Chương 95: Thành phố bệnh dịch (11)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Editor : Alice.T

--o0o--

[ Phù Thủy Và Bệnh Dịch Lan Truyền ]

Đây không phải là death flag sao?

Ai từng xem phim kinh dị hoặc chơi game kinh dị đều biết, mỗi khi có một NPC trông không đơn giản hỏi bạn có muốn chơi với nó không hoặc có muốn ở lại với nó không thì đó chính là một death flag*! (*thuật ngữ chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước cho cái chết của một nhân vật.)

Nói chơi với nó, không chừng sẽ bị quấn lấy không đi được nữa.

Nói không chơi, không chừng sẽ chọc giận nó rồi bị gϊếŧ chết luôn.

"Anh ơi?" Cô bé thấy Sở Dương Băng mãi không trả lời, nghi ngờ hỏi.

Mặt trời chiều ngã về tây, đó là lúc hay gặp ma. Trong quang cảnh đỏ thẫm của trời chiều khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm của cô bé trông ma mị khó diễn tả được.

Con mèo đen đầy rẫy vết thương nằm trong lòng cô bé cũng không nhúc nhích nhìn cậu, cặp mắt hiện lên ánh sáng xanh lục trong suốt lập tức khiến cậu thấy ghê rợn.

Cơ thể Sở Dương Băng cứng ngắc, khó khăn mở miệng nói : "Anh không muốn chơi với em. Em xem kìa, những người kỵ sĩ kia, bọn họ đang đi thẳng đến chỗ Bác Sĩ Mỏ. Bác Sĩ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ em không nên đi cứu ngài ấy sao?"

Cô bé xoay đầu nhìn đám kỵ sĩ chạy qua đầu phố, vẻ mặt u ám.

"Bác Sĩ không cho em ra tay, nói là bọn họ bị bệnh cả rồi, ngài ấy sẽ chữa khỏi cho họ." Cô bé lẩm bẩm : "Nhưng Bác Sĩ không trị được bọn họ đâu, không trị được..."

Nói xong, con mèo trong ngực cô bé kêu một tiếng thê lương, đột nhiên bóng dáng cô bé biến mất. Trong hẻm nhỏ khôi phục lại vẻ tĩnh mịch, tựa như cô bé ôm mèo đen có nhiều vết thương kia chưa bao giờ xuất hiện.

Nhưng không biết tại sao, Sở Dương Băng cảm thấy tay trái bị cô bé nắm lấy có hơi lạnh. Một cảm giác rất lạnh lẽo bao quanh xương ngón tay cậu, ẩn náu trong máu thịt, xuôi theo kinh mạch di chuyển vào trong cơ thể cậu.

Sở Dương Băng vẫy tay, rũ bỏ cảm giác lành lạnh quái dị đó đi. Không hiểu sao cô bé lại xuất hiện rồi biến mất một cách khó hiểu, vừa kỳ lạ vừa đáng sợ. Mặc dù Sở Dương Băng nảy sinh cảnh giác, nhưng tâm tư cậu lại bị tiếng vang ở phía xa hấp dẫn.

Hình như kỵ sĩ nón giáp sắt đã bao vây con quái vật mới tạo kia, rơi vào trận hỗn chiến với quái vật.

Quái vật kia không có trí tuệ, chỉ có bản năng của kẻ săn bắt, sau khi nhào vô đánh nhau với kỵ sĩ phát hiện mình đánh không lại, bản năng sinh tồn bắt nó điên cuồng chạy trốn.

Kỵ sĩ chỉ là con rối được làm bằng kim loại cũng không có trí tuệ.

Tốc độ của quái vật rất nhanh, kỵ sĩ không ngừng đuổi sát phía sau, động tĩnh song phương giao chiến náo động rất lớn.

Sở Dương Băng cầu nguyện Lục Phi Trầm không có chuyện gì, rồi quay người chạy đến chỗ Lilith và Giang Chi Nhu.

