Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kinh Thiên

Chương 99: Tịch Phù Dung, Kim Danh Thắng.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại nói sau khi những người khác rời đi, trong lầu các chỉ còn lại hai người thanh niên trẻ tuổi.

Thiếu nữ chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi. Dáng người cao ráo thon thả, khuôn mặt khả ái với mái tóc dài đen nhánh được búi gọn rất kiểu cách. Trên người trang phục rất quý phái, thể hiện xuất thân cao quý của thiếu nữ. Nhìn tổng thể thiếu nữ toát nên vẻ gợi cảm của một cô gái đang tuổi xuân thì, với những đường cong mỹ miều trên cơ thể, như sẵn sàng hút hồn những người khác phái.

Thiếu nữ có tên gọi là Tịch Phù Dung là con gái và cũng là viên minh châu trên tay của Nhân Võ Vương – Tịch Nhân Quang. Vì trong tên của ông ta có một chữ nhân nên có phong hiệu là Nhân Võ Vương. Tịch Nhân Quang là em trai thứ mười của Hoàng đế Tịch quốc đương thời. Tịch Nhân Quang tuổi chưa quá bảy mươi mà tu vi đã đạt đến Địa Huyền cảnh, có thể nói hắn là một trong mười cao thủ đương thời của Tịch Vũ Quốc. Trong tay nắm rất nhiều binh quyền, và quyền lực có thể một tay che trời tại Tịch Vũ Quốc.

Tịch Vũ Quốc nằm dưới sự quản hạt của Trích Tinh Cung và có mối quan hệ rang buộc rất chặt chẽ với Trích Tinh Cung. Tịch Vũ Quốc cũng được Trích Tinh Cung ban cho rất nhiều quyền lời, đặc ân. Trong đó chỉ cần là con cháu của Tịch gia, nếu tu vi đạt đến Địa cảnh và dưới tám mươi tuổi thì có thể trở thành để tử chính thức của Trích Tinh Cung và được đến cảnh nội của Trích Tinh Cung tu luyện mà không cần phải thông qua khảo thí tuyển chọn. Đây là quyền lợi mà không phải gia tộc hay người thường có thể nhận được từ Trích Tinh Cung. Bởi rất nhiều người tuy dưới tám mươi tuổi đạt đến tu vi Địa Cảnh có muốn vào Trích Tinh Cung cũng không được, bởi ngoài tu vi Trích Tinh Cung còn nhìn ở tiềm năng tu luyện của võ giả. Bởi tài nguyên tu luyện của Trích Tinh Cung không thể lãng phí cho những võ giả không có tiềm năng.

Tịch Nhân Quang tuy thừa điều kiện để trở thành đệ tử của Trích Tinh Cung nhưng cho đến hiện tại ông ta vẫn chưa tiến nhập Trích Tinh Cung để tu luyện. Thậm chí cao tầng của Trích Tinh Cung đã vài lần nhắc nhở ông ta tiến vào Trích Tinh Cung tu luyện, nhưng ông ta hết lần này đến lần khác kiếm cớ khất lần.

Người thanh niên đứng bên cạnh có dáng người cao to, khuôn mặt khá điển trai. Trên tay phe phẩy cây quạt, tỏ ra là một người thư sinh, thanh cao. Đặc biệt anh ta khoác trên mình trang phục của Trích Tinh Cung. Trích Tinh Cung là một trong ba bá chủ của Nam vực này.

Tu vi của thiếu nữ là Nhân Hoàng cảnh tam giai, tu vi của nam thanh niên còn cao hơn của thiếu nữ, tu vi của hắn đạt đến Nhân Hoàng cảnh lục giai.

“Danh Thắng, huynh rời môn phái đi như vậy liệu có ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của huynh không?” Tịch Phù Dung lên tiếng hỏi.

