Chương 1: Trong rừng cây nhỏ

Kinh Trì là hội trưởng hội học sinh, còn cô chỉ là một cán bộ văn nghệ nho nhỏ.

Hôm nay, sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, Kinh Trì đeo tai nghe đi ra ngoài, để quên bút trên bàn, khi cô dọn dẹp tài liệu thì thấy cây bút có giá trên trời này, cho nên chạy đi tìm anh.

Tới trong rừng cây, cuối cùng cô cũng kéo được tay áo của anh.

Nếu là ngày thường, ngay cả ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, cô còn không dám.

Hội trưởng là người lạnh lùng lại cao ngạo, khí thế bức người, hơi thở trên người toát ra giống như cái tủ lạnh, đông chết người không cần đền mạng.

Kinh Trì xoay người, một tay gỡ tai nghe bên phải xuống.

Thịnh Hạ vừa định mở miệng nói, thì một âm thanh đầy mờ ám mạnh mẽ đập vào lỗ tai hai người.

Sắc mặt Kinh Trì liền thay đổi.

Thịnh Hạ mới đầu còn nghe chưa rõ, chờ đến khi âm thanh kia lại vang lên, cả người liền sững sờ.

“Cô gái hư hỏng này, mới có mấy ngày không chơi, lại mẫn cảm thế này?”

“Anh, đừng có chạm vào chỗ đó, a…….”

“Phải không? Em tự mình nhìn xem, đã ra bao nhiêu nước.”

“Ưm …a ~ Ư…a ~~”

“Kêu thật dâʍ đãиɠ, có muốn anh hung hăng chơi em không?”

“Có có muốn, a… Mau ưmmmm…….”

Ngay sau đó là tiếng nước va chạm vang lên.

Mắt nhanh hơn não nhìn qua, thấy hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang nằm trên cỏ, một trên một dưới đầy kí©h thí©ɧ, người nam đưa lưng về phía cô, còn cô gái tóc dài đong đưa kia, miễn cưỡng có thể nhận ra.

Là phó bộ môn tuyên truyền Lý Hà.

Lúc này đôi tay chàng trai kia lại xoa nắn bộ ngực của Lý Hà, nâng eo, dùng sức đâm vào sâu bên trong Lý Hà.

“A ——”

Đầu của Thịnh Hà ầm một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Kinh Trì, tầm mắt hai người chạm vào nhau.

Đôi mắt anh đen như mực, một thân sơ mi trắng, quần tây đen, càng tăng thêm vẻ đẹp trai, chững chạc, đôi chân dài thẳng tắp, môi mỏng khẽ mín, lộ ra vài phần cấm dục, lạnh nhạt.

Mà Thịnh Hạ bị anh dùng vẻ mặt không cảm xúc như thế nhìn, đầu óc liền tỉnh táo vài phần, sau đó khuôn mặt đỏ bừng lên.

Hội trưởng đại nhân sẽ không cho là cô cuồng nhìn trộm chứ?

Cô muốn mở miệng giải thích, đối phương nhận ra ý đồ của cô, đột nhiên che bờ môi cô lại, kéo sang bên cạnh.

Hơi thở nam tính bao phủ đặt cô lên thân cây to lớn phía sau, vây cô vào trong ngực mình.

Hơi thở nóng rực phun trên vành tai bé xinh mềm mại của cô.

“Muốn bị phát hiện thì lên tiếng.”

Anh nén giọng, giống như có một ngón tay cào mạnh vào tim cô, khiến cô run rẩy.

Thịnh Hạ bỗng nhiên mở to mắt.

Chậm nửa nhịp mới lắc lắc đầu.

Đôi môi hồng mềm mại cọ qua lòng bàn tay, ẩm ướt làm trái tim anh nẩy mạnh, không khỏi tăng thêm chút sức.

Thịnh Hạ bị anh che miệng có chút khó chịu, muốn đưa tay đẩy anh ra.

Bàn tay nhỏ bé dính lên l*иg ngực cứng rắn của anh, từ áo sơ mi có thể nhìn thấy cơ bụng rõ ràng, cô cùng anh bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Hạ dường như bị đốt cháy, nhanh rút tay lại.

Không nghĩ hội trưởng nhìn gầy ốm như vậy lại có dáng người quá tốt.

Đôi tay mềm mại vừa chạm vào vội rời đi, Kinh Trì híp mắt, ánh mắt rơi trên khuôn mặt đáng yêu của cô, đôi mắt trong veo đầy nước, rất giống một chú thỏ bị doạ hoảng sợ.

Hơi thở ấm nóng của cô, đều phả vào tay anh, làm ngón tay anh giật giật.

Đúng lúc Thịnh Hạ nhỏ giọng mở miệng nói: “Có thể lấy tay….” Lấy ra được không?

Lời còn chưa nói xong, cô đã vô tình ngậm ngón trỏ của anh vào miệng.

Cô ngây ngẩn cả người.

Ngón tay của phái nam, thon dài, khớp xương rõ ràng.

Nơi cô ngậm chính là chỗ nối giữa đốt ngón tay thứ hai và thứ ba. Có thịt mềm, có xương cốt cứng rắn, thoáng chốc kí©h thí©ɧ giác quan cô, từ khóe môi truyền đến bụng dưới.

Cảm giác này thật lạ lẫm.

Cả người Kinh Trì cứng đờ.

Cánh môi hồng nhuận của cô gái nhỏ, tựa như nụ hoa, dáng vẻ ngậm lấy ngón tay thon dài của mình, làm anh nghĩ đến hình ảnh nào đó, ánh mắt anh chậm rãi rũ xuống, rơi vào chiếc váy ngắn màu trắng của cô.

Thịnh Hạ thất thần, không có nhận ra đáy mắt rũ xuống của Kinh Trì, ngập tràn tìиɧ ɖu͙©.