Sắp xếp và thu dọn toàn bộ tài sản của mình lại Kinh Thiên bắt đầu nghiên cứu và tu luyện Linh thức quyết. Bởi trong số những thiếu sót hiện tại của Kinh Thiên thì tu luyện linh thức là điều rất cần thiết, bởi con đường mà anh lựa chọn là trở thành một luyện đan sư, trận pháp sư pháp môn tu luyện linh thức quyết là rất quan trọng.
Mặc dù linh thức của Kinh Thiên mạnh hơn so với những tu luyện giả cùng cấp độ, nhưng do thiếu kiến thức và cách sử dụng nên Kinh Thiên không phát huy được hết tiềm năng linh thức của anh. Thêm vào đó cách sử dụng của Kinh Thiên lúc cần mạnh thì lại yếu, lúc cần yếu thì lại mạnh, hiệu quả trong việc sử dụng rất thấp. Cuốn Linh thức quyết đã giúp Kinh Thiên hiểu biết hơn về linh thức, giúp anh rất nhiều trong cách sử dụng linh thức của mình để ứng dụng vào những việc khác nhau.
Khám phá ra một chân trời mới, Kinh Thiên say mê tìm hiểu và tu luyện quên cả thời gian. Mãi đến lúc trời tối ánh sáng lờ mờ và cái bụng của Kinh Thiên biểu tình lúc này Kinh Thiên mới dừng lại.
“Nướng ít thịt ăn cho đỡ đói đã, từ sáng đến giờ vướng việc nọ việc kia quên mất cả ăn”. Kinh Thiên lẩm bẩm và bắt đầu lôi những thứ lỉnh kỉnh ra chuẩn bị nướng ít thịt yêu thú.
Thịt yêu thú cấp một Kinh Thiên đã săn được từ trước lúc vào thành Vân Long, nhưng khi vào thành thì anh không đem ra sử dụng nên vẫn còn trong túi trữ vật. Tất nhiên lưu trữ thịt yêu thú trong túi trữ vật thì không thể bảo quản lâu được, vì nó không phải là cái tủ lạnh hay tủ đông đá để lưu trữ thức ăn. Tuy nhiên thịt yêu thú có thể lưu trữ vài ngày mà không bị ôi thiu, đây cũng là một điểm khác biệt của thế giới Lạc Hồng so với thế giới trước của Kinh Thiên. Và lẽ dĩ nhiên không thể lưu trữ thịt yêu thú mãi trong túi trữ vật mà không bị ôi thiu được, thường thì thịt yêu thú chỉ có thể lưu trữ trong túi trữ vật từ ba đến năm ngày mà không mang ra sử dụng sẽ bị hỏng và chỉ có cách vứt đi mà thôi.
Kinh Thiên cũng là một kẻ háu ăn nên trong nhẫn trữ vật và cả túi trữ vật của anh luôn có lỉnh kỉnh dụng cụ nấu ăn, tất nhiên có cả than củi, và cả củi khô để nướng thịt nữa. Than củi bình thường và củi khô cũng chỉ có thể dùng để nướng thịt yêu thú cấp một mà thôi, còn thịt yêu thú từ cấp hai trở đi thì không thể dùng than củi nướng thịt được. Điều này Kinh Thiên không rõ, nhưng sau này thì anh cũng hiểu ra và sẽ tự chế cho mình những dụng cụ nướng thịt sử dụng linh ngọc là nhiên liệu thay thế cho than củi.
Khi trời tối hoặc khi tiến vào trong các hang động mà không có ánh sáng, tu luyện giả trong thế giới Lạc Hồng thường sử dụng một loại linh thạch để chiếu sáng có tên gọi là ‘quang ngọc’. Đây là một loại khoáng thạch rất đặc biệt, nó không chứa linh khí ở bên trong nhưng nó hấp thụ ánh sáng mặt trời lưu trữ lại, khi vào trong tối hoặc khi trời tối thì nó sẽ phát quang tạo ra ánh. Loại khoáng thạch này thì Kinh Thiên hiện giờ không có nên anh đốt đống lửa để tạo ra ánh sáng.
