Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kinh Thuế (Sợ Thay Đổi)

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến khi anh ta đỡ đầu nhìn lại thì…

Đệt! Còn hơn dẫn cả nhà đi ăn KFC! Một loạt người nối đuôi tiến vào.

Đi đầu là phu nhân thị trưởng, bà ném cái bình xong, cả người vẫn run run không ngừng. Phía sau bà là thị trưởng Bạch sắc mặt đen sì, còn có Lâm Vãn cười tươi roi rói, cuối cùng — là người trắng như sáp đèn, Trì Dã.

Một đám người dùng ánh mắt như đèn pha, chiếu lên hai cái mông xúi quẩy.

Bạch Uy luống cuống kéo quần, thuận tiện giúp lão Thường bị đập đầu váng vất mặc qυầи ɭóŧ.

“Ngươi… ngươi làm gì con ta!” Trực giác đầu tiên của người làm mẹ là con cưng của mình bị ông chú trung niên quái đản phi lễ.

Nhưng người làm cha phía sau lại rất tỉnh táo. Có ai bị hại còn giúp lưu manh mặc quần không hả! Thêm vào đó, mấy lời đồn hư hư ảo ảo ngày trước và cảnh trước mặt chồng lên nhau, trong lòng thị trưởng Bạch đã nổi sóng to gió lớn.

Về phần Trì Dã, cậu mở to hai mắt nhìn, cuồn cuộn trong đôi mắt cậu là tình cảm không thể nói với người ngoài.

Bạch Uy bất chấp nói: “Gọi bác sĩ trước đã! Tai nạn này có thể chết người đấy!”

Không thể nào! Máu tươi chảy ào ào từ đầu Thường Thanh xuống.

Khi bác sĩ đỡ Thường Thanh ra cửa, Thường Thanh thấy Trì Dã nhìn chằm chằm mình, trong đó pha lẫn cừu hận và chán ghét tới cực điểm.

Thường Thanh không ngờ mình lại có ngày hy vọng Trì Dã lập tức cút xéo, biến đi mất.

Anh ta không quay đầu, sợ mình phải nhìn cảnh cảm động gương vỡ lại lành. Bạch Uy trông thấy mối tình đầu của mình thì sẽ có vẻ mặt ra sao?

Khi trong lòng chua xót, Thường Thanh chợt may mắn vì bị mọi người bắt gian, muốn vứt ông qua một bên chơi trò lâu ngày gặp lại hả, không có cửa đâu!

Không ai cao hứng hơn Lâm Vãn.

Hắn ta lén nói bên tai lão Thường: “Tổng giám đốc Thường, anh rất phối hợp với tôi đó! Hiệu quả mở màn rất chấn động!”

Lão Thường không phản ứng hắn, chỉ cúi đầu liếc khoá cửa, thiệt mịa nó quái lạ, khoá cửa bị phá!

Sau khi Thường Thanh đi khỏi, còn lại trong phòng bệnh đều là người một nhà. Thị trưởng Bạch đi tới trước mặt Bạch Uy, cho thằng con cưng một cái tát mạnh.

Bạch phu nhân thấy thế liền kéo tay chồng nói: “Đang yên đang lành, anh đánh con làm gì, trên đầu nó có thương tích đấy!”

Thị trưởng Bạch nghiêm mặt nói: “Các người ra ngoài, tôi có lời cần nói với nó.”

Chồng đã nói vậy, chẳng có cách nào, Bạch phu nhân lo lắng liếc con trai rồi kéo hết những người liên quan ra bên ngoài chờ.

Bạch phu nhân đứng ngoài phòng bệnh, sốt ruột tới mức đi vòng vòng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh vừa nãy. Sau khi tỉnh táo lại, bà cũng cảm thấy tư thế mới rồi rất không bình thường, trong lòng nhất thời không đưa ra được ý kiến gì. Đột nhiên nhớ tới Trì Dã lớn lên cùng Bạch Uy, liền đi hỏi cậu một chút.

Nhưng vừa xoay người, thì thấy phía sau chỉ có Lâm Vãn đang ngồi trên ghế băng trong hành lang, nhàn nhã gọi điện, còn Trì Dã đã không thấy bóng dáng.



