna một lần nữa nhìn xung quanh, không có quá nhiều người, nhưng vẫn là không thấy cái bóng dáng nhỏ bé đó. Cô có cảm giác rằng chuyện này dần vượt quá khả năng chịu đựng rồi.
“Bây giờ tôi sẽ đọc tên từng người có mặt ở đây, và hiển nhiên, cũng là những người thắng cuộc trò chơi đêm nay.”
Và rồi từng cái tên được xướng lên. Chậm rãi. Rõ ràng.
“Miyazawa Sae.”
“Matsui Jurina.”
“Itano Tomomi.”
“Kasai Tomomi.”
“Takahashi Minami.”
“Yokoyama Yui.”
“Yamamoto Sayaka.”
“Kojima Haruna.”
“…”
Ông Kojima hơi ngập ngừng nơi phút cuối, rõ ràng là…
“Mau bàn đến phần thưởng đi thôi, đừng kéo thời gian nữa.” – Sayanee bực mình lên tiếng khi thấy ông Kojima cứ ngập ngừng không nói thêm lời nào.
“Ừm… Được rồi. Tôi xin tuyên bố người thắng cuộc trong trò chơi này chính là tám người đang có mặt ở đ-…”
“Là chín người!”
Một giọng nói vang lên cắt ngang lời nói của ông Kojima.
Haruna ngã khuỵu xuống đất. Run rẩy.
Giọng nói này, chính là…
“Người cuối cùng trong top chín người chiến thắng, Oshima Yuko – có mặt.” – Thân ảnh nhỏ bé nhưng mạnh mẽ đó từ từ tiến về phía sân khấu, hay nói đúng hơn, là tiến về phía Haruna.