Chương 306: Sống chết có nhauĐến khi ta định thần lại, tẩm điện Thừa Triêu cung đã không còn người ngoài, chỉ còn lại ta ôm lấy cơ thể vô hồn của nàng.
Còn có một lá thư thấm đẫm máu tươi, chữ viết trên đó đã mờ đi khó mà phân biệt được.
Nhưng nội dung trên lá thư ấy đã hóa thành từng ký hiệu, khắc sâu vào đầu của ta. Sau ngần ấy năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên ta căm hận vì mình có khả năng đã gặp qua là không quên được.
Thời khắc này, ta đột nhiên cảm thấy chữ viết này xa lạ, thậm chí những ký hiệu đó khiến ta kinh hoảng, tựa như có ai dùng dùi khắc từng chữ một vào lòng ta, mỗi lần như vậy đều đυ.c trái tim ta chảy máu, đau đến nỗi không muốn sống nữa.
Ta cúi đầu, nhìn Tề Nhan trong lòng.
Nàng rất yên tĩnh, tựa như đã ngủ thϊếp đi, vẻ mặt không có chút thống khổ, mũi và miệng còn có vết máu nhàn nhạt. Ta đoán là trước khi ta đến đây, các ngự y đã sửa sang lại dung nhan của nàng.
Nàng đổi sang mặc thường phục kiểu dáng của thư sinh, ba ngàn tóc đen được vấn cẩn thận tỉ mỉ lêи đỉиɦ đầu, trên người không hề có một món trang sức nào.
Y phục bình thường như vậy, đã lâu ta không thấy nàng mặc. Dẫu sao nàng cũng là hoàng phu, thường phục của hoàng phu cũng đã vô cùng hoa lệ.
Nàng lúc này càng giống như dáng vẻ ban đầu trong ký ức của ta, là vị thư sinh bị ta chặn lại trên đường, còn bị ta đá một cước.
Ta hiểu rõ dụng ý của nàng, nàng mặc áo liệm từ sớm, nàng không muốn có người lay thân thể nàng sau khi nàng chết...có lẽ cũng bao gồm cả ta.
Ta không tin nàng lại chết như vậy, ta kiểm tra hơi thở của nàng, sờ mạch đập trên cổ tay và gáy nàng, sau đó...điên cuồng gào khóc.
Khất Nhan A Cổ Lạp, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy.
Ngươi thật là độc ác...vậy mà nỡ lòng bỏ lại ta thế này đây!
Ta ôm chặt thân thể của nàng, từng giọt nước mắt tròn trịa rơi xuống khuôn mặt nàng. Tiếng khóc nức nở vang lên từ ngoài điện, nghe vậy ta cực kỳ giận dữ, bọn họ khóc cái gì, Tề Nhan đâu có chết đâu...
Ta muốn khiến toàn bộ bọn họ câm miệng, nhưng ta chỉ có thể ôm chặt nàng vào lòng hơn.
Ta cũng đang khóc, không phải sao?
Giờ khắc này, ngoại trừ gào khóc ra, ta không biết mình còn có thể làm gì. Ta là thiên tử cao quý, tứ hải đều thần phục ta, nhưng ta...không có khả năng cải tử hoàn sinh.
Người trong thiên hạ đều kính ta, sợ ta, nghe theo ta, nhưng người ta yêu nhất lại không chịu nghe lời ta. Nàng bỏ lại ta, dùng cách tàn nhẫn nhất chặt đứt tất cả đường lui.
Cô cô giáo tập từng dạy ta: Dù có đau buồn đến đâu đi chăng nữa, người sống cũng không được rơi lệ trên thi thể người chết. Bằng không, sẽ khiến linh hồn người từ trần không có cách nào sống yên ổn.
Nhưng ta càng muốn làm vậy, ta càng muốn để ngươi "sống không được yên ổn"! Có lẽ...Diêm Vương sẽ vì nguyên nhân này mà không chịu nhận ngươi, đánh ngươi quay về dương gian?
Chỉ là một quyển "Bắc Kính Sử", chỉ là hai tên nịnh thần nhỏ nhoi, đâu có đáng để ngươi dùng tính mạng đổi lấy?
Chẳng lẽ, là ta làm ngươi tổn thương, cho nên ngươi mới dùng cách này trừng phạt ta sao?
Khất Nhan A Cổ Lạp, ngươi nói gì đi!