Kim Danh Thắng là tên của thanh niên đang nói chuyện với Tịch Phù Dung. Kim Danh Thắng là đệ tử mới nhập thất của một vị bô lão có danh vọng và thế lực trong cao tầng của Trích Tinh Cung. Vị bô lão này cùng với Tịch Quốc có quan hệ gắn bó lợi ích với nhau do vậy cả hai bên đều đi lại rất gần gũi.

“Không ảnh hưởng gì, tu luyện mãi cũng không phải là cách hay. Ra ngoài lịch luyện cũng là một cách tốt để tu luyện”. Danh Thắng cười nói với Tịch Phù Dung.

“Vậy kế hoạch sắp tới của muội là như thế nào?” Kim Danh Thắng lên tiếng hỏi.

“Cũng chưa biết thế nào? Chúng ta nhận được thông tin ‘nó’ xuất hiện ở đây. Còn chi tiết thì chưa rõ. Nên giờ chúng ta ở đây chờ đợi và tiếp tục điều tra”. Tịch Phù Dung lên tiếng trả lời.

“Vậy sao muội không sử dụng nhân lực của thành Châu Xuyên? Với thân phận của muội thì chỉ cần một lời nói, cả thành Châu Xuyên này liệu có ai dám trái lời?” Kim Danh Thắng lại lên tiếng hỏi.

“Trước khi dời kinh thành đến đây. Cha ta đã dặn dò là làm mọi việc trong im lặng là tốt nhất. Không nên phô trương và làm mọi thứ trở nên om sòm. Chỉ trừ trường hợp mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát thì lúc đó mới sử dụng đến nhân lực của thành Châu Xuyên. Do vậy ta cũng không muốn rêu rao chuyện này, hay công bố thân phận của mình lúc này”. Tịch Phù Dung lên tiếng trả lời.

“Cũng chỉ là dư đảng của một đám ma đạo mà thôi. Liệu có cần phải quan trọng và bí mật như vậy không?” Danh Thắng lại lên tiếng hỏi.

“Ta cũng không biết, chỉ là chỉ đạo của phụ thân, nên cứ theo đó mà làm. Chắc cha ta có lý do riêng của mình”. Tịch Phù Dung cũng lên tiếng cười trả lời.

“Vậy thì cứ theo ý của muội đi”. Kim Danh Thắng cũng không tiện hỏi thêm nữa, lên tiếng nói.

“Còn chuyện muội tiến vào Trích Tinh Cung tu luyện? Liệu lần này muội có tham gia khảo thí không?” Danh Thắng chuyển chủ đề lên tiếng hỏi.

Tịch Phù Dung cũng là một tu luyện giả có tiềm năng tu luyện rất lớn. Thậm chí theo đánh giá của những vị bô lão trong Trích Tinh Cung thì tiềm năng của nàng thậm chí còn cao hơn cả cha nàng Tịch Nhân Quang. Do vậy Trích Tinh Cung cũng có lý do gì để bỏ qua một nhân tài tu luyện như vậy. Nghe đồn tiềm năng tu luyện của Tịch Phù Dung là Thiên cấp, còn Thiên cấp mấy phẩm thì không ai rõ. Bởi tiềm năng tu luyện của quận chúa, tiểu vương gia của Nhân Võ Vương đều được phủ Nhân Võ Vương giữ kín. Rất ít người biết được thông tin chính xác.

“Có ta đợt này sẽ tham gia khảo thí. Thời gian Trích Tinh Cung khảo thí cũng còn một đoạn thời gian nữa. Sau khi giải quyết xong chuyện này ta sẽ trở về kinh thành và chuẩn bị cho đợt khảo thí của Trích Tinh Cung sắp tới”. Tịch Phù Dung lên tiếng trả lời.

“Vậy thì ta sẽ cố gắng giúp muội giải quyết nhanh chuyện ở đây. Sau đó chúng ta cùng trở về kinh thành chuẩn bị cho việc khảo thí của muội”. Kim Danh Thắng cười nói.

