Chương 51: Xe buýt khủng bố (12)

Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Edit : Alice.T

--o0o--

[ Nhìn Thấy Xác Của Mình ]

Cảnh tượng có vẻ quen thuộc này khiến Sở Dương Băng càng mờ mịt, Lục Phi Trầm một tay ôm lấy cậu hô lớn : "Nhìn cái gì, chạy !"

Nói xong kéo Sở Dương Băng chạy về phía nhà hỏa táng.

"Không !" Sở Dương Băng giãy dụa một cái, qua quýt hô : "Chị Nhu ! Gia Thụ ! Chúng ta không được chạy loạn ! Phải đi chung với chị Nhu, Gia Thụ !"

Nhưng mà sự giãy dụa của Sở Dương Băng quá mức nhỏ bé không đáng kể, dưới sự truy đuổi như dã thú người đàn ông quấn băng vải, mọi người trong nháy mắt chạy tán loạn !

Lục Phi Trầm dẫn Sở Dương Băng trốn vào trong một cái phòng xác, trong phòng đặt từng hàng giường sắt, vải trắng trên giường sắt nhô lên, thứ phía dưới rõ ràng chính là xác chết.

Lục Phi Trầm đóng cửa, quay đầu lại hỏi : "Cậu nói cậu hình như đã đến nơi này ? Có thể nói với tôi tại sao không ?"

Sở Dương Băng đầy rẫy mờ mịt, cậu nói : "Tôi cũng không biết tại sao...... Đó là một cảm giác, anh hiểu được không ? Đó chính là một cảm giác."

Lục Phi Trầm trầm ngâm một chút, nói : "Cho dù là cảm giác thì cũng không thể coi thường, giả như cậu đã từng tới nơi này, nhưng lại mất đi tất cả ký ức về nơi này. Chuyện này liên quan đến vài vấn đề. Thứ nhất : Sao cậu lại đi vào đây, bởi vì câu chuyện trong《 Kinh Tủng Chi Thư 》, trừ khi cậu thông qua sự phát triển của câu chuyện ra cậu không có khả năng nào khác có thể đi tới nơi này. Thứ hai : Nếu cậu đã tới, tại sao lại mất đi ký ức liên quan. Thứ ba : Tại sao trong chúng ta chỉ có mình cậu có cảm giác đã tới nơi này."

Song, không đợi hai người thảo luận tiếp, trong hành lang ngoài phòng đã truyền đến một trận âm thanh chạy như điên, Hứa Chỉ Tượng bỗng nhiên đẩy cửa chạy vào, thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liền vội vội vàng vàng nói : "Mau mau mau! Trốn đi! Mau trốn đi! Bọn nó đuổi tới rồi!"

"Ai đuổi tới?" Sở Dương Băng theo tính phản xạ truy hỏi một câu.

Hứa Chỉ Tượng không có thời gian trả lời Sở

Dương Băng, ông ta nhìn phòng xác một vòng, sau đó cắn răng một cái, đưa tay xốc cái vải trắng trên giường sắt lên. Vải trắng bị xốc, lộ ra xác chết trạng thái hư thối ở mức độ cao bên dưới.

"Ông......" Sở Dương Băng nhíu mày.

Hứa Chỉ Tượng nhìn xác chết thối rữa trước mắt, cắn răng một cái quay người nằm trên cái xác chết, giơ tay kéo vải trắng lên.

Âm thanh trẻ con vui cười ngoài cửa càng ngày càng gần, Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm bên cạnh, cũng không biết xúc động từ đâu tới, cậu ngoảnh lại xốc vải trắng ở trên giường sắt khác lên.

"Đi lên, không có gì đâu, sẽ không sao đâu." Sở Dương Băng kéo Lục Phi Trầm đẩy hắn lên giường sắt, Lục Phi Trầm ngầm hiểu học theo động tác của Hứa Chỉ Tượng, tự mình đắp vải trắng lên.

Sở Dương Băng động tác cấp tốc, giấu mình dưới vải trắng của một cái giường sắt. Vừa chịu đựng mùi thối rữa của xác chết, vừa lẳng lặng xốc một góc vải lên.

Lúc này, cửa vốn bị đóng lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng động bị đẩy ra. Sở Dương Băng liền thấy một cái người giấy kiểu dáng đồng nữ đẩy cửa ra, hướng về phía trong cửa cười "hi hi hi".

Người giấy nhỏ kia được cắt quần áo tinh xảo, mặc một bộ váy nhỏ màu xanh lục xinh xắn, trên khuôn mặt giấy trắng bệch được vẽ biểu tình khoa trương, đằng sau đồng nữ là một đồng nam mặc quần áo màu đỏ.

Ánh mắt của hai đứa bé đảo qua phòng xác, Sở Dương Băng lập tức thả vải trắng xuống.

Đồng nam đồng nữ tò mò đi một vòng lại một vòng trong phòng xác, nhưng từ đầu tới cuối không có phát hiện ra bóng dáng của người sống.