Chỉ một lúc sau mùi thơm của thịt nướng đã bay khắp trong hang động. Lúc này con hổ trắng đang lim dim nghỉ ngơi hồi phục vết thương cũng tỉnh dậy, ngóc cái đầu nên nhìn miếng thịt yêu thú để trên giá nướng chảy từng giọt mỡ xuống đống than hồng bên dưới bốc lên những tiếng xèo xèo mà nhỏ dãi.
“Ngươi có muốn một miếng không?” Kinh Thiên quay lại nhìn con hổ trắng hỏi.
Dường như hiểu được Kinh Thiên muốn nói gì, con hổ trắng gật đầu lia lịa.
Cắt một tảng thịt yêu thú đã nướng chín Kinh Thiên đưa đến trước miệng của con hổ trắng. Sau hơn nửa ngày nghỉ ngơi, vết thương trên người con hổ trắng cũng có tiến triển nhất định. Con hổ trắng góc đầu nên và bắt đầu ăn ngấu nghiến thịt yêu thú nướng. Nó là yêu thú cấp một đỉnh phong và thuộc chủng loài ăn thịt, ngoài việc hấp thu linh khí, hay nuốt chửng linh dược để tu luyện thì thỉnh thoảng nó cũng đi săn yêu thú cấp một hoặc hoang thú để ăn thịt. Vì huyết khí của yêu thú và hoang thú cũng là một phần trong quá trình tu luyện của các loài yêu thú ăn thịt. Tất nhiên từ trước đến nay nó chỉ toàn là ăn thịt sống, chưa bao giờ được ăn thịt yêu thú nướng như bây giờ. Có lẽ sau này có cho nó thịt sống thì nó cũng chẳng buồn ăn nữa.
Một người một hổ ăn như những kẻ chết đói, loáng một cái cả con yêu trâu cấp một đã bị hai kẻ phàm ăn chén hết phần thịt, chỉ còn trơ lại bộ xương.
“No a!” Kinh Thiên xoa cái bụng háu đói của mình ợ một tiếng và nói.
Con hổ trắng cũng nhìn Kinh Thiên với ánh mắt ngạc nhiên. Nó là yêu thú thiên về luyện thể nên sức ăn của nó luôn thuộc loại kinh hồn, nhưng con người này sức ăn cũng chẳng hề kém nó. Cả con yêu trâu to tướng thì gần như là chia đôi mỗi người một nửa.
“À mà cái này là chiến lợi phẩm của ngươi, trả lại cho ngươi”. Kinh Thiên lấy ra viên yêu đan của yêu dơi mặt quỷ ném cho con hổ trắng.
Con hổ trắng lắc đầu ý nói không cần viên yêu đan đó. Kinh thiên không hiểu lắm ý của nó, nên hỏi lại:
“Ngươi không cần viên yêu đan này sao”.
Qua thế giới thường thức Kinh Thiên cũng hiểu được đối với các yêu thú thì yêu đan của một loài khác có rất nhiều tác dụng. Các yêu thú thường săn các yêu thú có cấp thấp hơn để nuốt yêu đan như một phần trong quá trình tu luyện. Bản thân các môn phái huấn luyện yêu thú, hay các thuần thú sư cũng sẽ xử dụng yêu đan để nuôi linh thú của họ. Vì bên trong yêu đan chứa rất nhiều năng lượng phù hợp với yêu thú trong quá trình hấp thu tu luyện. Tất nhiên không phải cứ nuốt nhiều yêu đan thì tu vi của yêu thú sẽ tiến cấp, mà nó đòi hỏi nhiều yêu tố và cả một quá trình tu luyện dài dằng dặc. Cũng như Kinh Thiên khi tu luyện luyện thể, không phải cứ ăn thịt yêu thú thì tu vi luyện thể của anh sẽ tiến triển. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tu luyện giới Lạc Hồng đã có đầy rẫy tu luyện giả luyện thể rồi, vì việc bắt gϊếŧ yêu thú và ăn thịt là điều rất đơn giản.