"Sao chỉ có mình cậu? Lục Phi Trầm đâu?" Lilith thấy Sở Dương Băng mồ hôi nhễ nhại thở hồng hộc chạy đến, không nhịn được hỏi.

Sở Dương Băng quay người lại nhìn về phía đang phát ra âm thanh giao chiến, nói : "Quái vật Bác Sĩ Mỏ Chim chuyển hóa lần này tốc độ di chuyển quá nhanh, chúng tôi suýt nữa đã bị bắt. Lúc tách ra chạy, quái vật đuổi theo anh ấy."

Lilith nhíu mày, nói : "Yên tâm đi, anh ta có thể thoát được mà."

Ba người chờ ở trong nhà đá được một lúc, thời gian chờ đợi càng dài, lòng Sở Dương Băng từ từ trùng xuống. Không biết có phải ảo giác không, Sở Dương Băng cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh tới nỗi tê rần, cái hơi lạnh đó giống như giòi quanh quẩn trong xương không tiêu tan.

Mãi đến khuya, Lục Phi Trầm mới trở về nhà đá.

"Anh không bị thương chứ?" Sở Dương Băng quan sát hắn từ trên xuống dưới, không phát hiện ra vết thương nào.

Lục Phi Trầm có hơi mệt mỏi đi đến bên cạnh cậu, đầu tựa lên vai Sở Dương Băng, trên người lộ vẻ mệt mỏi.

Sở Dương Băng để mặc hắn dựa, không ngửi thấy mùi máu trên người hắn, lúc này mới yên lòng.

Suốt mấy ngày nay Lục Phi Trầm không được nghỉ ngơi đàng hoàng, trận rượt đuổi ngày hôm nay đã hao quá nhiều thể lực của hắn.

"Anh không sao." Lục Phi Trầm dựa lên người Sở Dương Băng, chỉ cho phép mình nghỉ ngơi một chút, rất nhanh hắn đã đứng thẳng người lại.

Lilith nói : "Tốt rồi, anh đã trở về an toàn, giờ tôi và Giang Chi Nhu phải hành động."

Giang Chi Nhu có hơi lo lắng nhìn Lục Phi Trầm, nói : "Đêm nay cậu và Sở Dương Băng nghỉ ngơi cho khỏe đi, sức khỏe là quan trọng nhất."

"Các cô cẩn thận." Lục Phi Trầm lời ít ý nhiều dặn dò.

Sở Dương Băng nói : "Còn chuyện này nữa, nãy giờ em cứ mãi lo lắng cho anh nên quên không nói. Sau khi em với anh ấy tách ra, tự nhiên bên cạnh em xuất hiện một bé gái ôm mèo đen."

Sở Dương Băng kể lại những gì cậu gặp, Lục Phi Trầm bắt lấy trọng điểm, hắn nói : "Con bé ôm một con mèo sống à?"

"Đúng vậy, con bé còn biết chúng ta đang tìm nó." Sở Dương Băng đáp.

Một vấn đề xuất hiện, nếu con bé đó ôm một con mèo chết thì còn có thể là linh hồn của trẻ con bị treo cổ. Nhưng nếu con bé ôm một con mèo sống...

Lục Phi Trầm nhếch lên một nụ cười, hắn nói : "Đuôi cáo lộ ra rồi..."

"Con bé là phù thủy?" Sở Dương Băng hỏi.

"Tám chín phần là vậy." Lục Phi Trầm trả lời.

Lilith ở một bên suy tư một hồi, nói : "Không ổn!"

"Sao vậy?" Giang Chi Nhu hỏi.

Lilith nói : "Dựa theo lời con bé từng nói, con bé tự mình nuôi mèo đen. Ngày Tòa Thánh treo cổ trẻ em, nó đuổi theo mèo đen chạy ra khỏi thành, ngoài ý muốn thoát được một kiếp."

"Nhưng trong con sông toàn là xác chết, con bé và mèo muốn thoát khỏi sự truy sát của Tòa Thánh, chỉ có thể núp trong đống xác. Khả năng cao là con bé đã bị nhiễm bệnh, đúng lúc Bác Sĩ Mỏ Chim vớt con bé ấy về."

Lục Phi Trầm hiểu Lilith muốn nói gì, hắn thuận theo lời của Lilith, nói tiếp : "Bác Sĩ Mỏ Chim "chữa khỏi" cho nó, nó đã bị cải tạo. Trước khi cải tạo nó có thể là một cô bé bình thường, sau khi cải tạo thì nó trở thành cái được gọi là "phù thủy"!"

"Nó ảnh hưởng đến những đứa trẻ cũng vì có tiếp xúc với mèo mà bị treo cổ, biến bọn trẻ thành linh hồn, nhà thờ xương người chắc cũng là tác phẩm của nó."

Lục Phi Trầm nói : "Sau khi nó trở thành phù thủy có lẽ đã có suy nghĩ gϊếŧ hết tất cả mọi người trong thành phố, bởi vì Tòa Thánh là hung thủ trực tiếp gϊếŧ chết mèo và bạn bè của nó, còn người dân là hung thủ gián tiếp nối giáo cho giặc, dù là một người con bé cũng không muốn tha."

"Nhưng Bác Sĩ Mỏ Chim đã ngăn nó lại, Bác Sĩ Mỏ Chim cho rằng tất cả mọi người trong thành phố đã bị lây nhiễm một bệnh dịch nội tâm, mà hắn thì có thể cứu được mọi người."

Lilith nói : "Cho nên tôi mới nói là không ổn, Lương Hựu cho rằng Bác Sĩ Mỏ Chim là phù thủy, muốn thiêu hắn để nịnh bợ Tòa Thánh. Nếu Bác Sĩ Mỏ Chim chết, con bé là phù thủy thật sự kia mới có thể bắt đầu tàn sát."

"Trước khi Lương Hựu dẫn người của Tòa Thánh đến, chúng ta nhất định phải nghĩ cách bảo vệ Bác Sĩ Mỏ Chim." Lilith nói xong thì muốn đi ngay.

"Hai chị đi thì nguy hiểm quá." Sở Dương Băng không khỏi lên tiếng ngăn cản.

Lilith có hơi bực mình nói : "Các cậu đuối sức rồi, đêm nay còn hành động nữa thì không chịu nổi đâu. Tôi với Giang Chi Nhu đi, tối nay Tòa Thánh không có tinh thần chú ý chúng ta."

"Vậy nhà thờ xương người kia..." Sở Dương Băng vẫn còn có hơi lo ngại về nhà thờ xương người.

Lilith lắc đầu, nói : "Không lo được nhiều như vậy đâu, chúng ta đi tìm Bác Sĩ Mỏ Chim."

Lilith và Giang Chi Nhu vội vã rời đi, trong nhà đá chỉ còn lại Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm.

Bởi vì quái vật chạy trốn khắp nơi trong thành phố, thành phố tối nay vô cùng náo nhiệt. Trái với sự náo nhiệt đó, thì trong nhà đá nhỏ hẹp này lại yên tĩnh đến mức có thể để cho Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm nghe rõ nhịp tim của nhau.

Sau khi Lilith và Giang Chi Nhu rời đi, Lục Phi Trầm vốn đang cố chống đỡ tức khắc hoàn toàn thả lỏng người, dựa lên người Sở Dương Băng.

"Anh không sao chứ? Làm sao anh thoát được?" Sở Dương Băng khẽ tán gẫu với hắn, giúp hắn thư giãn tinh thần.

Lục Phi Trầm vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa trả lời : "Quẹo gấp, địa hình thành phố phức tạp, anh liên tục đổi hướng chạy mới thoát được nó. Tốc độ của nó quá nhanh, luôn lao quá mức, vì vậy anh mới có thể kéo dài khoảng cách với nó."

Tốc độ của con quái vật kia rất nhanh, ngược lại, quán tính của nó cũng quá lớn. Lục Phi Trầm đã lợi dụng điểm này, liên tục rẽ qua rẽ lại trong con hẻm ngoằn ngoèo, từ từ kéo dài khoảng cách với quái vật. Sau đó quái vật đυ.ng mặt kỵ sĩ đang chạy đến, Lục Phi Trầm thừa dịp hai bên đang giao chiến chuồn luôn.

"Anh vất vả rồi." Sở Dương Băng dừng một lát, nói : "Anh nghỉ ngơi đi, em đi đun một ít nước nóng cho anh, để anh lau người thư giãn cơ thể."

Sở Dương Băng nói xong thì nhẹ nhàng đẩy Lục Phi Trầm đang dựa lên người cậu ra, cậu đứng lên đi vào trong sân nhóm lửa nấu nước, không cho hắn từ chối.

Lục Phi Trầm nhìn bóng lưng rời đi của Sở Dương Băng, nhíu mày.

Sở Dương Băng không biết nhóm lửa, nhưng vẫn bắt đầu ngồi mồi lửa, nhìn nước trong xô sắt trên đống lửa, Sở Dương Băng có hơi sững sờ.

Cái cảm giác tê rần ở tay trái không cho phép cậu không để ý đến nó, năm ngón tay trái về cơ bản đã mất đi cảm giác, cảm giác lạnh lẽo kia giờ đã thẩm thấu cả người cậu, cậu có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy trong mạch máu mình--

Bệnh dịch!

Sở Dương Băng quay đầu lại nhìn Lục Phi Trầm, thấy hắn nhắm hai mắt dường như đã ngủ, cậu mới quay lưng đi, gần như run rẩy cởi vải quấn trên tay trái ra. Kéo vải ra, bàn tay và đầu ngón tay đã biến thành màu đen của cậu liền lộ ra ngoài.

Nhìn từng dòng màu đen xuôi theo mạch máu bò lên trên cánh tay, trong lòng Sở Dương Băng ngược lại có cảm giác nhẹ nhõm kiểu quả nhiên là thế.

Cái này có thể là do cô bé phù thủy kia nắm lấy tay cậu, có lẽ cô bé mới là ngọn nguồn gieo rắc bệnh dịch, một lớp vải mỏng manh căn bản không thể nào ngăn cản bệnh dịch lây lan. Sở Dương Băng biết cô bé sẽ không dễ dàng tha cho mình như vậy, dù cô bé chẳng nói chẳng rằng biến mất, nhưng đã để lại cho cậu một món quà kinh hoàng nhất.

Nhà thờ xương người đã vang lên hồi chuông báo tử vì cậu, tử thần đang hướng thẳng đến cậu trong chiếc áo choàng màu đen.

Theo miêu tả của người dân trong thành phố, khi bị lây nhiễm, ít thì mười hai tiếng, nhiều thì hai mươi bốn tiếng, chắc chắn cậu phải chết.

Bây giờ, đến lượt Sở Dương Băng đưa ra quyết định.

Là cậu sẽ ráng kéo dài hơi tàn mười mấy tiếng cuối cùng của cuộc đời này, hay là tìm Bác Sĩ Mỏ Chim giống như Tiền Tử Sam, bị cải tạo thành quái vật.

Thực ra đi tìm Bác Sĩ Mỏ Chim mới là việc nên làm nhất, nhìn cô bé phù thủy ôm mèo từng được Bác Sĩ Mỏ Chim chữa trị, nó không có trở thành quái vật, thậm chí hình như còn có được một năng lực mạnh mẽ nào đó.

Nhưng không thể đánh cược được, nhớ đến Tiền Tử Sam, cô ấy đã trở thành một con quái vật không có lý trí.

Bên trái không có lối thoát, bên phải thì là đường chết.

Sở Dương Băng nhìn chằm chằm nước đang từ từ sôi trong xô, nhìn bọt khí nổi lên khỏi bề mặt từ đáy nước, sau đó đột nhiên vỡ ra.

Sở Dương Băng nhắm mắt, cầm vải quấn tay lại như cũ, rồi lấy vải lót xô bưng nước nóng vào trong nhà.

Đánh thức Lục Phi Trầm nói : "Lau người."

Lục Phi Trầm dựa lên tường, nói : "Em giúp anh đi."