Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh
Edit : Alice.T
—–o0o—–
[ Kết Nhóm ]Sắc mặt Lilith tái mét, cô hướng Sở Dương Băng, nói : “Sao cậu không nói cho tôi biết cậu vượt chung với hắn ở thế giới trước.”
“Có vấn đề gì sao?” Sở Dương Băng nhíu mày, nói thật thực ra cậu cũng chỉ xem Lục Phi Trầm là một đồng bạn bình thường, không cần thiết phải nhấn mạnh Lục Phi Trầm với Lilith.
“Hừ.” Lilith cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn Lục Phi Trầm mang theo sự đề phòng thâm trầm, cô nói : “Vấn đề có thể lớn đó, Lục Phi Trầm tiếng tăm lừng lẫy, hễ là người thâm niên đều đã nghe qua đại danh của hắn.”
“Cảm ơn lời khen.” Lục Phi Trầm lành lạnh nói : “Tôi cũng không biết mình lại có tiếng như vậy.”
Lilith cụp mắt, che lại kiêng kỵ trong mắt, tiếp tục nói : “Lục Phi Trầm, người thâm niên trong người thâm niên, xem như là người đã vượt qua câu chuyện kinh dị nhiều nhất.”
Lilith quay đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói với Sở Dương Băng : “Tôi chưa giới thiệu hắn với cậu, là bởi vì cậu còn chưa đạt tới mức có thể tiếp xúc với hắn. Trong giới có một quy tắc được công nhận thế này, phàm là câu chuyện có Lục Phi Trầm tham dự, độ khó đều là cấp hell, bình thường những người thâm niên đã vượt qua ít nhất mười câu chuyện kinh dị trở lên mới đυ.ng phải hắn.”
“Sở Dương Băng, cậu thật đúng là lợi hại, lại có thể ở trong câu chuyện thứ hai vớ phải hắn làm đồng bạn.” Trong lời nói của Lilith mang theo trào phúng.
Sở Dương Băng cũng không ngờ Lục Phi Trầm lại lợi hại như vậy, cậu tưởng Lục Phi Trầm chỉ là một người thâm niên bình thường. Không ngờ hắn lại ở một tốp đỉnh cao như vậy.
Lục Phi Trầm trái lại cười híp mắt nói : “Không dám nhận không dám nhận, dù sao đại danh ‘Nữ Hoàng Bóng Đêm’ của tiểu thư Lilith cũng nổi tiếng không kém, cũng trúng phải cô ở trong câu chuyện thứ nhất đó mà !”
Vậy là ở trong này chỉ có cậu là con cá muối đúng không?
Sở Dương Băng im lặng rụt cổ lại, nâng trà nóng trên bàn nhẹ nhàng uống một ngụm, kết quả đầu lưỡi bị bỏng đau.
Lilith giận tím mặt, hỏi Sở Dương Băng, nói : “Cậu xác định trong câu chuyện【Chuyện Quái Dị Ở Ký Túc Xá】chỉ có cậu và hắn hai người đến từ hiện thực ?”
“Đúng, tôi xác định.” Sở Dương Băng khẳng định nói.
Lilith rơi vào suy nghĩ, cô có thể xuất hiện ở trong câu chuyện 【Đêm Máu Kinh Hoàng】là bởi vì cọ sách của Vivian. Vivian mặc dù có chút kinh nghiệm, nhưng cậu ta vượt qua câu chuyện kinh dị không hơn năm. Lilith cọ câu chuyện của Vivian chủ yếu là để kéo cao tuần suất câu chuyện, giảm độ khó của câu chuyện.
Lục Phi Trầm thì sao? Nếu đúng như lời Sở Dương Băng nói trong câu chuyện chỉ có hai người đến từ hiện thực, vậy chẳng lẽ Lục Phi Trầm cọ Sở Dương Băng?
Chuyện này rõ ràng không có khả năng.
Vậy rốt cuộc hắn ta làm sao vào đó được?
Ánh mắt Lilith nhìn Lục Phi Trầm càng kiêng kỵ, cả người Lục Phi Trầm đều mơ hồ không rõ, hành động lại không có trật tự, cô không kiêng kỵ không được.
“Vậy anh đến tìm Sở Dương Băng làm gì?” Lilith hỏi.