“Cảm ơn sư huynh”. Tịch Phù Dung cũng mỉm cười duyên dáng đáp lại. Nụ cười của cô như hớp mất hồn của Kim Danh Thắng, khiến cho hắn ngất ngây như vừa cắn thuốc lắc xong phê.

“Không có gì, sớm muộn gì muội cũng sẽ là sư muội đồng môn của ta. Việc ra chút sức giúp sư muội là điều nên làm”. Danh Thắng vừa cười vừa đưa tay phải lên gãi gãi cái đầu của hắn, để cố kiềm chế cái cảm xúc phê phê của hắn.



“Vậy muội đã có manh mối nào chưa, chúng ta nên bắt đầu tư đâu?” Kim Danh Thắng lại lên tiếng hỏi.

“Theo thông tin từ cha muội thì dư đảng của ma tộc từng xuất hiện ở thành Châu Xuyên này. Do vậy ông ấy bảo muội đến thành này tìm hiểu chi tiết. Nếu thực sự có dư đảng của ma tộc ở tại trong thành thì chắc chắn chúng sẽ có hành động nào đó. Do vậy chúng ta chỉ cần ở lại thành Châu Xuyên một thời gian, theo dõi diễn biến các sự kiện của thành Châu Xuyên. Chỉ cần có những sự việc bất thường nào đó là chúng ta sẽ biết phải làm gì”. Tịch Phù Dung lên tiếng trả lời.

“Muội nói cũng đúng. Nếu có người tu luyện ma công thì chắc chắn chúng sẽ gây ra chuyện bất thường. Chỉ cần tìm hiểu kỹ thông tin hàng ngày của thành Châu Xuyên cũng có thể tìm được manh mối”. Kim Danh Thắng lên tiếng nói.

“Cái này thì sư huynh cứ yên tâm đi. Muội đã cho người đi nghe ngóng tin tức rồi. Giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi”. Tịch Phù Dung nói, xong đồng thời nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

“Nếu muội cần ta làm gì thì cứ việc lên tiếng. Những cái khác ta không nói, nhưng đánh nhau thì ta cũng có chút bản lĩnh”. Kim Danh Thắng lên tiếng nói, đồng thời cũng khoe khoang một chút với người trong mộng.

“Nếu cần huynh ra tay thì nhất định muội sẽ nói. Nhưng hiện giờ thì chúng ta chưa cần làm gì cả. Nhân tiện đây cũng giành chút thời gian thăm thú, thưởng thức chút đặc sản của thành Châu Xuyên trong khi chờ đợi tin tức”. Tịch Phù Dung lên tiếng nói.

“Nếu Phù Dung sư muội có lời mời, thì ta không thể từ chối. Nghe nói thành Châu Xuyên có món ‘bún đậu mắm tôm’ là đặc sản mà bất cứ ai đến đây cũng nên thưởng thức một lần”. Kim Danh Thắng lên tiếng cười nói, đồng thời cũng gợi ý điểm đến.

“Đúng vậy, đó là đặc sản của nơi này, món ăn này ăn ở đây là ngon nhất đấy. Đặc biệt trong thành Châu Xuyên này còn có cửa hàng ba đời gia truyền chỉ bán mỗi một món này. Nếu huynh không chê thì sư muội mời huynh một bữa”. Tịch Phù Dung lên tiếng nói.

“Vậy thì còn gì bằng. Chúng ta đi chứ”. Kim Danh Thắng lên tiếng nói.

Ma đạo, ma tộc, ma công ở Hoang Vực nói chung và ở Tịch Vũ Quốc nói riêng là kẻ thù của toàn bộ tu luyện giả. Hay nói cách khác, nếu tu luyện giả nào đó mà tu luyện ma công thì đều sẽ bị toàn bộ tu luyện giả ở Hoang Vực coi là kẻ thù mà bất cứ ai cũng có thể đuổi gϊếŧ. Tịch Vũ Quốc quản lý quốc gia ngoài việc thu thập tài nguyên, tài lực thì việc duy trì nền tảng trật tự xã hội cũng là một phần lý do Tịch Vũ Quốc tồn tại. Mặc dù việc bảo vệ người dân chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng Tịch Vũ Quốc vẫn phải làm cho đến nơi đến chốn. Nếu không thể duy trì được trật tự xã hội, bảo vệ người dân của Tịch Vũ Quốc thì lúc đó dòng họ Tịch sẽ trị vì ai, sẽ làm cách nào để thu thập tài nguyên.

