- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị)
- Chương 4: Đêm máu kinh hoàng (4)
Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị)
Chương 4: Đêm máu kinh hoàng (4)
Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh
Edit : Alice.T
—–o0o—–
[ Đêm Thứ Nhất, Elizabeth Chết ]
Sau khi pháo đài được thắp sáng, Bá tước Cappadocia ra hiệu mở món ăn, bản thân lại không ăn bất kỳ thứ nào, hắn chỉ giơ ly rượu đỏ lên trước mặt thỉnh thoảng nhấp nháp.
Các ‘Quý nữ’ tham gia tiệc tối cũng không dám ăn.
Sở Dương Băng kiên trì cầm lấy bộ đồ ăn, lại không xuống tay được với món bít tết trước mặt, không ai muốn ăn thịt thăn còn cha tơ máu.
“Sao vậy?Các vị tiểu thư xinh đẹp tại sao lại không ăn?” Trên đôi môi của Bá tước Cappadocia nhiễm phải một tầng rượu đỏ, ở dưới ánh nến chiếu rọi càng ngày càng kinh tâm động phách.
Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ, âm nhạc không biết tên lại diễn tấu vui vẻ, tôn lên thêm vẻ quỷ dị cho buổi tiệc tối kỳ quái này.
Lúc này, Mary lại cầm lấy ly rượu trước mặt, nhẹ xoay cổ tay, uống một hớp.
Uống xong, Mary lắc nhẹ ly rượu, thưởng thức một chút màu sắc của rượu đỏ.
Sau đó, buông lỏng tay ra!
Ly đế cao nện lên trên thảm thật dày, chất lỏng diễm lệ rơi tràn một chỗ.
“Là rượu đỏ của ngươi dở quá.”
Có người hít vào một ngụm khí lạnh, trái tim của Sở Dương Băng cũng đập loạn.
Sở Dương Băng không khống chế được mà nhìn vị tiểu thư Mary này, Mary vẫn dùng tấm lưới màu đen trên mũ rủ xuống che mặt, dưới lớp vải mỏng là đôi môi màu đỏ sậm.
Bàn ăn đặt ngang, bởi vì có chín người tham gia bữa tiệc, cộng thêm Bá tước nữa là mười người. Mary và Bá tước Cappadocia ngồi cạnh nhau, ở trên bố cục mà nói hai người đều ở giữa hình ảnh.
Sở Dương Băng âm thầm bội phục vị tiểu thư Mary này, ngồi ở bên cạnh Bá tước mà còn dám làm như vậy, thép đúng là thép, nhưng tiểu thư Angelina đáng thương ngồi sát bên Bá tước cũng đã sợ đến mức sắp khóc lên.
Bá tước Cappadocia đối với hành động của Mary không tỏ rõ ý kiến, hắn chỉ trầm thấp mà cười, nói :“Là ta tiếp đãi không chu toàn. Hôm nay xin hãy nhẫn nại đi, đừng lo, ngày mai ta sẽ chuẩn bị một vũ hội long trọng. Trong vũ hội, ta sẽ chuẩn bị đồ uống ngon miệng nhất.”
“Nó đậm đặc hơn rượu đỏ, lại rạng rỡ mãnh liệt hơn cả ánh tà dương.”
“A!” Elizabeth kinh hô ra tiếng.
“Xin lỗi, thực……Xin lỗi……” Angelina chân tay luống cuống mà xin lỗi, nàng rất sợ, sợ đến mức run rẩy cả người, thế cho nên dao ăn nắm trong tay không cẩn thận mà cắt một đường lên cánh tay của Elizabeth.
Từng giọt từng giọt nước mắt trong mắt của Angelina rơi xuống, Elizabeth vừa định nổi giận, nhưng cô bụm lấy cánh tay chảy máu, bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Bá tước Cappadocia, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của Bá tước Cappadocia.
Bản giao hưởng phổ thông vẫn luôn bay bổng rộn rã nãy giờ bỗng dừng lại giống như một cái cổ gà bị người ta bóp lấy.
Trong nháy mắt mặt Elizabeth không còn chút máu.
Bên phải Bá tước Cappadocia là Angelina, bên phải Angelina là Elizabeth, bên cạnh Elizabeth chính là Sở Dương Băng
Sở Dương Băng cảm nhận được rõ ràng sự tuyệt vọng của Elizabeth, cả người Elizabeth run rẩy, chết đứng tại chỗ.
“Quản gia đã nói với ta rồi, tiểu thư Elizabeth, đúng không?”