Ngươi tỉnh dậy làm ầm ĩ với ta, cãi lộn với ta, muốn đập đồ hay đánh người ta đều sẽ nghe theo ngươi. Nếu thái độ ngươi kiên quyết, ta không hẳn sẽ không đồng ý, sao ngươi lại ngang ngược như vậy!
Ngươi có sự ngông nghênh của ngươi, ngươi không muốn quỳ gối cầu xin, nhưng ta là thê tử của ngươi, ngươi dùng thủ đoạn của nữ tử đi khóc nháo, chơi xấu thì có làm sao?
"A Cổ Lạp... Ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi không thể độc ác như vậy, ngay cả cơ hội người khác phạm lỗi cũng không cho! Ngươi không thể tuyệt tình như vậy, thậm chí không chịu cho ta cơ hội bù đắp!"
"Lúc trước không phải ngươi là người rộng lượng nhất sao? Dù cho ta có hồ đồ thế nào đi chăng nữa, ngươi đều sẽ không giận ta, còn ngược lại dỗ dành ta. Không phải ngươi từng nói...sẽ không bao giờ thật sự giận ta, ngươi vẫn sẽ ở bên ta, mãi đến khi ta chán ghét ngươi trước thì ngươi mới rời đi sao?"
"Duyên Quân... Ta cầu xin ngươi, đừng bỏ ta lại mà."
---
Ngoài điện trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, ta ôm thân xác đã lạnh của nàng, nước mắt không ngừng rơi.
Là ai nói khi đau buồn tột cùng, người ta sẽ không rơi nước mắt? Vì sao nước mắt của ta không có lúc nào là ngừng rơi? Ta đau quá, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau, nhưng nàng sẽ không bao giờ thương tiếc hay bất đắc dĩ khuyên nhủ ta nữa.
Khóc đến mấy ngày sau, mỗi một giọt nước mắt cũng giống như một ngọn lửa, thiêu đốt hốc mắt của ta...
Ta dần tiếp nhận sự thật là nàng đã rời đi, bởi lẽ phàm là nàng còn một chút tri giác, nàng chắc chắn sẽ không nỡ để ta đau khổ như vậy.
Ta sai rồi...
Mười phần sai, sai quá sai.
Cho đến nay, ta đã ở bên nàng, cùng nàng đi qua mười ba xuân thu. Ta cho rằng khắp thiên hạ này, ta là người hiểu rõ nàng nhất, nhưng ta sai rồi.
Ta chưa bao giờ thật sự đi vào trái tim nàng, ta chưa bao giờ đồng cảm với nỗi đau của nàng.
Nếu ta thật sự hiểu rõ nàng như ta nghĩ, sao nàng lại bất động nằm trong l*иg ngực ta?
Là ta, bức tử nàng.
Ta chỉ biết trên con đường báo thù này, nàng bước đi gian khổ vạn phần, nhưng lại quên mất trái tim nàng thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành [1].
[1] Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành: Thà bị rủi ro, tổn thất, đau khổ mà bảo toàn được khí tiết còn hơn được sống mà lại làm hoen ố thanh danh.
Ta cho rằng thời gian có thể san bằng tất cả mọi thứ trên thế gian này, nhưng nàng đã dùng hành động của nàng chứng minh với ta, có vài thứ không thể xóa nhòa.
Ta cho rằng...nàng lòng dạ rộng lượng, sẽ vì ta "lấy đại cục làm trọng" mà tạm thời bỏ qua cho Lục Quyền và Đinh Nghi một khoảng thời gian. Nhưng ta đã quên, những thứ này chưa bao giờ là "đại cục" của nàng, là ta lợi dụng tình yêu nàng dành cho ta để áp đặt những thứ đó lên người nàng.
Ta vẫn cảm thấy nàng nên hiểu ta, nên lý giải ta, nhưng lại quên hỏi nàng rằng: Tất cả những thứ này có phải là điều nàng muốn hay không?
Người bị vong tộc diệt chủng chung quy không phải là ta, vậy thì ta dựa vào cái gì khiến nàng vì ta lui về sau hết lần này đến lần khác?
Ta rất muốn chết theo nàng, nhưng nếu ta chết, U Châu chắc chắn sẽ tạo phản, Lạc Bắc cũng sẽ nhân cơ hội tấn công, bách tính trong thiên hạ phải làm sao bây giờ?