Nam vực trong quá khứ đã từng là chiến trường của rất nhiều những trận chiến thảm khốc. Trong những trận chiến đó là trận chiến chính tà. Một bên là các cao thủ của Ma vực đại diện cho ma đạo, một bên là các cao thủ của chính phái. Trận chiến diễn ra suốt một trăm ngày tàn phá địa hình của Nam Vực. Trải qua trận chiến đó không rõ bên nào thắng bên nào thua, chỉ biết rằng Nam vực đã hoang tàn thì lại càng trở nên hoang tàn hơn. Vì nhiều nguyên nhân những tu luyện giả tu luyện ma công đều được gọi là ma đạo và cũng bị những tu luyện giả khác bài xích và coi như kẻ thù.

Việc săn lùng, bắt giữ những tu luyện giả tu luyện ma công là một việc mà Tịch Vũ Quốc danh chính ngôn thuận thực hiện. Nhưng việc này lại không được thực hiện bởi phủ thành chủ của thành Châu Xuyên, đơn vị quản lý chính của thành trì cơ sở. Có thể nói cơ quan chính quyền cơ sở của thành Châu Xuyên hoàn toàn không biết gì về việc trong thành có tu luyện giả tu luyện ma công hay có người của ma đạo xâm nhập.

Tại một tửu quán trong thành Châu Xuyên lúc này Kinh Thiên và Tịch Bá Lĩnh đang ngồi ăn uống và trò chuyện.

“Ta ăn nhiều lắm đấy, ngươi có chắc mời ta ăn bữa này không?” Kinh Thiên cười khích tướng nói.

“Đã nói ta mời mà, người thích ăn gì cứ gọi”. Tịch Bá Lĩnh vỗ ngực nói. Bởi hắn không nghĩ rằng sức ăn của Kinh Thiên lớn bao nhiêu, cho dù có nhiều đi chăng nữa cũng chỉ bằng ba hay bốn người thường là cùng. Hơn nữa với một tiểu vương gia như hắn thì thì có mời bốn người chứ có mời mười người ăn uống tại một tiểu quán nhỏ bình dân thì hắn tự tin đủ tài lực để ra oai.

“Vậy ta không khách sáo. Tiểu nhị cho gọi món”. Kinh Thiên không khách khí lên tiếng gọi phục vụ của quán.

“Khách quan người muốn gọi đồ ăn?” Một tiểu nhị tiến tới bàn của Kinh Thiên và Tịch Bá Lĩnh cúi chào hai vị khách và lên tiếng sẵn sàng phục vụ.

“Quán ngươi có món gì ngon mang hết lên đi. Nhớ là chuẩn bị đồ ăn cho mười người nhé”. Kinh Thiên lên tiếng gọi món một cách đơn giản.

Tiểu nhị phục vụ quán hơi ngơ ngác một chút, vì chỉ có hai người mà gọi món cho mười người. Trong khi anh ta còn chưa kịp trả lời thì Tịch Bá Lĩnh lên tiếng xen vào.

“Ngươi mau đi chuẩn bị đồ ăn đi. Còn nữa, mang lên cho ta hai vò rượu, loại rượu ngon nhất của quán ngươi”.

“Vâng, khách quan. Tôi sẽ báo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngay”. Tiểu nhị không hỏi nhiều lên tiếng thưa gửi và đi làm công việc của mình.

Chỉ mất một thời thần đồ ăn và rượu ngon đã được bày biện đầy ắp trên bàn của Kinh Thiên và Tịch Bá Lĩnh.



“Mời khách quan dùng, nếu cần thêm gì, quý khách cứ việc gọi. Tiểu nhân luôn ở quanh đây”. Tiểu nhị khi đưa đồ ăn lên lịch sự nói.

“Mời Kinh Thiên huynh, huynh cứ tự nhiên dùng. Ly rượu này ta kính huynh”. Tịch Bá Lĩnh rót hai chén rượu cho bản thân và cho Kinh Thiên nâng ly lên mời nói.

“Được, ta kết giao người bạn này”. Kinh Thiên cũng nâng ly lên nói với Tịch Bá Lĩnh.

Một vài lời nói khách sáo và một vài ly rượu qua lại, Kinh Thiên bắt đầu thực hiện công việc chính của mình là ăn. Được ăn chùa thì chẳng có lý do gì để mà không ăn cho đã. Lần lượt các món được Kinh Thiên ăn như hổ cuốn. Chỉ một loáng cả một đĩa thức ăn đầy ắp đã bị Kinh Thiên chén sạch, hết đĩa này đến đĩa khác lần lượt, lần lượt trở lên trống không.

“Kinh Thiên huynh cứ từ từ, thức ăn còn nhiều, nếu thiếu thì sẽ bảo tiểu nhị làm thêm”. Tịch Bá Lĩnh cũng thưởng thức vài mòn ăn, trong khi nhìn thấy Kinh Thiên thôn thiên hổ cuốn thì lên tiếng cười nói.

“Kinh Thiên huynh là người của thành Châu Xuyên?” Tịch Bá Lĩnh lên tiếng hỏi.

“Không phải, ta chỉ là một tán tu, lang thang nay đây mai đó. Nếu thành Châu Xuyên có cơ hội thì ta sẽ ở lại. Còn nếu khó khăn quá thì sẽ lại tìm kiếm cơ hội ở nơi khác”. Kinh Thiên vừa ăn vừa trả lời.

“Tiểu nhị, cho thêm một bàn thức ăn nữa”. Tịch Bá Lĩnh nhìn bàn thức ăn đã bị Kinh Thiên ăn gần hết lên tiếng gọi tiểu nhị.

“Vâng thưa khách quan. Sẽ chuẩn bị ngay”. Tiểu nhị lên tiếng trả lời và nhanh chóng đi vào phía sau báo nhà bếp chuẩn bị thêm một bàn thức ăn nữa.

“Khà khà, sức ăn của ta hơi nhiều hơn người bình thường một chút. Bá Lĩnh huynh đệ thông cảm”. Kinh Thiên thấy Tịch Bá Lĩnh gọi thêm một bàn đồ ăn nữa thì lập tức tỏ chút vẻ hơi ái ngại lên tiếng nói.

“Không sao. Huynh cứ ăn thoải mái, ta đã nói bữa nay ta mời. Nên huynh không cần phải khách sáo”. Tịch Bá Lĩnh vẫn vui vẻ nói. Tuy rằng Kinh Thiên ăn nhiều nhưng so với một tiểu vương gia như Tịch Bá Lĩnh thì hắn cũng không để ý mấy đồng tiền lẻ.

Kinh Thiên vẫn tiếp tục ăn như hổ đói, còn Tịch Bá Lĩnh thì thỉnh thoảng mới thưởng thức vài món này kia. Cả hai vừa ăn uống vừa trò chuyện trên trời dưới đất một cách vui vẻ. Cả hai có tuổi đời ngang ngang nhau, nên rất dễ dàng nói chuyện với nhau mà không cần phải quan tâm ý tứ, lời nói, nên rất dể dàng để cả hai trò chuyện vui vẻ.

Trong lúc Kinh Thiên và Tịch Bá Lĩnh vừa ăn uống vừa nói chuyện thì bàn bên cạnh một nhóm khoảng năm sáu tán tu, có tu vi tầm tầm khoảng Kinh Thiên bỗng nhiên xuất hiện với những vẻ mặt dường như có chuyện không vui xảy ra lên tiếng gọi tiểu nhị.