Sở Dương Băng thực ra cũng muốn hỏi, cậu tự nhận mình trong【Chuyện Quái Dị Ở Ký Túc Xá】không có làm cái gì, tính thực ra đều là Lục Phi Trầm chiếu cố cậu.
Lục Phi Trầm dựa lưng ở trên tấm dựa sô pha, nói : “Hình như câu này không đến lượt cô hỏi tôi.”
Lilith nghiêng đầu nhìn Sở Dương Băng, Sở Dương Băng có chút đau đầu hỏi : “Tôi cũng có chút thắc mắc, tại sao anh đến tìm tôi?
“Em hỏi như vậy tôi thực đau lòng.” Lục Phi Trầm làm ra vẻ đau lòng nói : “Lúc em sốt cao chính tôi ôm em vào ngực bụm chăn đút thuốc cho em, em còn rút ở trong lòng tôi khó chịu đến mức lầm bầm, sao quay đầu lại đã không quen biết rồi?”
“Tôi không phải, tôi không có, không có khả năng.” Sở Dương Băng lập tức phủ định ngay ba cái, lúc cậu phát sốt quả thật Lục Phi Trầm rất chiếu cố cậu, nhưng cậu tuyệt đối không có ở trong lòng hắn lầm bầm.
“Đôi ta còn ngủ chung trên một cái giường, cùng nắm tay nho nhỏ dắt nhau bỏ trốn, không đυ.ng tường nam không quay đầu, à, nhầm, đυ.ng tường nam cũng không quay đầu lại mà.” Lục Phi Trầm thỏa đáng có chuyện tiếp tục nói.
Ngủ chung một giường đó là tình thế cần thiết, chạy như điên trong hành lang là anh đột nhiên kéo lấy tôi, cái vụ đυ.ng tường lúc đó không phải anh lôi tôi làm sao? Có liên quan gì tới cậu ?
Cậu nghiêng đầu đối diện với Lục Phi Trầm, thấy cái tên này mặt mày mang nụ cười, rõ ràng là cố tình trêu tức, nhất thời không muốn để ý tới hắn nữa.
Lilith ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói : “Ít xạo sự, rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
Lục Phi Trầm lời ít ý nhiều :“Tôi muốn kết nhóm với Sở Dương Băng.”
Cái gì?
Đây là ý gì? Ý của hắn là mấy câu chuyện về sau hắn ta muốn vào vượt qua chung với cậu ?
Sở Dương Băng có chút không biết làm sao.
“Anh có ý gì?”
“Chính là mấy câu chuyện về sau muốn vượt qua chung với cậu, tôi cọ sách cậu.” Lục Phi Trầm nói.
“Tôi biết……” Sở Dương Băng hỏi : “Nhưng…… Tại sao lại là tôi?”
“Không có tại sao, tôi chỉ muốn tìm lính mới cọ sách, mà vừa khéo cậu và tôi tình cờ gặp nhau.” Nốt ruồi nhỏ nhắn trên đuôi mày của Lục Phi Trầm rung động, hắn thấp giọng nói : “Liều mạng chơi đã lâu, cũng có lúc chơi mệt.”
Bộ dáng hắn cụp mắt nói nhỏ, có vài phần ảm đạm, trong lòng Sở Dương Băng hơi khẽ động.
Lilith trái lại nhận thấy rõ ràng, kết nhóm với một lính mới? Muốn lừa quỷ nào vậy?
“Lục Phi Trầm, trong lòng anh không cân nhắc mình à ?” Lilith xoa trán, nói : “Chỉ cần câu chuyện có anh tham gia, độ khó đều sẽ tăng cao, anh muốn kết nhóm với Sở Dương Băng, là anh muốn hại chết cậu ấy hả?”
“Có tôi ở bên, cậu ta sẽ không chết.” Lục Phi Trầm như đinh đóng cột nói : “Các cô ngay cả mạng mình cũng không giữ nổi, đương nhiên không gánh nổi những người khác, tôi khác các cô, tôi sẽ không để cho cậu ta chết, cũng sẽ không để cậu ta chết trước mặt tôi.”
Lilith đối với lời nói của Lục Phi Trầm khịt mũi coi thường, ở dưới《Kinh Tủng Chi Thư》, tự bảo vệ mình còn phải cố sức, nói gì đến bận tâm người khác.