Con hổ trắng hiện đang bị thương và có lý do nào đó khiến nó không mặn mà sử dụng viên yêu đan của con dơi mặt quỷ. Cho đến lúc này thì Kinh Thiên cũng chỉ biết con hổ trắng này không muốn ăn yêu đan của yêu dơi mặt quỷ lúc này.
“Được rồi, cứ để yêu đan của yêu dơi mặt quỷ ở chỗ ta, nếu khi nào ngươi cần thì ta đưa cho ngươi”. Kinh Thiên cất yêu đan của yêu dơi mặt quỷ đi và nói.
Ăn uống và nghỉ ngơi một chút Kinh Thiên lướt qua con hổ trắng thấy nó cũng nằm im và hơi thở đều đều. Có lẽ con hổ trắng đang sử dụng một pháp môn nào đó mà nó được truyền thừa lại từ trong huyết mạch để hấp thú thịt yêu thú và tiêu hóa yêu đan để tu luyện và đặc biệt là hồi phục những vết thương của nó.
Không làm phiền con hổ trắng nữa Kinh Thiên cũng bắt đầu quá trình tu luyện nhàm chán của mình. Bởi anh hiểu được quá trình tu luyện là một quá trình dài đằng đẵng và buồn chán, nhưng không thể bỏ qua và đốt cháy giai đoạn được. Tu vi của anh cũng chỉ là mới bắt đầu đặt chân lên con đường tu luyện, Nhân vương cảnh nhất giai nên càng không thể lười biếng.
Kinh Thiên Quyết là một pháp quyết rất cao cấp nên tốc độ hấp thu linh khí để tu luyện nhiều và nhanh hơn so với những pháp môn khác, nhưng số lượng linh khí cần thiết để tiến giai cũng nhiều hơn so với những pháp môn khác. Nên quá trình tiến cấp của Kinh Thiên so với những tu luyện giả khác cũng không nhanh hơn là mấy.
Sau một đêm tu luyện và nghỉ ngơi, hiện tại tu vi của Kinh Thiên cũng vẫn chỉ là Nhân vương cảnh nhất giai đỉnh phong. Đây cũng là điều mà Kinh Thiên trăn trở nhiều nhất, vì tốc độ tiến cảnh của anh hiện nay đang quá chậm so với mong chờ của anh. Sau lần gặp gỡ với Khúc Ngọc Yến, Kinh Thiên mới biết được khoảng cách của anh với những nhân tài tuổi trẻ khác quá xa. Việc rút ngắn cách biệt và đuổi theo những thiên tài đó là mục tiêu mà Kinh Thiên đề ra. Nhưng với tốc độ hiện tại, và tình trạng tài chính èo uột thì có lẽ đó là một con đường rất chông gai.
Thở dài một hơi lấy lại tinh thần, Kinh Thiên dự định rời khỏi nơi này trở lại thành Vân Long. Vì có một số dự định và một số kế hoạch anh dự kiến thực hiện thì phải trở về trong thành Vân Long mới thực hiện được.
“Được rồi, thương thế của ngươi cũng hồi phục tương đối rồi. Ta có việc phải rời khỏi nơi đây thôi”. Kinh Thiên nói, anh cũng không rõ con hổ trắng có hiểu những gì anh nói hay không? Anh chỉ nói theo phản xạ như nói với một người bạn.