“Tiểu nhị, cho mấy món ngon ngon và mấy vò rượu lên”. Một tán tu lên tiếng gọi tiểu nhị và nói.

“Ài, ai mà ngờ được, không ngờ sáu anh em chúng ta giờ chỉ còn lại có năm người. Không ngờ lão Điền lại chết tức tưởi như vậy. Haizz”. Một người khác lên tiếng than thở.

Tiểu nhị của quán đưa rượu và thức ăn lên bàn của những tán tu bên cạnh. Một người khác rót năm bát rượu đầy cho mọi người đồng thời lên tiếng nói.

“Thôi uống đi. Anh em chúng ta đều là tán tu, lách qua khe cửa hẹp tìm đường tu luyện chẳng dễ dàng gì. Chuyện sống, chết cũng chẳng ai nói trước được điều gì”.

“Ta biết là chúng ta đối mặt muôn vàn nguy hiểm đi trên lằn ranh của sự sống và cái chết. Nhưng lão Điền chết thực sự không rõ ràng, thậm chí có thể nói là vô cùng quái đản. Đó mới chính là điều ta cảm thấy bất an. Các ngươi có ai có chủ ý gì sắp tới không?” Một người khác lại lên tiếng nói.

“Giờ có chủ ý gì, cuộc sống và tu luyện thì vẫn phải tiếp tục thôi. Không ra ngoài kiếm linh ngọc thì chúng ta sẽ chết đói đầu tiên, chưa nói gì đến tích trữ chút ít tài nguyên để tu luyện. Chẳng nhẽ vì thế mà chúng ta giờ không làm gì, cứ ru rú ở trong thành sao?” Lại một tán tu khác lên tiếng nói.

“Cái chết của lão Điền thực sự rất bí hiểm và khó giải thích. Ta nghe nói tháng trước có một tán tu trẻ tuổi khác cũng bị mất tích và chết một cách bí hiểm”. Một tán tu lên tiếng nói.

“Ngươi nói ra ta cũng mới nhớ. Ở gần chỗ ta ở có một tên là tán tu tên Cù Chí hắn cũng mất tích cả tháng trời. Mãi sau người ta mới tìm được xác của hắn. Điều kỳ lạ là hắn không chết bởi yêu thú, cũng không phải chết vì bị đao kiếm sát hại. Lúc đó cũng có nhiều lời đồn đoán. Nhưng sau cùng mọi thứ dần lắng xuống, chẳng ai để ý đến cả”. Một tán tu có vẻ tuổi đời lớn nhất trong nhóm lên tiếng nói.

Các tu luyện giả thường có thính lực và giác quan nhạy bén hơn người bình thường. Trong lúc bình thường thì những câu chuyện phiếm của những tu luyện giả xung quanh thì chẳng mấy ai để ý cả. Nhưng toàn bộ câu chuyện của nhóm tán tu năm người đang bàn tán về cái chết của đồng bạn và những cái chết của những tán tu khác trong thời gian gần đây đều được Tịch Bá Lĩnh chăm chú nghe không sót một chữ.

Thấy Tịch Bá Lĩnh ngồi ăn uống mà dỏng tai lên nghe chuyện của những người bàn bên cạnh. Kinh Thiên không khách khí hốt nguyên cả bàn thức ăn đưa vào trong quả cầu giới trữ cho Tiểu Bạch ở trong đó thưởng thức, đồng thời kêu tiểu nhị đưa lên thêm một bàn thức ăn nữa. Tiểu Bạch ở trong quả cầu giới trữ tự nhiên có thức ăn đưa vào, thịt cá đầy ắp thơm phức, cũng há miệng chén ngon lành, lúc này thì đúng là ăn như hổ cuốn.
« Chương TrướcChương Tiếp »