Lilith vừa định mở miệng Lục Phi Trầm đã cứng rắn cắt ngang cô, nói : “Lilith, tôi không phải đang nói chuyện với cô, cô quản nhiều quá rồi đấy!”
Lục Phi Trầm phóng ra khí thế, Lilith như có gai ở sau lưng.
Cô không muốn kết thù với Lục Phi Trầm, bởi vì người giống như Lục Phi Trầm, một khi đã kết thù kết oán với hắn, không đυ.ng phải nhau trong câu chuyện thì còn tốt, một khi đυ.ng phải, Lục Phi Trầm có cả đống cách ở trong câu chuyện im hơi lặng tiếng gϊếŧ chết cô.
Sở Dương Băng nhìn nhìn khí tràng của Lục Phi Trầm toàn bộ khai hỏa, lại nhìn Lilith sắc mặt xanh mét, liền hiểu. Hóa ra giữa bọn họ không phải tam giác cân, mà là tam giác tù, Lục Phi Trầm mới là cái góc tù kia.
Lilith nghẹn một hơi ở ngực, cô liếc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Sở Dương Băng, đứng lên, nói : “Tốt, tôi không quản nổi, cũng không muốn quản. Nhưng Sở Dương Băng cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu đi chung với hắn, thì chuẩn bị tốt để xuống địa ngục.”
Lilith vừa đi, Lục Phi Trầm đã nhìn về phía Sở Dương Băng.
Giang Chi Nhu ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình thở dài, vỗ vỗ vai Sở Dương Băng, cũng xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người trao đổi.
Sở Dương Băng im lặng, Lục Phi Trầm nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không mở miệng.
Bỗng nhiên, Sở Dương Băng hỏi : “Tại sao lại là tôi?”
Sở Dương Băng chống lại ánh mắt của Lục Phi Trầm, ngữ khí chậm chạp hỏi : “Sao lại…… Là tôi?”
“Bởi vì cậu ngoan.” Nụ cười trên mặt Lục Phi Trầm dần dần mất hẳn, hắn tháo xuống mặt nạ khi ở trước mặt Lilith, đứng lên đi đến trước mặt Sở Dương Băng, khom người, nâng mắt, nhìn sát Sở Dương Băng, “Cậu nghe lọt lời tôi, xu lợi tránh hại không tìm đường chết, mà đúng lúc tôi gặp được cậu.”
Con người sâu thẳm của Lục Phi Trầm, treo ở trước mặt Sở Dương Băng, mũi hai người gần như đυ.ng vào nhau.
“Cậu phải ngoan.”
Sở Dương Băng cụp mắt, che lại tất cả cảm xúc ở trong mắt, cậu nói : “Tôi hiểu rồi.”
Một khi Lục Phi Trầm lộ ra thái độ cương quyết cứng rắn, ngay cả Lilith cũng chỉ có thể chịu thiệt, chứ đừng nói đến là cậu.
Nói tóm lại, đều là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Lục Phi Trầm cũng vậy, Lilith cũng vậy.
Lục Phi Trầm và Lilith chọn cậu, đoán chắc là nhìn trúng cậu là người mới, bọn họ cần thông qua sách của người mới để tiến vào giảm bớt độ khó câu chuyện. Mà Sở Dương Băng cũng cần sự che chở của bọn họ, học quy tắc và kỹ xảo bảo vệ mình từ chỗ bọn họ.”
Lục Phi Trầm đứng lên, nói : “Xem ra cậu ở nơi này không tệ, câu chuyện kế tiếp của cậu là khi nào ?”
“Chắc tháng 7, đi chung với chị Nhu, Gia Thụ.” Sở Dương Băng trả lời : “Anh muốn đi chung với tôi, tôi không có ý kiến, nhưng tôi phải hỏi ý kiến chị Nhu và Gia Thụ. Chị Li nói anh tham gia sẽ làm độ khó câu chuyện tăng cao, tôi có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa là chị Nhu và Gia Thụ cũng khi không phải nhận lấy mạo hiểm lớn như vậy.”
“Được.” Lục Phi Trầm nói : “Nếu hai người bọn họ không đồng ý, vậy thì tôi và cậu một mình vào câu chuyện.”
Sở Dương Băng nhắm mắt, gật đầu.
“Tôi có thể ở lại đây không?” Lục Phi Trầm đột nhiên hỏi : “Chúng ta ở riêng liên lạc không tiện lắm, ở chung cũng có thể bồi dưỡng độ ăn ý !”
“Cái này thì phải hỏi chị Li, đây là nhà của chỉ.” Huyệt thái dương của Sở Dương Băng nhảy dựng, cậu hơi chần chừ nói : “Nhưng anh……”
Vừa mới chọc tức người ta đi rồi!
“Không sao không sao, tôi đi nói chuyện với cô ta, cô ta sẽ đồng ý.” Nói xong, Lục Phi Trầm như khai phá đất hoang đi lên lầu tìm Lilith.
Sau đó trên lầu truyền đến một trận tiếng đồ vật đập bể ‘binh binh bang bang’ và tiếng rống giận của một mình Lilith, sau đó Lilith đẩy cửa ra. Lục Phi Trầm ở sau khi cô mở cửa ung dung đi ra.
“Chi Nhu, chuẩn bị cho hắn một phòng.” Lilith rõ ràng áp chế lửa giận tràn lòng, những lời này hầu như là từ trong hàm răng nghiến ra.
Lục Phi Trầm ở đằng sau cười rất vui vẻ, hắn nói : “Không cần không cần, tôi ở chung phòng với Sở Dương Băng là được rồi, đôi ta chung một phòng, nằm trên một cái giường, hai anh em thân thân thiết thiết, cả ngày lẫn đêm cho đến hừng đông.”
“Cút!” Lilith đáp lại hắn một chữ tràn đầy sức sống.
Giang Chi Nhu nhìn trái nhìn phải, chợt thấy đau đầu, cuối cùng vẫn giúp Lục Phi Trầm dọn ra một phòng trống.
May mà sự nghiệp Lilith quá bận, qua thời gian nghỉ tết đã vội vàng rời khỏi biệt thự, cũng là mắt không thấy tam không phiền. Giang Chi Nhu thường thường phải về nhà chăm sóc con và chồng, La Tá sau năm không rên một tiếng cũng rời đi.
Cả biệt thự chỉ còn dư lại Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ hai người số khổ nghỉ đông và Lục Phi Trầm ở cùng nhau, từ khi Lục Phi Trầm dọn đến, Chung Gia Thụ chơi game không quá thuận.
“Đm! Đm! Tôi đệt đệt đệt ! Lục Phi Trầm ! Mẹ nó anh khi không đi chọc Boss tối thượng làm gì ? Chúng ta chỉ là một acc nhỏ level 20 thôi, đánh Boss full cấp, không đủ để nhét kẽ răng người ta nữa là ! Anh không phải đến chơi game, anh là đến chơi tôi, đúng không?” Chung Gia Thụ ném bàn phím, đây là lần thứ tám cậu ném bàn phím rồi !
Có kiểu chơi game nào như vậy sao ? Lục Phi Trầm chính là một ví dụ điển hình của việc no zuo no die. Không có chuyên gì dùng acc nhỏ chọc Boss tối thượng, kết quả ba nhân vật nhanh chóng bị tẩy thành bảng trắng quay về thôn tân thủ!
“Đúng là chơi cậu đó, cậu muốn thế nào?” Lục Phi Trầm có thể sợ một đứa nhóc lông lá như cậu ta sao ?
Lục Phi Trầm thản nhiên thả con chuột ra, làm ra một bộ dáng cậu có thể làm gì được tôi, thằng nhóc Chung Gia Thụ tức tới mức giậm chân.
Sở Dương Băng nhìn thấy cũng muốn đánh cho hắn một trận, đáng tiếc cậu và Chung Gia Thụ liên thủ cũng không đánh lại một mình Lục Phi Trầm, Sở Dương Băng dám cam đoan, nếu không phải Lục Phi Trầm bản lĩnh lớn, cậu đã sớm bị người ta trùm bao tải ném xuống biển rồi.
__________________alicettrucquan.wp.comTác giả có lời muốn nói :Câu chuyện tiếp theo cảm hứng bắt nguồn từ bộ phim《Triangle》(2009), đề cử mọi người xem, logic rất tuyệt, nội dung cũng hay.