Chương 14: Ác mộng

Đêm đó Kinh Trì đưa cô về ký túc xá rồi mới rời đi.

Giường ngủ của ký túc xá trong trường chính là kiểu giường tầng, cô thay đồ ngủ xong rồi ngồi xuống giường mình, xếp gọn áo thun của Kinh Trì đặt trên bàn, sau đó mở ngăn kéo, lấy thêm hai món đồ khác ra.

Đó là chiếc bút máy và một cái khẩu trang.

Lần trước ở trong rừng cô đã quên trả lại cho anh.

Lần này lại thêm một cái áo thun.

Thịnh Hạ ôm mặt thở dài, đồ mà cô giữ của hội trưởng ngày càng nhiều.

Cửa phòng ký túc xá bỗng mở ra, các bạn cùng phòng đi chơi đã trở về.

Lâm Chi và Triệu Thiến Thiến kể cho Thịnh Hạ nghe Đường Hiểu Ni vừa mới nhận được quà sinh nhật của Lý Vĩnh Thành, cho nên trêu chọc người ta tám phần mười là thích cô ấy .

Đường Hiểu Ni thẹn thùng phủ nhận.

Lâm Chi lại đưa ra bằng chứng: “Nếu không thích, dựa vào đâu người ta tặng quà cho cậu?”

Ma xui quỷ khiến Thịnh Hạ mở miệng hỏi: Giả sử con trai đưa đồ vật anh ta hay dùng cho cậu, vậy thì có ý gì?”

Triệu Thiến Thiến đáp: “Dùng đồ chung á, đây không phải là yêu thích còn rõ ràng hơn so với trường hợp của Hiểu Ni sao?”

Lúc này, Lâm Chi và mọi người nghi ngờ đồng loạt nhìn về phía cô.

“Hạ Hạ, có phải cậu xảy ra chuyện gì hay không? Là chàng trai nào? Đưa cho cậu cái gì?”

Thịnh Hạ vội vàng xua tay, “Không có, không có, tớ chỉ tò mò nên hỏi một chút ấy mà.”

Nhận thấy ngày thường Thịnh Hạ là cô bé ngoan ngoãn, mọi người cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa vì mệt mỏi, các cô đều đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Tắt đèn.

Thịnh Hạ nằm ở trên giường, trong đầu luôn văng vẳng câu trả lời của Triệu Thiến Thiến ban nãy.

Hội trưởng thích mình?

Sao có thể!!!

Anh là người ưu tú như vậy, là mặt trời trên cao, còn cô chỉ là một ngọn cỏ nhỏ không tên, có thể hưởng được chút ánh sáng đã là may mắn, làm gì dám mơ mộng xa xôi? Sao có thể xứng đôi?

Cô tỉnh táo lại, chua xót nghĩ thầm.

Trong mơ…

“Con đàn bà thối, còn không mau cởϊ qυầи lót ra?”

“Trốn cái gì mà trốn? Ngoan ngoãn để ông chơi!”

“Mở chân ra cho ông.”

“…”

Không! Không muốn!

Đột nhiên Thịnh Hạ bừng tỉnh, thấy được hoàn cảnh quen thuộc ngay trước mắt, trái tim đang nhảy lên tận cổ họng mới dần dần hạ xuống.

Cô Không dám ngủ tiếp ,sợ phải nhìn thấy cái thứ đồ xấu xí của gã đàn ông thối tha kia.

Cô lấy điện thoại ra, dò đến số của Kinh Trì.

Giấc mơ đêm khuya khiến cô sợ hãi nhớ lại, để giờ đây cô làm chuyện lớn mật lần thứ hai.

Hội trưởng, em gặp ác mộng, rất sợ.

Cô nhấn gửi tin nhắn đi.

Giờ này, có lẽ anh đã ngủ rồi, nhưng mà cô nhịn không được.

Cho dù không có trả lời, biết người có ở đây, trong lòng cô cũng sẽ yên tâm hơn.

Ba giây sau, điện thoại bỗng rung lên.

Một tin nhắn được gửi đến.

Kinh Trì: Đừng sợ.

Ngạc nhiên xen lẫn vui mừng lấn át sự sợ hãi, cô nhắn lại: Em đánh thức anh sao?

Kinh Trì: Không có, nếu không ngủ được, em có thể nghe nhạc.

Thịnh Hạ tìm tai nghe cắm vào, mở app nhạc.

Đã hơn ba giờ sáng, cô cũng không dám tán gẫu nhiều, nói chúc ngủ ngon với anh xong thì mở nhạc nghe.

Có lẽ lời anh trấn an đã có tác dụng, Thịnh Hạ dần dần thả lỏng, đi vào giấc ngủ.

Chỉ là cô lại mơ thấy một giấc mơ.

Phòng tắm mờ mịt hơi ấm.

Nước từ vòi hoa sen phun xuống đỉnh đầu.

Chàng trai ôm chặt lấy cô từ phía sau, một bàn tay đặt trên bầu ngực cô nhào nặn, hai ngón tay thi thoảng lôi kéo đỉnh hồng, lúc nặng lúc nhẹ, một dòng điện từ đầu nụ hoa lan truyền đi khắp cơ thể, cô khó chịu ưỡn người.

Một bàn tay chạy loạn từ cổ cô xuống dưới, những nơi nó đi qua, da thịt đều run rẩy từng cơn, lướt qua bụng dưới, rồi đi vào nơi bí ẩn riêng tư.

Cô khó mà kiềm chế, đầu ngẩng cao, theo hoạt động ra vào của ngón tay mà lắc lư, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai của anh ta.

“Ưm a… Ư… Ư… A~~~~”

Trong đầu cô trống rỗng, cảm giác cô có đều do những ngón tay kia mang lại.

“Đừng sợ, hãy thả lỏng.”

Là giọng hội trưởng.

Thịnh Hạ bừng tỉnh giấc, trời đã sáng tỏ.

Cô thở dốc, nơi riêng tư trào ra một dòng nước ấm, không cần nhìn cũng biết đáy qυầи ɭóŧ dưới váy cũng đã ướt đẫm.

Thịnh Hạ dùng tay ôm lấy mặt.