Kinh Thiên dự kiến trở lại thành Vân Long để thanh lý một số tài sản kiếm một ít linh ngọc, nhưng đó chỉ là tiện thể. Mục đích chính là thuê lấy một trang viên ở lại lâu dài, sau đó sẽ tiến hành luyện đan để kiếm tài nguyên tu luyện. Trở thành luyện đan sư vẫn luôn là mục tiêu mà Kinh Thiên theo đuổi. Trước đến giờ con đường trở thành luyện đan sư của Kinh Thiên rất trông gai. Nhưng kể từ lúc đoạt được Linh thức quyết và hiểu rõ ràng hơn về cách thức vận dụng linh thức thì mức độ tự tin luyện đan thành công của Kinh Thiên đã lớn hơn rất nhiều. Hiện tài trong tay anh cũng có đủ nguyên liệu để luyện chế vài loại đan dược như Phục Linh đan, Phục Huyết đan. Đặc biệt trong tay Kinh Thiên còn có đủ nguyên liệu để luyện chế Tẩy tủy đan đây là loại đan dược rất cần thiết cho việc tu luyện của Kinh Thiên hiện giờ.
Con hổ trắng thấy Kinh Thiên đứng dậy và muốn rời đi thì gầm gừ, gục đầu xuống dưới đất, ánh mắt thể hiện rất buồn rầu và tỏ ý rất không vui. Chân trước phía trái của nó liên tục cào xuống đất như muốn nói điều gì đó với Kinh Thiên, nhưng thật đáng tiếc là nó lại không thể nói được tiếng người. Con hổ trắng là yêu thú cấp một đỉnh phong, lại mang huyết mạch của thần thú có tiềm năng rất lớn, đặc biệt linh trí của con hổ trắng cũng phát triển hơn so với những yêu thú khác cùng giai. Do vậy Con hổ trắng mặc dù không hiểu được hoàn toàn lời nói của Kinh Thiên nhưng nó cũng biết Kinh Thiên muốn để nó ở lại và rời đi.
Từ lúc gặp Kinh Thiên được Kinh Thiên giúp đỡ chữa thương, cũng như thưởng thức món thịt yêu trâu nướng. Bản năng của nó mách bảo Kinh Thiên không làm hại nó, và nó rất muốn Kinh Thiên ở lại cùng nó.
“Ngươi không muốn ta rời đi phải không?” Kinh Thiên hỏi con hổ trắng.
Con hổ trắng nghe thấy vậy liên tục gật đầu, và bày tỏ muốn Kinh Thiên ở lại cùng nó. Nó liên tục gầm gừ, và ra hiệu cho Kinh Thiên với hai chiếc chân trước chỉ ra ngoài chỗ này chỗ kia. Ý của nó muốn nói ở trong lãnh địa của nó, nó là vua, chỉ cần Kinh Thiên ở lại với nó, muốn gì cũng được.
“Ta biết ở đây trong lãnh địa của ngươi thì ngươi là vua, nhưng ở ngoài kia còn có rất nhiều những con yêu thú mạnh hơn ngươi rất nhiều. Và ta thì không muốn ở lại nơi này làm vua, mục tiêu của ta còn lớn hơn cái lãnh địa này của ngươi nhiều”. Kinh Thiên hiểu ý con hổ trắng cười nói.
Đúng vậy khát vọng và ý chí của Kinh Thiên không chỉ bó buộc ở nơi nhỏ bé này, anh muốn được vùng vẫy ở một sân khấu lớn hơn. Biển rộng mặc sức bơi, trời cao mặc sức bay lượn đó mới là mục tiêu Kinh Thiên hướng đến. Còn nếu chỉ an phận thủ thường có lẽ anh cũng chẳng rời Trấn Quy Phong làm gì.
Con hổ trắng nghe Kinh Thiên nói, nó dùng hai cặp mắt to tròn nhìn tên tu luyện giả mặt non choẹt, tu vi còn kém nó một đoạn dài theo một cách hết sức nhân tính hóa.
Sau một lúc thái độ của con hổ trắng cũng thay đổi, lúc này nó liên tục gầm gừ, nhưng mức độ tiếng gầm lớn hơn so với lúc trước, thêm vào đó con hổ trắng liên tục nhảy chồm lên tiến sát lại người Kinh Thiên như muốn nói với anh điều gì đó.