Âm thanh cộp cộp cộp cộp xuyên qua vải trắng truyền vào trong tai Sở Dương Băng, Sở Dương Băng treo ở trên cái xác mục nát, im lặng chờ đợi. Cậu cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, cậu có một cảm giác, là hai cái người giấy này sẽ bị âm thanh khác thu hút rời đi.

Nhưng cậu đợi nửa ngày, lại không đợi được cái biến số kia, hai người giấy đã bắt đầu xốc vải trắng lên.

Sở Dương Băng nhắm mắt lại, giường sắt của cậu nằm ngay bên cạnh giường sắt mà Hứa Chỉ Tượng đang trốn, cậu biết nếu tiếp tục kéo dài thế này một khi bọn họ bị người giấy phát hiện, khó dám đảm bảo sẽ không chết chùm.

Sở Dương Băng ước tính một chút khoảng cách giường cậu với giường của Hứa Chỉ Tượng, sau đó yên lặng tích lực, duỗi chân đá mạnh Hứa Chỉ Tượng một cái !

Hứa Chỉ Tượng vốn đang chống đỡ ở trên xác chết, hết sức chăm chú đề phòng hai người giấy kia, ai ngờ trong tình huống như vậy còn có người bay tới đá một cú, miễn cưỡng đá ông từ giường sắt xuống đất.

Hứa Chỉ Tượng "đùng" một tiếng thật mạnh ngã xuống đất, sự chú ý của hai người giấy lập tức bị Hứa Chỉ Tượng hấp dẫn.

"Hi hi !"

"Hi hi hi hi !".

Hai người giấy vui vẻ cười "hi hi", Hứa Chỉ Tượng hét thảm một tiếng lăn lộn chạy ra bên ngoài, hai người giấy tay nắm tay, cười "hi hi" rượt theo.

Đến khi phòng xác hoàn toàn yên tĩnh lại, Sở Dương Băng xốc vải trắng lên ngồi dậy, nhanh chóng lăn xuống giường sắt.

"Không tồi, bản lĩnh tăng lên nha !" Lục Phi Trầm nói.

Sở Dương Băng trầm ngâm một lát, nói : "Hai người giấy kia, là Tú Nhi và Khang Ngọc, bọn nó là đuổi theo Hứa Chỉ Tượng tới đây."

"Nên cậu đã đá Hứa Chỉ Tượng ra để thu hút sự chú ý ?"

"Đúng." Sở Dương Băng nói : "Cả cái nhà hỏa táng, hai đứa bé một nam một nữ, trừ Khang Ngọc và Tú Nhi ra không làm ông ta nghĩ được ai. Hai đứa bé bây giờ là người giấy, Hứa Chỉ Tượng là thợ chế tác giấy duy nhất trong nhà hỏa táng này, hai đứa bé người giấy kia có thể là từ tay ông ta làm ra, mục tiêu hai tụi nó nhắm đến chắc chắn chính là Hứa Chỉ Tượng, đẩy ông ta ra, chúng ta liền an toàn."

Vì vậy Sở Dương Băng mới quyết định thật nhanh, không sợ mình bị bại lộ, đá linh hồn kia một cú.

"Không tệ." Lục Phi Trầm gật đầu đồng ý lời của Sở Dương Băng, nói : "Bây giờ chúng ta đi tìm Giang Chi Nhu với Chung Gia Thụ, bọn họ chắc là đi với nhau, tôi với cậu nói tiếp ba vấn đề trước đó."

"Được." Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đạt được nhận thức chung, thực ra cậu bây giờ rất muốn gặp Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ, không biết tại sao, chỉ cần cậu nghĩ tới hai người này tim liền đập nhanh từng trận.

Không biết bọn họ có thoát khỏi sự truy sát của người đàn ông quấn băng vải không, không biết liệu bọn họ có gặp phải bất trắc gì hay không, không biết......

Đủ mọi suy nghĩ xoay quanh trong đầu Sở Dương Băng, cậu thật sự không hy vọng thứ mà mình và Lục Phi Trầm tìm được chính là hai cái xác.

Phía bên kia, tình hình của Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ thực ra không tệ, hai người bọn họ cùng với ông chủ Vương, ba người đã thành công thoát khỏi người đàn ông quấn băng vải, nhưng lại lạc đường trong nhà hỏa táng. Bọn họ cũng là lần đầu tiên tới nơi này, ánh sáng trong nhà hỏa táng lại lờ mờ, ba người gập ghềnh trắc trở thăm dò cả nhà hỏa táng.

Hai người Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ đề phòng ông chủ Vương, ông chủ Vương ngoài mặt cười ha ha, thực ra trong lòng cũng lén đề phòng bọn họ.

Cái loại cân bằng vi diệu này, lại bị phá vỡ lúc ba người đi tới một chỗ.

Bọn họ đi vào một chỗ rẽ hành lang, mùi máu tươi nồng nặc cực kỳ sặc mũi, ông chủ Vương nhíu mày, nói : "Đây là cái gì...... Chỗ này sao lại có mùi máu nồng như vậy, hay là chúng ta đổi đường khác đi."

