Chương 25: Em có thể... .!!

Thịnh Hạ gục đầu trên vai anh, không dám nhìn tay của Kinh Trì.

Vừa rồi không ngờ cô … Lại muốn nuốt lấy ngón tay của anh.

Kinh Trì cũng không để ý, chỉ là hơi bất ngờ, thân thể cô mẫn cảm như thế, một ngón tay anh còn chưa đi vào hết.

Nếu đổi lại là nơi nào đó của anh, liệu cô có thể chịu được không?

Hương thơm trên người cô tranh nhau bay vào mũi, làm cho tâm tư anh rạo rực.

Một tay Kinh Trì ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, tay còn lại đặt trên dây thắt lưng của mình.

Vừa muốn hành động, thì có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.

“Mấy đứa học sinh này, lúc đi cũng không đóng cửa, không sợ mưa gió tạt vào sao?"

Ngoài cửa sổ có người lẩm bẩm, vừa dứt lời, cửa sổ đã bị người nọ đóng lại.

Thịnh Hạ bị anh đè trên tường, cô sợ đến mức trên lưng toàn là mồ hôi, chờ ánh sáng đèn pin dời đi cô mới dám thở mạnh.

Suýt chút nữa bị chú bảo vệ bắt gặp.

May mắn, chỗ cô với hội trưởng đứng là góc chết, không nhìn thấy được.

Thịnh Hạ ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt nóng bỏng của anh, cô lập tức vùi đầu vào ngực anh.

Hội trưởng có vẻ như muốn ăn cô.

Bị người quấy rầy, lại thấy cô thỏ nhỏ đang run rẩy trong ngực mình, cho dù cơ thể đang bị lửa dục tra tấn, nhưng Kinh Trì cũng không còn hứng thú.

Anh buông cô ra, nhìn đồng hồ, “Đi thay quần áo đi, anh đưa em về.”

Thịnh Hạ dạ một tiếng, không dám nhìn anh, cô vịn thanh ngang xoay người đi vào phòng thay đồ.

Sau khi đóng cửa, cô mới xụi lơ ngồi trên ghế.

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm không ngừng nhắc nhở cô về tất cả những gì vừa mới xảy ra.

Cô ôm mặt, mất mặt muốn chết aaa~~~

Lúc này cô đột nhiên nhớ đến khi nãy, eo cô hình như có chạm phải cái gì đó cứng cứng.

Chưa ăn thịt heo nhưng cũng nghe qua các bạn cùng phòng nhỏ to tâm sự, nói làm nửa chừng dừng lại, đàn ông sẽ rất khó chịu, nếu bị nhiều lần thì muốn cứng cũng không cứng được.

Cô cắn môi dưới, quyết định một chuyện.

Kinh Trì tùy ý dựa vào thanh ngang tập múa, một tay đút túi quần, tay kia giơ lên, ngón cái với ngón trỏ chà xát qua lại, dính dính, hình như còn mang theo hơi ấm cơ thể.

Thịnh Hạ đi ra: “Hội trưởng, em xong rồi.”

Kinh Trì đút tay vào túi, đứng thẳng người dậy: “Vậy đi thôi.”

Bỗng nhiên vạt áo bị níu chặt, anh cúi đầu, theo ngón tay nho nhỏ hồng hồng nhìn về phía Thịnh Hạ, dùng ánh mắt hỏi cô.

Tay Thịnh Hạ nắm chặt: “Hội trưởng, anh có khó chịu không?”

Kinh Trì sửng sốt một chút, mới hiểu được cô là đang hỏi cái gì, đáy mắt hiện lên ý cười, anh trêu chọc: “Nếu anh nói không khó chịu, em sẽ làm sao? Còn khó chịu em sẽ làm thế nào?”

“Anh khó chịu thì nói, em có thể.”

Thịnh Hạ nói xong lại nhanh chóng cúi đầu, trời mới biết được cô dùng bao nhiêu dũng khí, nếu như bị từ chối….

Có lẽ là mất mặt chết.

Ý cười trong mắt đọng lại, Kinh Trì không thể tin được, hiếm khi anh để lộ cảm xúc như vậy.

“Em chắc chắn?”

“Dạ.” Một giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng rất rõ ràng.

Vẫn là căn phòng lần trước.

Kinh Trì đứng ở cửa, thấy cô có chút ngạc nhiên, anh giải thích: “KTV này là do cậu của anh mở, phòng này là cậu giữ lại cho anh vì sợ anh sống không quen ở ký túc xá.”

Khó trách nơi này lại đầy đủ tiện nghi như vậy, Thịnh Hạ nói thầm trong lòng.

Bỗng nhiên, anh lại nói: “Bây giờ em hối hận còn kịp.”

Thịnh Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh theo bản năng.

Làn mi dày rậm rủ xuống, che đậy ánh mắt của anh, làm cho cô không nhìn rõ.

Môi mỏng khẽ mở: “Bước vào cánh cửa này rồi, em sẽ không còn cơ hội đâu.”

Kinh Trì vừa dứt lời, cô cũng đã lướt qua cánh tay anh, đi vào trong phòng.

Kinh Trì nhướng mi, cười khẽ thành tiếng.

Nếu không phải là tướng đi liều chết không sợ kia của cô, anh còn tưởng lá gan của cô to lắm.

Người ở sau lưng đóng cửa lại, Thịnh Hạ nắm chặt túi xách, rốt cuộc cũng biết căng thẳng.

Sau lưng lập tức có một thân thể ấm áp dán lên, hơi thở nam tính chỉ thuộc về mình anh, anh ôm cô trong lòng, cô vừa quay đầu lại thì đã bị anh thừa cơ hôn xuống.