Nhị tỷ, Tiểu Điệp, Ngọc Tiêu, Hữu Hà... Các nàng nên làm gì?
Ý niệm này xuất hiện khiến ta sững sờ một lúc lâu, đến khi bình tĩnh lại, ta cúi đầu nhìn nàng trong l*иg ngực mình, nước mắt lần thứ hai chảy ra, lần này là màu đỏ tươi.
Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng lại dùng cách này rời khỏi ta.
Ta không xứng với nàng.
Nàng trao cho ta cả trái tim, mà ta đã nghĩ mình cũng như vậy, nhưng mãi đến lúc này ta mới bừng tỉnh nhận ra, sự thật không phải thế.
Ta thậm chí, ngay cả dũng khí cùng nàng đi tới suối vàng cũng không có...
"Có phải là ngươi đã sớm đoán được?"
Ta chậm rãi buông nàng ra, ngọ nguậy đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài điện. Ánh mặt trời chói chang khiến ta trở nên hoảng hốt, ngoài điện trắng toát, ai ai cũng quỳ xuống đất. Bọn họ thấy ta đi ra thì sửng sốt, sau đó thương tâm gào khóc.
Ồn ào rối bời, ta không nghe rõ bọn họ đang khóc đang nói cái gì.
Ta chỉ vào Vương ngự y, Đinh Dậu và Cốc Nhược Lan: "Các ngươi đi vào."
Ba người theo ta vào nội điện, ta nói với bọn họ: "Các ngươi đi xem xem, hoàng phu làm sao vậy?"
Vương ngự y lập tức quỳ xuống đất, Đinh Dậu và Cốc Nhược Lan cũng theo sát phía sau. Đáng thương Vương ngự y đã già, hắn than thở khóc lóc, nói: "Xin bệ hạ bảo trọng long thể, hoàng phu điện hạ người...đã lên thiên đàng rồi! Người ngừng thở bảy ngày bảy đêm, tuyệt đối không thể còn sống. Bệ hạ ơi là bệ hạ..."
"Ta không tin."
Vương ngự y: "Bệ hạ, lão thần khẩn cầu bệ hạ lấy xã tắc làm trọng, bảo trọng long thể!"
"Thân thể của nàng vẫn mềm mại, qua bảy ngày bảy đêm mà chưa hề thối rữa. Nhất định là nàng gạt ta, ngươi nghĩ cách đánh thức nàng dậy đi."
Vương ngự y nghe vậy thì quỳ sang bên cạnh nàng, thận trọng sờ mạch đập, gáy, lại kéo mí mắt nàng: "Bệ hạ..."
Đinh Dậu: "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có lời muốn nói."
Ta nhìn Đinh Dậu, lạnh lùng hỏi: "Có phải là hai người các ngươi liên hợp lại gạt ta?"
Đinh Dậu nằm rạp trên mặt đất: "Vi thần không dám, vi thần chỉ biết lý do vì sao thi thể hoàng phu điện hạ không thối rữa."
"Ồ? Nói cho ta biết."
Đinh Dậu: "Hoàng phu điện hạ bị thủy chứng xâm nhập, hết đường cứu chữa, nhiệt độ cơ thể vốn thấp hơn người bình thường một chút. Nội tạng trong cơ thể người bị thủy chứng ăn mòn nhiều năm, tuy vô cùng đau đớn, nhưng...nhưng lại khiến thi thể hoàng phu điện hạ thối rữa chậm hơn người bình thường."
Vương ngự y cũng khuyên nhủ: "Bệ hạ, đã bảy ngày ngày đêm, vẫn nên nhanh chóng nhập liệm điện hạ."
---
Ta lại lần nữa ngất đi, trước khi ngất, ta nói với Đinh Dậu: "Nếu ngươi dám lừa gạt trẫm, trẫm nhất định sẽ khiến ngươi chết không toàn thây..."
Ta vốn tưởng rằng mình đã ngủ rất lâu, nhưng thật ra chỉ mới qua hai canh giờ ngắn ngủi. Sau khi tỉnh lại, ta cảm thấy mắt ta dường như bị phủ thêm một lớp lụa mỏng, thấy gì cũng lờ mờ.
Ta nhớ lại lá thư nàng viết trước khi ra đi, không màng triều thần phản đối mà sai người chuẩn bị một bộ quan tài mỏng, mang quan cữu nàng đến nơi nàng đã nói trong thư.
