Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Klein Blue

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
9

Anh ấy trông lớn hơn so với chàng trai trong phòng vẽ tranh, thân hình cao hơn chàng trai tóc đen, khuôn mặt của anh trở nên góc cạnh hơn, nhưng tôi chắc chắn rằng họ là cùng một người.

Mái tóc đen như tảo vẫn che đi đôi mắt của anh như cũ, hàng lông mày dài và hẹp, giờ phút này ngoài một giây kinh ngạc sau khi bị lừa dối còn có thêm sự lo lắng không kịp giấu đi

Anh ấy đang lo lắng cho tôi.

Anh cố gắng muốn tôi buông ra, nhưng tôi đã nắm chặt các đầu ngón tay của anh đến nỗi bàn tay ấy trở nên nóng bỏng. Tôi sợ anh lại hóa thành những con bướm và tan biến trước mặt tôi ngay lập tức giống như trong phòng vẽ tranh.

“Thả lỏng ra chút thôi, được không?” Hai má trắng nõn hơi phiếm hồng, trông như ánh hoàng hôn trên biển.

Tôi cắn môi, bướng bỉnh trả lời: “Không được.”

Sau khi giả vờ ngất đi, tôi đã tận mắt nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt mình, nơi ấy trong tim tôi như chứa một thứ gì đó ấm áp sắp trào ra.

Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi không cho phép anh biến mất trước mắt tôi một lần nữa.

Đừng bao giờ để anh biến mất nữa.

Tiếng gió càng lúc càng mạnh, chuông gió không ngừng rung động.

Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi hồi lâu.

“Đừng rời xa em.” Tôi nghe thấy giọng mình run lên, “Xin anh đừng đột ngột biến mất.”

Những bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt trên mặt tôi, không hiểu sao tôi không cảm thấy ghê tởm.

Rõ ràng tôi luôn cảm thấy chán ghét khi ai đó chạm vào tôi, cho dù Tống Uyên Minh chỉ sờ đầu tôi một chút thôi tôi cũng sẽ kháng cự, chán ghét cả ngày.

Giờ phút này lại như tìm được ngoại lệ, tôi chủ động tựa đầu vào lòng bàn tay ấm áp ấy, cọ cọ lưu luyến không muốn rời xa.

Anh nhẹ nhàng cười ra tiếng.

“Vậy thì ở lại với anh đi.”

10

Anh tên là Lam, xuất hiện vào những ngày gió và đã ở bên cạnh tôi kể từ đó.

Tôi thích anh ấy.

Những ngày bên anh, tôi dường như quên đi nỗi đau đớn, quên đi mọi cảm xúc khiến tôi hụt hẫng và khó chịu không thể giải thích được.

Tôi đã từ chối khéo sự thăm hỏi của Tống Minh Uyên, chỉ mong cậu ta đem đến thuốc Amitriptyline tôi cần dùng để ở cửa rồi rời đi.

Nhiều lần cậu ta kiên trì gọi điện cho tôi, muốn vào nhà xem tình hình của tôi nhưng tôi đều từ chối.

Ở bên Lam, trạng thái của tôi tốt hơn bao giờ hết, có thể gọi là tràn đầy năng lượng.

Chúng tôi cùng nhau đến thư viện, thừa dịp anh ấy không chú ý tôi luôn lén trốn đi, sau đó cách vài giá sách nhìn anh tìm tôi nôn nóng đến quýnh cả lên.

Chúng tôi cũng cùng nhau đi siêu thị, tôi sẽ làm nũng với anh vì một hộp kem, mà anh ấy, người luôn chiều chuộng tôi sẽ cau mày và dứt khoát trả lời, “Em đang trong kỳ kinh nguyệt, tuyệt đối không được.”

Khi tôi chán ăn, anh sẽ dụng tâm nghiên cứu những món mới, tuy rằng theo tôi thì những món đó đều có vẻ kỳ lạ với tôi.

“Bí đỏ hầm táo!”

Rõ ràng là người có thể lo liệu mọi thứ một cách ngăn nắp nhưng anh lại nấu ăn quá tệ.

“Có ngon không?”

Nhìn vẻ mặt mong chờ của anh, tôi giơ tay cổ vũ.

“Ngon lắm!”

Tôi thích nhìn anh sắp xếp tủ lạnh ngăn nắp đến mức cố chấp, thích thấy cảm giác thành công khi được khen nấu ăn ngon, thích đôi mắt dài và hẹp của anh, thích anh cười với tôi.

Tôi thích mọi thứ về anh.

Tôi đưa anh vào phòng vẽ tranh mà chưa có ai đặt chân vào ngoài tôi.

Tôi mở tất cả những bức tranh mà trước đây không dám mở, dưới lớp bụi phủ, những bức tranh được bảo quản rất tốt.

“Nửa năm trước, em cũng là một họa sĩ được nhiều người biết đến!”

Hầu hết mọi bức tranh của tôi đều được treo trong các phòng trưng bày, và với tư cách là nữ họa sĩ trẻ nhất, mua bán của tôi thường vượt xa các họa sĩ khác.

Ngay cả những bức tranh đã được đặt kín trong phòng vẽ tranh nửa năm nay cũng là thứ mà phòng tranh muốn sưu tầm.

Còn về lí do tại sao chúng lại không được bán, tôi chỉ mơ mang máng vì bản thân quá nâng niu trân trọng chúng nên cho dù trong thời kì nghèo túng nhất thì tôi cũng không bán chúng đi.

Tôi vừa định kể nguồn gốc của bức tranh trên tay.

Đột nhiên, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Sau đó, tôi quên mất những gì tôi định nói.

Tôi nhìn những bức tranh trong tay mình, nét cọ quen thuộc, phong cách vẽ quen thuộc, rõ ràng là do tôi vẽ, nhưng tại sao tôi thậm chí còn không nhớ nổi mình đã vẽ những bức tranh này trong hoàn cảnh nào.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, trong mắt anh mang một nỗi đau thương mà tôi chưa từng thấy.

Vì thế tôi cũng bị những đau thương không hiểu được ấy cuốn đi.

“Lam, em không nhớ được.”

Khi tôi thất vọng, anh hôn nhẹ lên trán tôi.

Trên người anh thoang thoảng mùi hương nước biển, êm đềm nhẹ nhàng như biển sâu thăm thẳm, vòng tay của anh ấm áp như nước biển ầm ầm kéo đến vào buổi chiều tà, khiến người ta cam tâm tình nguyện sa vào đó.

“Không sao đâu.” Anh khẽ cười, “Em sẽ nhớ thôi.”

Rõ ràng anh đang cười, nhưng sao khi nói những lời này ánh mắt anh lại đau thương đến thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »