Chương 33: Vậy bây giờ nên làm gì đây?

“Thẳng thắn như vậy?” Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười.

Thịnh Hạ sợ đến mức ngẩng đầu, chỉ thấy hội trưởng đang khoanh tay dựa vào tường, đuôi mắt nhướng lên, tâm tình dường như không tệ.

Cô thỏ thẻ trả lời: “Anh nghe hết rồi à?”

Kinh Trì gật đầu.

Thịnh hạ sờ sờ cái mũi, cô nhỏ giọng nói: “Em cho rằng, nếu đã không thích đối phương, thì thái độ nên kiên quyết một chút, không cần lấp lững, nếu không sẽ làm chậm trễ người ta, như vậy không tốt."

Nói đến đây, cô dừng lại một chút: “Hội trưởng, anh cảm thấy em máu lạnh vô tình không?”

Đối diện ánh mắt thấp thỏm của cô, Kinh Trì mỉm cười: “Không, em làm khá lắm.” So với suy nghĩ của anh còn tốt hơn.

Thịnh Hạ âm thầm vui mừng, giọng nói cũng cao hơn: “Vậy sao hội trưởng lại ở chỗ này?”

“Tới tìm em.”

Thịnh Hạ ngốc rồi, tìm cô?

Khi nói chuyện, anh cúi người xuống đến gần cô hơn.

“Ồ... Có chuyện gì không?”

Thịnh Hạ theo bản năng muốn lui về phía sau, thế nhưng bên hông lập tức có một cánh tay mạnh mẽ bao lấy, ôm cô vào lòng ngực rắn chắc.

Cô nhấc một chân, sợ dẫm lên giày của anh, lảo đảo ngã về phía anh, anh che chở cho cô lùi lại hai bước, dường như là cô kabe-don anh mới đúng.

Nghĩ đến chuyện khi nãy nhìn thấy cô cùng ra ngoài cùng người con trai khác, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.

Thịnh Hạ cảm giác được ánh mắt của anh trong tích tắc hóa thành lạnh lẽo, cô khẽ gọi: “Hội trưởng?”

Kinh Trì cúi đầu, nhìn vào đôi mắt nai con hốt hoảng của cô, ngón trỏ nâng cằm cô lên, áp môi xuống thì thầm bên tai cô:

“Không muốn bị phát hiện, thì ôm chặt anh.”

Dứt lời, đôi môi lạnh lẽo của anh dán lên cánh môi mềm ấm của cô, anh dịu dàng liếʍ láp, ngay sau đó cạy môi cô ra, hung hăng đoạt lấy hơi thở của cô.

Chỗ hai người đứng là cuối hành lang, vừa hay có một cái bức tường nhô ra, miễn cưỡng có thể che chắn cho cả hai.

Thịnh Hạ ngửa đầu nhận lấy nụ hôn sâu của anh, đôi tay bám chặt vai anh, sợ bị người ta phát hiện nên cố gắng hết sức mà thu nhỏ người lại, giảm bớt khoảng cách giữa hai người.

Nhưng cô không biết, dán chặt như thế, đối với phái nam mà nói, chính là sự khiêu chiến.

Kinh trì vốn chỉ định hung hăng hôn cô một trận, để cô mang theo ấn ký của mình, mới có thể đánh tan được lửa giận trong lòng.

Nhưng thân thể của cô mềm mại như nước, hai trái đào mật đè ép lên ngực anh, hơi động một chút, cho dù là cách lớp vải, đều có thể cảm nhận được mềm mại đang cọ sát vào ngực anh.

Cô giơ tay cao lên ôm lấy cổ anh, vô cùng thuận lợi cho anh chạm vào.

Thịnh Hạ cảm giác được ngực trái căng thẳng, sau đó một bàn tay to cách quần áo của cô dùng sức xoa nhẹ.

“Ưm…a...” Tiếng ngâm nga không rõ ràng của hai người tràn ra khỏi khóe môi.

Kinh Trì nắm lấy quả đào mật của cô, từ chân ngực đến đỉnh hồng, dùng sức khác nhau để xoa nắn.

Bra của Thịnh Hạ không dày, cảm giác tê dại từ ngực truyền khắp toàn thân.

Kinh Trì liếʍ láp môi cô, khẽ cắn một cái, cô nhỏ giọng ưm a, cách áo ngoài anh kéo áo bra cô xuống.

Hai con thỏ trắng lớn căng tròn no đủ, dưới lớp quần áo nổi lên hình dạng của đỉnh hoa.

Ngón trỏ cùng ngón giữa hợp lại, kẹp lấy đỉnh hồng trái phải mà hoạt động.

“Ưm ư….”

Thịnh Hạ ôm chặt cổ anh, hít sâu một hơi, trong lúc vô tình mυ"ŧ lấy lưỡi của anh.

Con ngươi đen nhánh của Kinh Trì càng lúc càng tối lại, hai đầu ngón tay nhéo ngắt, cào nhẹ nụ hoa nhạy cảm của cô.

Một dòng điện chạy khắp toàn thân cô, mật động chịu không được mà tiết ra dòng nước ngọt ngào.

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm một mảng.

Thịnh Hạ muốn tránh khỏi sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt này, khó chịu vặn vẹo eo, nhưng cô không biết cọ đến chỗ nào, đột nhiên có một thứ gì đó giống như gậy gộc cứng rắn chọc thẳng vào rốn cô.

Cô lập tức cứng đờ.

Lúc này bàn tay bên hông đã chuyển sang đùi non của cô, vuốt ve lên phía trên.

Động hoa lập tức lại phun ra một dòng nước nóng bỏng, đúng lúc bàn tay kia đang đặt trên mặt qυầи ɭóŧ của cô.

Cô chỉ nghe anh nói: “Ướt như vậy?”

Thịnh Hạ xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, hận không thể đào cái lỗ chui vào.

Lúc này lại nghe anh cười khẽ hỏi: “Vậy bây giờ nên làm gì đây?”