Bạch gia không phải gia đình bình thường, làm quan trọng nhất là thể diện. Màn ngày hôm nay, nếu đặt trong xã hội cũ, chắc chắn gia trưởng sẽ tống vào l*иg heo, hoặc trực tiếp trói gô lại. Mình giờ là chân trần không sợ rách giày, nhưng Bạch Uy không giống vậy, nếu không chịu nổi áp lực gia đình, nhất định cậu ta sẽ không sống cùng mình nữa. Đến lúc đó phải làm sao?

Còn có Trì Dã kia nữa, ăn xúc xích Đức, uống sữa bò châu Âu, dáng vẻ càng dễ nhìn. Mình thì như cái cây già tróc vỏ, so với tiểu công tử, chỉ cần không bị ngu đều sẽ chọn người thứ hai. Nhưng mình cũng không nên nhụt chí, đôi khi soi gương, lão Thường này nhìn rất dễ coi mà, vừa nhìn đã thấy đàn ông rồi, mặc âu phục vào cũng chả kém tiểu bạch kiểm tí nào nha.

Trong lúc Thường Thanh nghĩ ngợi lung tung thì bác sĩ đã băng xong cho anh ta.

Sau khi ra khỏi phòng, Thường Thanh muốn hút thuốc, vì thế anh ta mua một bao thuốc ở quầy rồi một mình rẽ vào vườn hoa cạnh sân ban và hút.

Lâu lắm rồi không hút, chất nicotin chậm rãi tiến vào phổi, kí©h thí©ɧ khiến l*иg ngực đau âm ỉ. Đón gió lạnh, chỉ có đốm lửa đầu thuốc lá này dành cho mình chút ấm áp chẳng thấm vào đâu.

“Chủ tịch Thường…” Phía sau đột nhiên có người gọi cách xưng hô quen thuộc. Thường Thanh quay đầu, Trì Dã đang trừng to mắt đứng phía sau anh ta.

Tuy trời dần tối nhưng Thường Thanh vẫn có thể nhìn thấy người cậu hơi run run.

“Tại… tại sao anh phải ức hϊếp Bạch Uy.”

Thường Thanh trừng lớn mắt: “Tôi ức hϊếp y?” Lúc nói lời này, giọng anh ta có chút không kiềm chế được, làm Trì Dã sợ run.

Có một số người trời sinh đã khiến kẻ khác thương tiếc, Trì Dã chính là một ví dụ điển hình. Đôi mắt bị hơi nước phủ lên, lập tức khiến người ta không đành lòng.

Lão Thường bất giác hạ thấp giọng.

Kỳ thực quay đầu ngẫm lại, mình đối xử với tiểu Dã thật vô liêm sỉ, khiến cậu nhóc này cứ thấy mình là như thấy ác lang. Tuy kết hôn rồi nhưng chả biết bệnh liệt dương đã khỏi hẳn chưa, nếu mình có thể giải quyết khúc mắc này cho cậu ta thì cũng xem như nhổ được một cái cọc oan nghiệt.

Xấu hổ hắng hắng giọng, lão Thường nói toạc.

“Kỳ thực tôi với Bạch Uy không giống như cậu đã thấy, thật sự! Chuyện đó… thực ra là, là y cường gian tôi trước… khụ khụ… Tôi đây cũng xem như là gặp báo ứng, cho nên cậu đừng để ý mãi những chuyện tồi tệ trước kia. Bị người ta thượng đúng là rất đau, nhưng cậu xem, không phải tôi sống rất tốt sao…”

Mở máy hát, lão Thường càng nói càng trôi chảy. Tiếc là chủ tịch Thường không phải bác sĩ tâm lý, trong lúc nước bọt bắn tung toé, anh ta lại không để ý Trì Dã càng lúc càng run mạnh.

Đoạn vừa nãy, Trì Dã nghe mà thấy toàn nói dối không.

Anh Bạch Uy luôn nho nhã kiêu ngạo sẽ cường gian tên đàn ông da^ʍ ô này sao? Lại thêm cảnh vừa nãy, rõ ràng là tên đàn ông khiến người ta chán ghét này muốn mình thêm đau khổ đây mà, làm với Bạch Uy y như điều đã làm với mình. Nhưng giờ hắn lại muốn hất nước bẩn lên người Bạch Uy nữa!