"Chờ đã." Giang Chi Nhu nói : "Trên mặt đất phía trước hình như có xác chết."

Nói xong câu đó, Giang Chi Nhu lại lẩm bẩm tiếp một câu : "Chỗ này sao lại có một cái xác mới xuất hiện ? Chẳng lẽ có ai đã đi qua đây trước chúng ta à ?"

"Cô Giang." Ông chủ Vương trốn ở đằng sau lẩn đi thật xa, ông kiên trì nói : "Hay là chúng ta đổi đường đi thôi."

"Ông chủ Vương." Giang Chi Nhu chuyển hướng sang ông chủ Vương nói : "Nếu ông không muốn đi qua có thể không qua, nhưng tôi muốn xem thử, dù sao câu chuyện phát triển đến bây giờ, bất kỳ khác thường nào cũng có thể là manh mối."

"Chị Nhu." Chung Gia Thụ cũng có chút do dự, không muốn để cô đi mạo hiểm, "Không được, để em đi cho !"

Giang Chi Nhu lắc đầu, ánh mắt ra hiệu cho Chung Gia Thụ, thấp giọng nói : "Em ở lại đây."

Giang Chi Nhu không tin ông chủ Vương, Chung Gia Thụ ở đây cảnh giác ông chủ Vương, cũng là bảo vệ cho cô.

Giang Chi Nhu thử thăm dò tới gần chỗ tỏa ra mùi máu tươi, cô đi tới trước bóng đen nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống.

Ngay sau đó cô hoảng sợ đứng lên, loạng choạng đi tới bên cạnh Chung Gia Thụ, nói : "Gia Thụ, đừng qua đó, chúng ta đi, chúng ta đi mau ! Chúng ta đi tìm Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, đi mau !"

"Cô Giang ? Cô Giang ?" Ông chủ Vương nhìn Giang Chi Nhu bỗng nhiên túm lấy Chung Gia Thụ vội vàng chạy đi, cũng chưa liếc nhìn ông một cái.

Ông chủ Vương nhíu mày, Giang Chi Nhu người phụ nữ này tuyệt đối đã thấy được cái gì đó, chẳng lẽ cái xác chết kia thật sự là manh mối nào đó sao ? Nhìn bộ dáng của cô ta hình như cũng không có gì nguy hiểm, không thì...... Ông cũng qua nhìn thử xem ?

Ông chủ Vương bê bụng, đi tới trước bóng đen ngồi xổm xuống, chờ tới sau khi ông thấy rõ, bị dọa tới nỗi trực tiếp ngồi phịch xuống đất !

Trong những cái xác nằm trên mặt đất, hai cái trong đó lại là Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu ? Chuyện này sao có thể ?

Nhưng hai cái xác trên mặt đất rõ ràng là bộ dáng của Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu, cho dù trên xác đầy rẫy vết thương, tử trạng đáng sợ, nhưng vẫn có thể nhận ra được hai người rõ ràng.

Sao có thể ? Chuyện này sao lại có thể ?

Nếu Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ đã sớm chết rồi, vậy hai người mới vừa nãy đi chung một đường với ông rốt cuộc là người hay là quỷ ?

Ông chủ Vương bị toát mồ hôi lạnh đầy người, cũng không kiềm chế được mà chạy đi, trong lòng lại càng nghĩ càng thấy sợ.

Cũng may Giang Chi Nhu bộ dáng người sống dắt Chung Gia Thụ đi rồi, nếu bọn họ không đi, ông chủ Vương cũng không dám ở chung một chỗ với bọn họ.

Cảm giác khi tận mắt nhìn thấy xác của mình và người bên cạnh là như thế nào......

Giang Chi Nhu may mắn đã được trải nghiệm cảm giác này một phen, lúc cô ngồi xổm xuống quan sát bốn cái xác kia, cô liếc mắt một cái đã nhận ra xác của mình và Chung Gia Thụ. Xác của mình trên cổ có một vết hằn vòng quanh cổ, nguyên nhân chết là nghẹt thở, xác của Chung Gia Thụ ngực lõm xuống, nguyên nhân chết là ngoại thương nghiêm trọng.

Giang Chi Nhu cũng coi như đã vượt qua nhiều câu chuyện kinh dị, nhưng chưa bao giờ ở trong một cái câu chuyện nào tận mắt nhìn thấy xác của mình, cô không tìm ra được ngôn ngữ để hình dung nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong nháy mắt đó.

Nếu cái người đã chết nằm trên đất kia mới là mình, vậy bây giờ cái người mình đang sống này là ai ? Mình thật sự còn sống không ?

Nếu người đã chết nằm trên đất kia là mình, vậy có phải mình không chỉ đi qua đây một lần ? Vậy mình đến đây lần nào thì chết ở chỗ này ? Tại sao mình còn có thể đi qua đây một lần nữa ?

Nếu cái người đã chết nằm trên đất kia là mình, vậy mình làm sao mới có thể không giẫm lên vết xe đổ ?

Giang Chi Nhu kéo Chung Gia Thụ trong đầu một mảnh hỗn loạn.