Elizabeth cứng đờ mở miệng, nhả ra một chữ.
“Đúng.”
Bá tước Cappadocia lại không biểu thị gì khác, hắn nâng ly rượu đỏ lên, nói:“Chúng ta nâng ly nào, hoan nghênh các vị tiểu thư đã đến thăm.”
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, nghe còn vui mừng hơn lúc nãy, Elizabeth ngồi ở chỗ cũ, cứng ngắc cầm lấy ly rượu vang đỏ, theo Bá tước Cappadocia và những người khác cùng nhau uống rượu.
Rượu đỏ từ khoang miệng trượt vào thực quản, mặc dù Sở Dương Băng không có khái niệm gì đối với đồ uống rượu vang đỏ này, nhưng cũng biết chắc chắn đây là loại vang đỏ hàng đầu.
“Mời dùng bữa.” Bá tước Cappadocia vươn tay ra hiệu.
Sở Dương Băng có không muốn nữa thì cũng chỉ có thể nhấc dao nĩa lên. Vì không ăn mấy miếng thịt thăn mang tơ máu kia, cậu chuyên chú vào món phụ, dùng tốc độ ăn một món ăn mà ăn một miếng lá rau, may mà ngoài thịt thăn ra, còn có một ít món điểm tâm ngọt.
Bá tước Cappadocia cũng không có ăn cái gì, hắn chỉ uống rượu đỏ, khóe miệng chứa ý cười nhìn đám người Sở Dương Băng đang ăn.
Sở Dương Băng ăn không biết vị, mặc dù Bá tước Cappadocia không hề làm gì, nhưng bản thân hắn ta chính là mối nguy hiểm lớn nhất, ngồi ở bên cạnh hắn ăn cơm áp lực lớn đến mức dạ dày của Sở Dương Băng cũng ẩn ẩn bị chuột rút đau đớn.
Sở Dương Băng cầu nguyện trong lòng cái bữa tiệc tối này nhanh nhanh kết thúc đi, dạ dày cậu chuột rút không ngừng, cậu thấy cậu sắp nôn ra rồi!
Sở Dương Băng cũng không biết qua bao lâu, bởi vì mỗi một phút mỗi một giây trong bữa tiệc tối này đều là cực hình dài dằng dặc, cho nên thẳng đến khi Bá tước Cappadocia tuyên bố tiệc tối kết thúc, Sở Dương Băng còn cứng ngắc nhai nhai lá rau trong miệng.
“Thời gian vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi, thật là cao hứng vì hôm nay được dùng cơm với các vị tiểu thư xinh đẹp.” Bá tước Cappadocia cầm ly đế cao trống rỗng để lên trên bàn, ánh mắt lướt qua gương mặt có hơi chết lặng của mọi người.
Kết thúc rồi?
Đại não của Sở Dương Băng vẫn chưa phản ứng lại, bữa cơm áp lực cực lớn này và bản nhạc giao hưởng cuồng hoan dập dềnh ở bên tai cậu đều y như nhau hành hạ thần kinh của cậu.
Sở Dương Băng nhìn Bá tước Cappadocia đứng lên chuẩn bị rời đi, sợi dây căng thẳng mới đột nhiên buông lỏng.
Song, không đợi cậu lỏng bao lâu, Bá tước Cappadocia đứng lên bỗng nhiên nói:“Tiểu thư Elizabeth, ta có may mắn được mời cô——
Hắn cố ý kéo dài âm điệu, như hợp âm dài nhất của đàn vi – ô – lông.
“Dành một đêm, với ta không?”
Bá tước Cappadocia vươn tay về phía Elizabeth, tư thế tao nhã, đôi môi đỏ tươi câu lên, người đàn ông tái nhợt này bỗng nhiên tươi sống lên, nhưng loại tươi sống này khiến cho người ta mắt thấy sợ hãi muốn chết.
Elizabeth bụm chặt vết thương trên cánh tay mình, quần áo hoa lệ lúc này lại lộn xộn mà nhăn nheo, lúc này cô hoàn toàn không có vẻ âm thầm đắc ý như trong buổi tiệc trà hồi chiều.
Elizabeth gần như vặn vẹo mà mở miệng, nói : “Không…… Không…… Tôi không muốn, tôi không muốn!”
“Tiểu thư Elizabeth?” Bá tước Cappadocia lại gọi cô, dùng giọng điệu thâm tình nhất, ngữ điệu dịu dàng nhất, hắn đối xử với cô giống như đối xử với người tình mà mình đã yêu tha thiết từ lâu.