Tất cả mọi chuyện nàng bàn giao trong thư, ta đều làm được. Ngôn quan tiến vào khuyên can ta liền gϊếŧ ngôn quan, quan văn phản đối ta liền chém quan văn, ta dốc hết sức chống lại mọi người, hoàn thành những việc nàng bàn giao trong thư.
Nàng nói nàng hy vọng mình được chôn cất ở ranh giới Kính Vị, tốt lắm...ta sẽ đồng ý cho quan cữu ngươi rời kinh.
Nàng nói nàng mong nàng chưa bao giờ xuất hiện ở Vị Quốc, nàng hy vọng nàng chết vào năm đầu Cảnh Gia, tốt lắm...ta sẽ vì ngươi sửa lại sử sách, xóa đi tất cả dấu vết của ngươi.
Ngươi và ta làm phu thê mười ba năm, ngươi chưa từng tùy hứng với ta, chỉ là hai việc cỏn con này, sao ta có thể bác bỏ ý nguyện của ngươi được chứ?
Chỉ là mười ba năm qua, ngươi đã lừa ta bao nhiêu lần ngươi có nhớ không? Vì sao một mực lần cuối cùng này, ngươi không thể tiếp tục lừa ta nữa?
Tại sao?
Ta cầm theo một bình rượu, một mình đến thăm Đại Tướng quân vương, cũng lệnh không cho bọn thị vệ đi vào.
Thượng Quan Võ thấy ta thì rất bất ngờ, hắn nhìn ta chằm chằm: "Ngươi còn dám tới gặp ta? Thậm chí là đi một mình?"
Ta nhìn hắn, nghĩ đến Đại tỷ hương tiêu ngọc vẫn, lấy ra hai cái chén rồi rót cho hắn một chén: "Ngồi đi, Đại tỷ phu."
Thượng Quan Võ hừ lạnh một tiếng, không chịu ngồi.
"Tề Nhan đi rồi, ta hy vọng Đại tỷ phu có thể uống một chén với ta."
Thượng Quan Võ có chút bất ngờ, hắn nhìn chằm chằm ta, dường như đang xác nhận xem ta nói thật hay giả, cuối cùng hắn vẫn mềm giọng hỏi: "Chuyện khi nào?"
Ta bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, huyết lệ lần thứ hai chảy ra, Thượng Quan Võ thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt. Ta uống liên tiếp ba chén, hỏi hắn: "Khi Đại tỷ vừa đi, làm sao ngươi chịu đựng được?"
Cuối cùng Thượng Quan Võ hít một hơi, ngồi xuống trước mặt ta.
Đêm đó, chúng ta nói rất nhiều điều, bởi vì đã trải qua những việc tương tự nhau mà khoảng cách giữa chúng ta cũng dần rút ngắn lại.
Ta nói với Thượng Quan Võ: "Con mắt ta e là sắp mù, gần đây thấy ai cũng lờ mờ, cho nên mới đặc biệt tới đây gặp ngươi."
Đáng tiếc...cuối cùng ngự y vẫn chữa khỏi cho ta, tuy để lại tật vừa khóc xong mắt sẽ nhói đau, nhưng đến cuối cùng cũng coi như là cứu được đôi mắt này.
Chỉ là ta mắc tâm bệnh, không thể đọc sách hay nhìn chữ được nữa. Bất kể là nhìn thấy thứ gì đi chăng nữa, thứ hiện ra trước mắt ta luôn là lá thư tuyệt mệnh của Tề Nhan... Thu Cúc liền trở thành người đọc tấu chương cho ta, sau đó là Phúc nhi...
Ta nói với Thượng Quan Võ: "Đời này kiếp này ta sẽ không tái giá, ta có ý định lập Phúc nhi làm Thái Tử."
Thượng Quan Võ cũng không tin, ta một mình rời đi, nửa năm sau...ta sắc lập Phúc nhi làm Thái Tử.
Quần thần phản đối, tin tức cũng truyền tới tai Thượng Quan Võ đang bị giam lỏng, hắn chủ động cầu kiến.
Hắn nói: "Không ngờ bệ hạ nói được làm được."
"Nếu ta nói, ta chưa bao giờ muốn mưu hại ngươi, ngươi có tin không?"
Thượng Quan Võ: "Vậy vì sao bệ hạ giam lỏng ta ở kinh thành?"