“Ngươi muốn đi theo ta rời khỏi đây?” Kinh Thiên thử hỏi con hổ trắng.
Ánh mắt con hổ trắng sáng lên, liên tục gật đầu thể hiện sự đồng ý. Dường như nó sợ Kinh Thiên nuốt lời còn liên tục rúc đầu vào chân Kinh Thiên để thể hiện sự đồng tình của nó.
“Được rồi, ta sẽ cho ngươi đi cùng ta nhưng ngươi phải luôn nghe lời ta, không được tự ý hành động, đánh gϊếŧ người khác. Ngươi có đồng ý không?” Kinh Thiên nói với con hổ trắng.
Con hổ trắng liên tục gật đầu đồng ý, cái đuôi thì vẫy vẫy tỏ vẻ sung sướиɠ. Nó liên tục gầm gừ lên chạy vòng quanh Kinh Thiên dường như nó muốn Kinh Thiên làm một cái gì đó nữa.
Sau một hồi bất đồng ngôn ngữ giữa một người một hổ, người thì nói còn hổ thì gầm gừ, Kinh Thiên nhận ra được vấn đề nằm ở đâu.
Trong thế giới Lạc Hồng thế giới của tu luyện, con người có thể tu luyện, yêu thú cũng có thể tu luyện. Ngoài ra nó còn có rất nhiều những điều kỳ diệu khác. Một trong những điều kỳ diệu đó là mối quan hệ giữa tu luyện giả và yêu thú. Con người có thể bắt yêu thú trở thành linh thú hộ thể, bằng việc ký kết khế ước chủ tớ. Lúc này yêu thú sẽ trở thành linh thú của tu luyện giả, tuyệt đối trung thành và nghe lời của tu luyện giả. Thông qua ký kết khế ước chủ tớ, sinh mạng linh thú nằm trong tay tu luyện giả, chỉ cần một ý niệm của tu luyện giả, linh thú có thể vỡ nát yêu đan giã biệt trần gian. Thêm vào đó nếu tu luyện giả mà chết khi chưa giải trừ khế ước chủ tớ với yêu thú, thì yêu thú cũng sẽ chết theo. Điều này giàng buộc yêu thú phải tuyệt đối trung thành, sẵn sàng bảo vệ chủ ngay cả khi biết chắc sẽ chết. Tương tự như vậy với những yêu thú cấp cao khi có thể hóa hình cũng có thể bắt tu luyện giả trở thành nô ɭệ của chúng thông qua việc ký kết khế ước. Lúc đó chỉ cần một ý niệm của yêu thú thì tu luyện giả cũng vỡ nát linh thức, hồn lìa khỏi xác, giã từ dĩ vãng.
Ngoài hai loại khế ước chủ tớ giữa tu luyện giả và yêu thú ra thì còn một loại khế ước khác nữa nó được gọi là khế ước ngang hàng. Khi tu luyện giả và yêu thú ký kết loại khế ước này thì cả hai đều ngang hàng với nhau, không có phân biệt chủ tớ. Cả hai bên đều không thể quyết định sự sinh tồn của nhau. Sinh mạng của yêu thú và tu luyện giả không bị phụ thuộc vào nhau, nếu một trong hai mất mạng thì cũng không ảnh hưởng đến đối phương. Nó giống như kết nghĩa huynh đệ vậy. Thông qua việc ký kết khế ước ngang hàng giữa tu luyện giả và yêu thú sẽ cảm ứng tương thông, cho dù ở khoảng cách xa thì cả hai có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau. Tất nhiên nếu khoảng cách quá xa thì sẽ không cảm ứng được. Một lợi thế nữa của khế ước ngang hàng là cả tu luyện giả và yêu thú sẽ hiểu được suy nghĩ của nhau, giao tiếp với nhau dễ dàng hơn. Không giống như Kinh Thiên và con hổ trắng hiện giờ, phải mất rất nhiều lần suy đoán, giải thích hoặc gầm gừ thì cả hai mới hiểu nhau sơ sơ.
Tất nhiên những kiến thức này là cuốn sách Lạc Hồng thưởng thức đem lại cho Kinh Thiên. Điều đặc biệt là khi nghiên cứu Minh Văn cơ sở lục cũng có nhắc đến loại khế ước này. Do đó Kinh Thiên nghĩ đến việc ký kết khế ước ngang hàng với con hổ trắng, bởi anh cũng không có dự định biến con hổ trắng thành linh thú hộ thể, mà coi con hổ trắng như một người bạn đồng hành, hay còn gọi là huynh đệ.
Việc ký kết khế ước chủ tớ giữa tu luyện giả và yêu thú hay ngược lại không đơn thuần là yêu thú nhả yêu đan ra rồi tu luyện giả nhỏ tinh huyết lên là được. Mà nó thông qua một trận pháp để thực hiện. Trận pháp này gọi là Khế ước trận. Đó là một trận pháp hỗ trợ không có cấp bậc và việc tạo ra một trận pháp như vậy cũng không phải là một việc khó khăn. Đa phần tu luyện giả đều biết và có thể thực hiện được. Tuy nhiên giới tán tu thì có rất ít người biết đến trận pháp này. Bên cạnh đó nó cũng có một trận pháp nữa để ký kết khế ước ngang hàng. Trận pháp này thì rất ít tu luyện giả biết, vì sự cao ngạo của tu luyện giả chả mấy tu luyện giả muốn tìm yêu thú để làm huynh để cả. Mà khi đã bắt được yêu thú ngoài chém gϊếŧ để lấy tài nguyên ra thì chỉ có bắt yêu thú ký kết khế ước chủ tớ. Nên dần dần qua thời gian Trận pháp này rất ít được lưu truyền và có rất ít người biết đến.
Sẵn có nguyên liệu trong tay việc bày một trận pháp ký kết khế ước ngang hàng với Kinh Thiên lúc này cũng không phải là việc quá khó khăn. Chỉ một lát Kinh Thiên đã hoàn thiện xong trận pháp ký kết khế ước. Anh ra hiệu cho con hổ trắng nhả ra yêu đan của nó. Con hổ trắng đã quyết định đi theo Kinh Thiên nên hoàn toàn tin tưởng và nhả yêu đan của nó, còn Kinh Thiên thì tách ra một tia linh thức của mình đưa vào trong trận pháp. Yêu đan của con hổ trắng và một tia linh thức của Kinh Thiên kết hợp với nhau dưới sự vận hành của trận pháp ký kết khế ước ngang hàng, cả hai quấn lấy nhau sau một hồi khi trận pháp vận hành xong thì lại tách ra. Con hổ trắng thu lại yêu đan của nó, còn Kinh Thiên thì thu lại tia linh thức của mình.
Lúc này con hổ trắng và Kinh Thiên tâm lý đã tương thông với nhau, tuy rằng con hổ trắng không nói được, nhưng khi nó muốn bày tỏ ý kiến của nó thì thông qua yêu đan và linh thức của Kinh Thiên cả hai đã hoàn toàn hiểu ý nhau.
Kinh Thiên và con hổ trắng lúc này có thể nói chuyện với nhau một cách cơ bản, tất nhiên cả hai cần thêm nhiều thời gian nữa để hiểu nhau hơn.
Con hổ trắng lúc này gầm gừ một tiếng nhẹ nhàng và lấy chân trái phía trước của nó chỉ ra ngoài, sau đó liền dẫn đầu phóng ra khỏi hang động của nó. Do tâm lý đã tương thông Kinh Thiên hiểu được rằng con hổ trắng muốn anh đi theo nó.
“Ngươi có cái gì cho ta à?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi đồng thời phóng mình ra ngoài hang động đi theo con hổ trắng.