Ánh mắt nóng như lửa kia lại làm cho Elizabeth hoảng sợ đến mức đột nhiên đứng lên, cô lảo đảo hai bước, một bên vừa lắc đầu vừa nói:“Không, ta không muốn!Ta không muốn đi với ngươi!”
Vẻ mặt của Bá tước Cappadocia lạnh như băng, Elizabeth dường như cũng nhận ra được cái gì đó.
“Là mày hại tao!” Elizabeth chợt nhớ tới mình bị Bá tước Cappadocia nhìn chằm chằm, hoàn toàn là bởi vì Angelina gạch cánh tay cô!
“Là mày cố ý!Mày căn bản là cố ý!” Mặt của Elizabeth vừa tái nhợt lại vừa vặn vẹo, giọng nói thê lương giống như yêu nữ gào thét bỏ mạng, cô một tay kéo ghế đẩy cả người Angelina ngã xuống sàn.
“Không!Em không phải đâu!Chị Elizabeth!Em không có!”
Angelina ngã ở dưới chân của bá tước Cappadocia, cô hét lên một tiếng liên tục bò ra xa.
“Xin lỗi!Chị ơi em thực xin lỗi!Em không phải cố ý đâu!”
Angelina khóc lóc than thở, cô gái giống như búp bê sợ hãi mà bất lực, nhưng đáng tiếc là ở đây không có ai sẽ đi tới giúp cô.
“Được rồi.” Bá tước Cappadocia lại ngồi vào chỗ ngồi, hắn thở dài vì bị Elizabeth từ chối, vừa u buồn vừa bi thương mà nói:“Nếu ta không có cách nào thuyết phục cô, vậy có lẽ người vợ xinh đẹp(Apega)của ta có thể. [1]”
Bức tường của pháo đài đột nhiên rạn nứt, hai sợi dây xích giống như có sinh mệnh mà bắn ra, lấy một tốc độ sét đánh không kịp bưng tay cuốn lấy hai vai của Elizabeth một cách tinh chuẩn. Cả người Elizabeth bị túm lên, ‘đùng’ một tiếng nện sầm lên một pho tượng.
Cái pho tượng đó là một vị thiếu nữ xinh đẹp, tính chất đá cẩm thạch khiến da thịt nàng chắc nịch bóng loáng, cơ thể thon dài xinh đẹp qua tay nghề của nhà điêu khắc mãi mãi đọng lại ở tại chỗ.
Elizabeth bị xích sắt trói ở trước người thiếu nữ trông sống động như thật, Elizabeth nghiêng đầu thấy được một cảnh khiến cho cô tuyệt vọng—— chỗ hai cánh tay của vị thiếu nữ đó được thay thế bằng lưỡi dao sắc bén lập lòe ánh sáng sắc lạnh, Elizabeth đã biết rõ kết cục của mình là gì, cô tuyệt vọng thê lương rống lên.
“Không!Đừng !Giúp tôi với!Cứu tôi với!”
Không ai cứu được cô, hai tay thiếu nữ đột nhiên khống chế nâng lên trước ngực, nàng mỉm cười ôm lấy người phụ nữ tuyệt vọng bị trói trước người mình.
Lưỡi dao sắc bén từ hai bên bổ về phía cổ của Elizabeth, dễ dàng chặt đứt cái cổ mảnh khảnh của cô. Máu tươi phun ra giống như suối, ở giữa không trung máu tách ra bắn lên tung tóe đẹp đẽ, máu dính tứ tán đầy người cái xác không đầu và pho tượng.
“A a a!”
Cái đầu của Elizabeth lăn long lóc trên mặt đất, Angelina còn bò dưới mặt đất hoảng sợ thét gào lên bò về phía sau.
Đại não của Sở Dương Băng vang lên ong ong, trước khi Sở Dương Băng đi vào tòa pháo đài này, chỉ là một sinh viên bình thường không có gì đặc biệt, cậu mới vừa thành niên. Là một người lớn lên trong thành phố lớn, đừng nói là người, ngay cả gϊếŧ gà cậu cũng chưa từng thấy.
Hôm nay cậu mới biết được, thì ra sau khi chặt đầu, máu động mạch sẽ phun cao như vậy, cậu hôm nay mới biết, tiếng gào thét sợ hãi của phụ nữ trước khi chết là tuyệt vọng đến vậy, hôm nay cậu mới biết…… Hóa ra cái chết gần mình như thế, gần đến mức cái đầu lăn lóc của Elizabeth cách cậu không đến mười mét.
Dạ dày của Sở Dương Băng điên cuồng co rút, cậu muốn ói, muốn điên cuồng hét lên, nhưng hình như cơ thể của cậu không còn là của cậu nữa rồi. Cậu cứng ngắc ngồi yên trên chỗ ngồi của sảnh tiệc huy hoàng, cách cậu hai cái ghế là chỗ ngồi của Bá tước Cappadocia.
Đại não của Sở Dương Băng trống rỗng, bữa tiệc tối này kết thúc với tiếng thở dài của Bá tước, cậu được người hầu dẫn về phòng, co quắp ở trên giường không biết bao lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng chuông nửa đêm mới ngơ ngơ ngác ngác mà đi ngủ.
*********alicettrucquan.wp.com
Ngày thứ hai, tiệc trà buổi chiều.
Vốn có chín cái ghế, bây giờ một cái ghế đã trống không.
Trong buổi trà chiều, sắc mặt của Sở Dương Băng cực kỳ không tốt, từ đêm qua đến giờ, chỉ cần cậu nhắm mắt một cái, liền nhìn thấy hình ảnh người của Elizabeth ở một chỗ, đầu thì ở một chỗ khác.
Trừ Sở Dương Băng ra, vẻ mặt của những người khác cũng chẳng ra sao.
“Thấy thế nào?” Lilith âm u cười cười, “Tận mắt chứng kiến một người chết thảm trước mắt mình có cảm giác thế nào?”
Đại hán lông ngực Rose mặt đều đã tái hết rồi, hắn không nhịn được quát Lilith:“Thấy thế nào?Đệt!Tình cảm của cô không phải bị chết hết rồi chứ?Cô lại còn cười được!Cmn cô đúng thật là một người đàn bà máu lạnh!”
“Tôi máu lạnh?” Lilith nghiêng đầu nhìn về phía Rose, ánh mắt lạnh lùng giống như rắn độc,“Cậu đã bao giờ nhìn thấy một cái chết thực sự chưa?”
“Nếu cậu thấy bạn đồng hành của mình đang sống mà bị tên đồ tể chém làm đôi, lá lách dạ dày với ruột rơi đầy dưới đất, nếu cậu thấy người bạn đồng hành của mình đang sống sờ sờ mà bị máy trộn bê – tông xoắn thành huyết tương nhừ thịt, nếu cậu thấy người bạn đồng hành của mình bị ác quỷ treo cổ ở ngay tại đầu giường cậu, nếu cậu thấy bạn đồng hành của mình bị chém đứt tứ chi sau đó bị gặm từng miếng từng miếng thịt…… Mà cậu chỉ có thể gào thét, sợ hãi, khóc lóc, xin tha, chết lặng nuốt xuống bọt máu và thịt của bạn đồng hành bắn vào trong miệng, dẫm lên xác của bạn đồng hành lần đường máu để tiến về phía trước, khi cậu đi nghênh đón một nỗi kinh hoàng và sợ hãi mới, cậu sẽ biết tại sao tôi lại máu lạnh !”
Lilith kéo miệng mình lên, cười đến vặn vẹo lại quỷ dị, trong đôi môi xinh đẹp của cô lại nói ra những lời tàn nhẫn.
“Các người có thực sự chuẩn bị tốt để đối mặt với《 Kinh Tủng Chi Thư 》chưa?”
……………………………………………..
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Câu nói này trích từ bạo chúa Nabis của xứ Spartan. Ông thường sẽ nói:“Nếu ta không có cách nào thuyết phục ngươi, vậy có lẽ người vợ xinh đẹp(Apega)của ta có thể.” Sau đó, người chịu hình sẽ bị dẫn đến một cỗ máy được mô phỏng theo hình hài vợ ông, trên hai cánh tay pho tượng có lưỡi dao sắc bén, người chịu hình sẽ bị gϊếŧ chết trong cái ôm tại chỗ chí mạng.
Khụ khụ, bắt đầu từ chương này, về sau báo trước cũng sẽ có máu me....... Cái cố sự này thật ra cũng không có nhiều kinh dị, dù sao thì câu chuyện mà tràn ngập huyết tương cuối cùng cũng không phải là chuyện khủng bố nhất.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Kinh Tủng Chi Thư (Cuốn Sách Kinh Dị)
- Chương 4: Đêm máu kinh hoàng (4)