"Ta chỉ muốn thu hồi binh quyền của U Châu về lại triều đình, ta luôn luôn ghi nhớ ân tình của Đại tỷ, sẽ không động đến U Châu phủ."
Sau đó, Thượng Quan Võ chủ động trao trả quân quyền, nhi tử của hắn trở thành Thái Tử, hắn không cần phải sợ nữa.
Nhưng ngôi vị Thái Tử cũng không vững chắc, mà ta và Thượng Quan Võ đều biết nguyên nhân nằm ở đâu. Mấy tháng sau, Thượng Quan Võ tiếp tục chủ động tìm tới ta, hắn quyết định giả chết quy ẩn để bịt miệng các triều thần.
Ta tiễn Thượng Quan Võ ra khỏi kinh thành, Thượng Quan Võ nói với ta: Chờ Thái tử điện hạ lớn lên, để hắn lập Ngọc Tiêu làm Thái tử phi đi, cũng coi như là an ủi hoàng phu điện hạ.
Ta lắc đầu: "Duyên Quân không hy vọng Ngọc Tiêu bị cuốn vào phong ba hoàng thất, vì lẽ đó ta mới cho nàng làm con nuôi của Nhị tỷ. Nếu sau này hai đứa lớn lên tự nguyện kết làm phu thê, ta cũng sẽ không phản đối."
Sau khi giải quyết xong U Châu, ta tùy ý tìm một lý do xử lý hai nhà Lục, Đinh.
Đêm trước khi hành hình, ta còn cố ý đi tới thiên lao, nói ra tất cả cho bọn họ nghe.
Lục Quyền ôm lan can điên cuồng chửi mắng, nguyền rủa ta. Ta bình tĩnh nhìn hắn, cũng nói với hắn: "Nếu như nguyền rủa hữu dụng, ngươi và Đinh Nghi đã chết từ lâu."
Chỉ là, nàng của ta sẽ không bao giờ quay về nữa.
Ta thật hối hận, nếu như ta gϊếŧ bọn họ sớm một chút, nàng cũng sẽ không rời khỏi ta.
Làm xong tất cả những chuyện này, ta đột nhiên rất nhớ nàng.
Ta cũng nên đi thăm nàng, ta phải nói cho nàng nghe mối thù bắc Kính Quốc đã được giải quyết xong, ta đã hoàn thành mọi chuyện ta hứa với nàng. Ta phải nói với nàng, từ sau khi nàng rời đi, không có một giây một phút nào là ta không nhớ tới nàng.
Lúc đó hai bên nam bắc đang chiến tranh như dầu sôi lửa bỏng, ta không màng các triều thần phản đối mà đi tới ranh giới Kính Vị.
Nơi nàng an hồn mọc đầy cỏ dại, lòng ta đau như bị đao cắt.
Ta hạ lệnh cho tất cả mọi người lui về sau, tự mình dọn dẹp.
Cỏ dại mọc quá sâu, nhổ ra hết thì gò đất cũng trở nên bằng phẳng. Ta bốc từng nắm đất mang về, đột nhiên...
Nỗi nhớ ta đè nén vô số ngày đêm khó có thể kiềm chế được nữa. Bây giờ trong triều đã có Thái Tử, ta muốn lôi nàng ra, để nàng tận mắt nhìn thấy ta đâm mình chết trên quan tài nàng, dùng chút sức lực cuối cùng còn lại nhảy vào quan tài, cùng nàng an giấc ngàn thu ở nơi đây.
Ngươi đừng hòng bỏ lại ta, Khất Nhan A Cổ Lạp!
Ta không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ nàng lúc này, vì thế ta đoạt lấy một thanh đao từ tay thị vệ, một mình mở quan tài ra. Không biết phải tốn bao nhiêu sức lực, cuối cùng ta cũng cạy được bốn cái đinh trên quan tài.
Ta đã chuẩn bị kỹ rồi, ngươi một mình đi trên con đường hoàng tuyền này lâu như vậy, ngươi cô đơn lắm phải không?
Duyên Quân, ta đến rồi...
Nhưng, quan tài thế mà trống rỗng.
Ta không thể tin vào mắt mình, nhìn quan tài rỗng tuếch, ta vừa khóc vừa cười, vừa oán vừa hận.
Khất Nhan A Cổ Lạp!
Lần này, dù có là chân trời góc biển, ta cũng phải tìm ra ngươi!
Artwork by zolikemmĐừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.