Nhất thời, sự tuyệt vọng và sợ hãi chất chứa dưới đáy lòng đã lâu hoá hết thành phẫn nộ. Bàn tay vẫn giấu trong túi áo càng nắm càng chặt, thứ mua vừa nãy cứ như que hàn làm bỏng tay cậu.

Thường Thanh đang nói say sưa, đột nhiện Trì Dã túm cổ áo anh ta, bạch quang mang theo hàn khí kéo về phía mình. Ngay sau đó, thấy bụng đau đớn.

Lần thứ hai bị đâm, Thường Thanh nắm chặt lấy cánh tay gầy gò của Trì Dã. Nương theo ánh trắng, có thể thấy được ngón tay đàn ra khúc nhạc trầm bổng kia đang nắm một con dao gọt hoa quả dính đầy máu.

Xem ra vận may của mình hết rồi, con dao này lại mịa nó đã mài lưỡi.

Hai người lôi kéo nhau, tuy Thường Thanh bị thương nhưng dù sao cũng là mãnh nam lưng hùm vai gấu, còn Trì Dã thì gầy như khỉ. Có điều khi Trì Dã rơi vào trạng thái cuồng loạn, nhất thời Thường Thanh không đẩy cậu ra được.

Ngay lúc giằng co, Thường Thanh thình lình đoạt lấy dao trong tay Trì Dã.

“Aaa!” Khi Thường Thanh giật, ngón tay Trì Dã bị lưỡi dao rạch qua, cậu giống như bị máu của mình làm sợ, liên tục lùi bước. Thường Thanh thì ôm bụng, cầm dao loạng choạng đi về phía cậu.

“Tiểu Dã!” Đúng lúc này, Bạch Uy chẳng biết lao ra từ chỗ nào.

Bởi vì ngược sáng, y thấy Trì Dã giơ cổ tay trước tiên, đến gần nhìn thì máu đã ứa đầy trên cánh tay trắng nõn. Mà hung thủ rõ ràng là Thường Thanh đang cầm dao gọt trái cây.

“Họ Thường! Anh mịa nó làm cái gì đấy?”

Bạch Uy dùng một tay kéo Trì Dã ra phía sau, trợn mắt trách Thường Thanh.

“Tôi đang nỗ lực vì tương lai của chúng ta, còn anh thì sao? Chỉ có thể dựa vào mấy trò thấp hèn này? Anh quá khiến tôi thất vọng rồi!” Khi nói những lời này, Bạch Uy giống như muốn khóc.

Đáng tiếc, Thường Thanh không thấy, anh ta cũng không có hơi sức phản bác, mất nhiều máu khiến tứ chi anh ta lạnh cóng, trước mắt biến thành màu đen.

“Trì Dã, chúng ta đi!” Không thấy Thường Thanh trả lời, xem ra anh ta đã ngầm thừa nhận hành vi độc ác của mình, Bạch Uy tức giận xoay người kéo Trì Dã muốn đi.

Thường Thanh đột nhiên cảm thấy vết thương không đau chút nào, bởi vì ngực còn đau hơn vết thương đang chảy máu nơi bụng. Lâm Vãn thật đã làm chuyện tốt rồi, nếu như không phải bước ngoặt sống chết thế này, có lẽ Bạch Uy còn muốn quấn lấy mình thật lâu đi?

Mình chỉ là một con buôn, cư nhiên mịa nó muốn học mấy chuyện yêu yêu đương đương cao nhã. Tình yêu là cái thứ chết tiệt! Không có nó, lão Thường ta vẫn sống tốt.

Ngày mai phải đến tiệm thuốc xem thế nào, gần đây bỏ bê công việc quá, cũng không biết lượng tiêu thụ “Nhất tiễn mai” ra sao… Cô gái ông Vương giới thiệu nghĩ lại cũng rất tốt, mông to, nhất định có thể sinh cho lão Thường ta một thằng cu bụ bẫm… Con người, đừng quá cố chấp, không phải của mình, cứ cố giành lấy thì sẽ rơi vào kết cục thua thảm thôi.

Cuối cùng lão Thường không nghĩ gì nữa, anh ta cứ như một cái túi rách, ngã xuống mặt đất giá lạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »